Đúng thế. Gã chính là Cố Thành, đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn. Cố Tiêu mím môi, trong đầu là những suy nghĩ không thể tin nổi. Rõ ràng hắn đã tận mắt nhìn thấy Cố Thành bị tang thi bao vây cắn xé. Vì sao giờ phút này gã còn lành lặn mà xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, nhìn thế trận kia, gã còn có thể điều khiển được đám tang thi cấp thấp?
Cố Tiêu bất chợt nhớ lại, ban nãy Ninh Ninh đã buột miệng lẩm bẩm ba từ: “Tang thi vương”. Hắn nheo mắt đánh giá Cố Thành đứng bên dưới, Mắt gã đỏ hằn tia máu. Môi xám đen, làn da tái nhợt một cách bất thường, hàm răng có phần quá mức sắc nhọn, đáng tiếc hai bàn tay gã lúc này đang cắm trong túi quần, không thể xem xét kĩ được. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đặc điểm kia thôi đã có thể khẳng định Cố Thành xuất hiện trước mặt hắn lúc này không còn là con người nữa.
Nhưng nếu đã trở thành tang thi, vì sao gã vẫn giữ được kí ức cùng trí tuệ nguyên bản của con người đây? Bởi vì gã là tang thi vương sao?
Cố nén những suy nghĩ chồng chéo xoay chuyển trong đầu, Cố Tiêu nhìn gã, nhếch môi lạnh nhạt hỏi: “Cố Thành?”
Cố Thành nãy giờ vẫn luôn chăm chú quan sát biểu tình của Cố Tiêu, gã cảm nhận được sự ngạc nhiên, chán ghét từ trong ánh mắt hắn nhưng lại không tìm thấy được bất kì sự sợ hãi nào trong đôi đồng tử lạnh băng kia, mày gã nhướn lên, cái lưỡi đảo qua đá đá chiếc răng nanh nhọn hoắt, tươi cười đáp lời: “Đúng vậy. Là tao. Hoặc… mày có thể gọi tao là Tang thi vương. Đây là thân phận mới của tao.”
Tất cả mọi người nghe gã nói xong không nhịn được mà rùng mình, sắc mắt tái nhợt.
Cố Thành nhìn biểu cảm của đám người kia có vẻ rất hài lòng, gã cười ha hả, cảm thấy đặc biệt hưng phấn, gã liếc một vòng sau đó cao giọng lên tiếng: “Các người cho rằng có thể thắng được đội quân tang thi tinh nhuệ của tôi sao?” Dừng lại một chút gã nheo mày, tròng mắt hiện lên tia độc địa cười nói: “Thực ra trận chiến này cũng có thể không đánh. Dù sao cũng đã từng là con người. Tôi cũng không tuyệt tình đến thế. Có điều…”
Đám người trên thành cảnh giác nhìn gã. Tang thi vương mà dễ nói chuyện như vậy? Chẳng ai tin tưởng cả.
“Nếu các người đồng tâm hiệp lực giết chết Cố Tiêu sau đó đưa Hứa Giai Ninh cho tôi, tôi sẽ không để tang thi tấn công căn cứ nữa. Thế nào? Chỉ cần hi sinh hai người, liền có thể cứu được mạng của tất cả mọi người trong căn cứ, bàn tính này có phải rất lời hay không?” Cố Thành mỉm cười, nghiêng đầu nhìn đám người trên thành.
Ý đồ lung lạc lòng người của gã quá mức trần trụi, chẳng thèm che giấu lấy một chút nào, công khai bày lợi ích ra trước mắt bọn họ, gã nhếch miệng cười ác liệt, còn phải xem đám người này có biết thức thời hay không.
Trình Tranh lạnh lùng nhìn gã đáp trả: “Đừng nói lời ngu xuẩn, muốn đánh thì lên.”
“Các người đều nghĩ như vậy?” Cố Thành giống như không nghe thấy lời đáp trả thập phần dứt khoát của Trình Tranh, ánh mắt gã trở nên nguy hiểm đảo qua từng gương mặt khác.
“Đúng vậy. Trình Đội nói