Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 118: KHÔNG CÔNG BẰNG

Quy tắc trò chơi là đoán số, cho bốn tấm thẻ nhân vật, mọi người rút thăm, ai ngẫu nhiên lấy được vai thẩm phán, người đó sẽ chủ trì cả trò chơi.

Không thể không nói vận may của Bùi Tuấn rất tốt vòng thứ nhất anh ta đã lấy được thẻ thẩm phán.

“Bây giờ di động trên tay tôi mất một số 10, mọi người đoán, người đoán sai sẽ bị phạt. Phạt thế nào thì tôi quyết định.” Bùi Tuấn cười tủm tỉm nhìn ba người ở đây. Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Cẩm Tâm cảm thấy thời gian ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô ấy dài hơn, làm trái tim cô thấp thỏm.

Di động trên tay Bùi Tuấn mất mấy chữ, người đầu tiên đoán là Cố Cẩm Tâm.

“5.” Trịnh Thiên Ngọc ngồi bên trái Bùi Tuấn, bắt đầu từ hắn là người đầu tiên đoán.

“Không đúng. Lớn hơn 5.” Bùi Tuấn lắc đầu, nhìn Mai Thùy Hân: “Thùy Hân , bây giờ cô chỉ có thể đoán trong khoảng từ 5 đến 10.”

“7.” Tiếp đó là Mai Thùy Hân. Cô đoán một con số.

“Cũng không đúng, lớn hơn bảy. Cô Cố, đến phiên cô, cô chỉ có thể chọn đoán trong khoảng từ 7 đến 10.” Bùi Tuấn trêu cợt nhìn Cố Cẩm Tâm cười.

Cố Cẩm Tâm khẩn trương. Trong khoảng từ 7 đến 10 chỉ có hai số 8 và 9, xác xuất cô ấy đoán đúng là 50%. Nếu đoán đúng, cô ấy sẽ nói đùa thật lòng thành mạo hiểm lớn, vừa rồi Bùi Tuấn nói, lần này thật lòng nói mạo hiểm lớn có lẽ quy mô sẽ khá lớn. Hu hu…… Còn chưa biết Bùi Tuấn chỉnh cô thế nào đâu!

Cố Cẩm Tâm cắn môi, trái tim như đập vọt đến cổ họng: “8.” Ánh mắt nhìn chăm chú di động trong tay Bùi Tuấn.

“Không đúng. Hầy, coi như cô may!” Trên mặt Bùi Tuấn có vẻ ảo não. Không ngờ vận may của Cố Cẩm Tâm quá tốt.

“Thiên Ngọc, đến phiên anh, anh chỉ có thể chọn số trong khoảng 8 đến 10.” Bùi Tuấn cười tủm tìm nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc chắc chắn chết rồi! Con số trên di động là số 9.

“Được rồi, tôi chịu phạt!” Trịnh Thiên Ngọc không tiếng động thu lại bàn tay trên đùi Mai Thùy Hân, chớp mắt mấy lần về phía Bùi Tuấn.

Bùi Tuấn hiểu ý. Nghiêm túc tuyên án với Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi ra lệnh cho anh làm cuộc mạo hiểm lớn, hôn môi Mai Thùy Hân!”

Bàn tay lớn trên đùi cô của Trịnh Thiên Ngọc đã bị lấy đi, Mai Thùy Hân nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng Bùi Tuấn lại để cho Trịnh Thiên Ngọc qua hôn cô!

“Tôi phản đối! Ngài thẩm phán, quyết định của anh không công bằng!” Mai Thùy Hân trừng Bùi Tuấn, chuyện này chỉ giúp Trịnh Thiên Ngọc đến chiếm lợi của cô!

“Phản đối không có hiệu lực. Tôi là thẩm phán, quy tắt trò chơi do tôi khống chế.” Bùi Tuấn mặc kệ Mai Thùy Hân, dù sao anh ta chỉ giúp Trịnh Thiên Ngọc.

Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Tuấn, tay tránh tầm mắt Mai Thùy Hân với Cố Cẩm Tâm, giơ ngón tay cái với Bùi Tuấn.

Trong quán bar bắt đầu bật nhạc, Cố Cẩm Tâm tính tình tốt quên vết sẹo đau, giờ phút này cũng bắt đầu giật dây Mai Thùy Hân: “Thùy Hân ~ đi chơi nào! Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi! Đừng cứng ngắc như thế mà ~”

“Được rồi, chỉ cho phép hôn mặt thôi nhé!” Mai Thùy Hân không tình nguyện đứng dậy. Nếu chơi trò chơi thua, cô cũng không tin ở dưới trước công chúng, Trịnh Thiên Ngọc còn dám ăn cô.

Mai Thùy Hân đứng dậy, Trịnh Thiên Ngọc cũng đứng lên theo, còn đến trước mặt cô.

Ngọn đèn trong quán bar mờ ảo, Trịnh Thiên Ngọc đã sắp bị cảm giác say chếnh choáng làm dâng lên chút tình dục, bàn tay lớn thẳng thừng xoa thẳng lên eo nhỏ của Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân hơi tránh, liếc mắt nhìn Cố Cẩm Tâm một cái. Cô thật sự sợ bị bạn tốt nhìn ra điều gì.

“Bắt đầu thôi! Còn cọ xát cái gì!” Bùi Tuấn mang vẻ mặt chờ xem kịch vui.

Cố Cẩm Tâm đã ồn ào ở bên cạnh: “Mau! Mau! Tổng giám đốc Trịnh , động tác nhanh nhẹn xem nào!”

Mai Thùy Hân tức giận trừng mắt nhìn Cố Cẩm Tâm một cái, đúng là bạn xấu! Vừa rồi còn cãi nhau với Trịnh Thiên Ngọc, bây giờ lại bắt đầu giật dây Trịnh Thiên Ngọc chiếm lợi của cô! Đúng là không nên quen bạn cẩu thả!

Dáng vẻ Mai Thùy Hân tức giận được Trịnh Thiên Ngọc nhìn trong mắt, trong lòng vừa động, ánh đèn chiếu xuống Mai Thùy Hân đúng là đẹp mê hồn.

Mai Thùy Hân ngẩng đầu, đưa má phải cô đến trước mặt Trịnh Thiên Ngọc: “Chỉ cho phép hôn mặt thôi đó!”

Trịnh Thiên Ngọc không để ý tới yêu cầu của Mai Thùy Hân, một phen nắm thắt lưng Mai Thùy Hân, ôm sát cô vào trong ngực, giây tiếp theo, một đôi môi nóng rực đã chạm vào ngoài miệng cô!

“Oa!” Cố Cẩm Tâm với Bùi Tuấn bắt đầu vỗ tay hoan hô.

Cố Cẩm Tâm nghĩ thầm, lát nữa phải hỏi Mai Thùy Hân, nhìn dáng vẻ cô với Tổng giám đốc Trịnh , chắc chắn không đơn giản, có lẽ là Trịnh Thiên Ngọc theo đuổi Mai Thùy Hân.

Nếu Thùy Hân có thể thu phục được Trịnh Thiên Ngọc, không biết sẽ làm bao người hâm mộ đâu! Ha ha, tốt nhất là có thể làm bà tám công ty hâm mộ phát cuồng thì càng tốt!

Cố Cẩm Tâm đã bắt đầu sắp xếp ngày kết hôn cho Mai Thùy Hân.

Đầu lưỡi nóng bỏng mang theo sự bá đạo chiếm lấy miệng Mai Thùy Hân, bàn tay lớn cách quần áo dán sát vào sau lưng cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ thổi quét tất cả, Trịnh Thiên Ngọc tham lam đoạt lấy sự thơm ngọt của cô. Đầu lưỡi không ngừng càn quấy trong miệng cô, không buông tha mỗi chỗ ngọt lành của cô.

Mai Thùy Hân vừa thẹn vừa buồn rầu, liều mạng giãy dụa, khóe mắt liếc về phía Cố Cẩm Tâm với Bùi Tuấn, nhìn thấy hai người đều đang nhìn cô với Trịnh Thiên Ngọc hôn như miếng mồi ngon, trong lòng càng tức giận.

Trịnh Thiên Ngọc này, sao chẳng phân biệt được thời gian địa điểm với trường hợp, tùy tiện làm rối tung lên!

Trịnh Thiên Ngọc cảm nhận được cơ thể trong ngực đang giãy dụa, một bộ phận vì sự giãy dụa của cô mà càng có phản ứng mãnh liệt.

Bàn tay to lớn càng ôm Mai Thùy Hân chặt hơn, đôi môi nóng rực chuyển qua bên tai cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đã sắp cứng rồi! Cẩn thận tôi ở trong này làm cô!” Hơi thở nóng rực phả vào sau tai mẫn cảm của Mai Thùy Hân, lời nói trần trụi rõ ràng, làm mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng mặt!

Cơ thể mềm mại của cô đã cảm nhận được thứ nam tính bừng bừng phấn chấn của Trịnh Thiên Ngọc, không dám từ chối nữa, sợ Trịnh Thiên Ngọc thật sự tinh trùng lên não, làm ra chuyện càn khiến cô khó khăn hơn.

Tình trạng nóng bỏng làm Cố Cẩm Tâm hơi ngượng. Tuy cô ấy nói chuyện táo bạo, dáng vẻ không giống phụ nữ, nhưng tác phong thực ra rất bảo thủ, không kém xử nữ là bao.

Không nhìn Trịnh Thiên Ngọc với Mai Thùy Hân ngay từ đầu, ánh mắt Cố Cẩm Tâm không biết nhìn về đâu.

“Cô Cố, nếu cô không biết nên nhìn chỗ nào, không bằng nhìn tôi này.” Bùi Tuấn trêu ghẹo nói. Hai mắt sáng quắc nhìn Cố Cẩm Tâm.

Da mặt người này dày thật. Cố Cẩm Tâm nghĩ thầm, ngoài miệng không hề yếu thế: “Nhìn thì nhìn! Ai sợ ai!”

Cố Cẩm Tâm ngẩng đầu đối diện với Bùi Tuấn. Ánh mắt Bùi Tuấn là mắt đào hoa phong lưu, mắt phượng, ánh mắt không thâm sâu như Trịnh Thiên Ngọc, mà mang theo ý cười không năm được. Bùi Tuấn vẫn là dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế được, miễn cưỡng tựa vào sofa, hai mắt nhìn chăm chú Cố Cẩm Tâm.

Ngũ quan lập thể tuấn tú, đôi mắt đào hoa đa tình, môi cong nhìn rất vừa mắt, hôn lên chắc rất có cảm giác…… Cố Cẩm Tâm bỗng tỉnh táo lại! Trời ạ! Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ linh tinh cái gì vậy!

Mau chóng thu lại tầm mắt, cảm thấy mặt cô ấy nóng bừng!

“Ha ha……” Nhìn thấy Cố Cẩm Tâm đột nhiên thu lại tầm mắt còn đỏ mặt, tâm trạng Bùi Tuấn bỗng tốt lên, cười lớn với Cố Cẩm Tâm: “Cô Cố, cô thua rồi!”

“Hả?” Cố Cẩm Tâm không rõ ngẩng đầu.

“Vừa rồi chúng ta không phải đang chơi trò “ai cúi đầu trước thì thua” à?” Bùi Tuấn trêu đùa Cố Cẩm Tâm.

“Ai chơi trò chơi với anh? Tôi chỉ tùy tiện nhìn anh mấy lần thôi!”

“Chỉ tùy tiện nhìn à? Không nghĩ gì nhiều? Vậy vì sao cô lại đỏ mặt vậy, cô Cố?” Bùi Tuấn không bỏ qua cơ hội trêu đùa Cố Cẩm Tâm.

Mai Thùy Hân bị Trịnh Thiên Ngọc hôn trời đất đảo lộn, tình trạng rất nóng bỏng, ngay cả mọi người bên cạnh cũng ồn ào trầm trồ khen ngợi!

Mai Thùy Hân xấu hổ, hai tay để trên ngực Trịnh Thiên Ngọc, để hắn không gần cô như vậy nữa: “Đủ rồi! Mau buông tôi ra!”

Trịnh Thiên Ngọc đã sắp lửa dục đốt người, giọng nói ấm ách kỳ cục, cúi đầu cầu xin bên tai Mai Thùy Hân: “Chúng ta đi tới phòng bao phía sau được không?”

Mai Thùy Hân tức sắp bùng nổ, phòng bao cái đầu anh ấy! Hung dữ giẫm vào chân Trịnh Thiên Ngọc, muốn thừa dịp Trịnh Thiên Ngọc bị đau, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi. Cơ thể cô lại bị Trịnh Thiên Ngọc kiểm soát.

Cô gái to gan lớn mật này! Đêm nay về nhất định phải dạy dỗ cô một trận!

Trịnh Thiên Ngọc tức gần chết, nhưng không dám có động tác gì quá lớn, người anh em còn đang dựng thẳng trong quần, da mặt hắn có dày thế nào, cũng không thể không biết xấu hổ để người ta nhìn.

“Mai Thùy Hân, cô đi phía trước tôi, cách tôi gần chút, thay ta chống đỡ tầm mắt.” Trịnh Thiên Ngọc nói khẽ với Mai Thùy Hân.

“Để làm gì?” Trịnh Thiên Ngọc cuối cùng cũng buông tha cô, Mai Thùy Hân rất vui, nhưng lại cảm thấy hoang mang với yêu cầu của hắn.

“Đồ ngốc! Làm sao tôi có thể về trong tình trạng như thế này!”

Dưới sự che giấu của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc cuối cùng cũng về lại chỗ ngồi. Nhưng vẫn không buông Mai Thùy Hân, cúi người nói bên tai cô: “Lát nữa về trị cô sau!”

Đôi tay mang theo sự bất mãn nhiệt liệt, lại xoa đôi chân trơn nhẵn của Mai Thùy Hân.

Không ổn! Mai Thùy Hân cố tránh, cái tay kia càng thêm táo tợn hơn, tìm kiếm nơi thâm sâu hơn!

“Cẩm Tâm, bên mình nóng quá, mình với cậu đổi chỗ ngồi nhé?” Mai Thùy Hân cảm thấy nếu cô còn bị Trịnh Thiên Ngọc quấy rầy tiếp, nhất định sẽ phát điên!

“Được thôi!” Cố Cẩm Tâm sáng khoái đồng ý lời Mai Thùy Hân.

“Cẩm Tâm, đừng đi! Ở yên bên cạnh tôi thôi.” Bùi Tuấn lấy tay đè Cố Cẩm Tâm xuống, khóe miệng nở nụ cười tối nghĩa, nhướn mày về phía Trịnh Thiên Ngọc.

Cố Cẩm Tâm mở to hai mắt nhìn Bùi Tuấn: “Vừa rồi anh gọi tôi là Cẩm Tâm? Tổng giám đốc Bùi, từ khi nào thì chúng ta thân thiết như vậy?”

Bùi Tuấn cười tủm tỉm, đôi mắt đào hoa lưu luyến không rời trên mặt Cố Cẩm Tâm: “Lúc vừa rồi cô đỏ mặt.”

……

Trịnh Thiên Ngọc cũng trừng mắt về phía Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân!” Cô gái này, thế mà dám tránh hắn?!

Mấy hôm nay đi công tác, mỗi ngày hắn đều nhớ cô, cô thì hay rồi, quay lưng lại thành quan hệ hợp tác, bây giờ còn ra vẻ ghét bỏ dáng vẻ hắn, muốn cách xa hắn chút à? Hay lắm!

Thấy dáng vẻ Trịnh Thiên Ngọc hung dữ với Mai Thùy Hân như thế, Cố Cẩm Tâm bắt đầu thay Mai Thùy Hân bênh vực kẻ yếu: “Tổng giám đốc Trịnh , tôi phát hiện anh không bình thường với Thùy Hân ! Có phải anh có ý với Thùy Hân không?”

“Có ý?” Trịnh Thiên Ngọc dường như cảm thấy từ này rất hay, lặp lại một lần.

“Đúng vậy! Không phải anh thích Thùy Hân à? Muốn tôi giúp anh theo đuổi cậu ấy không?” Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK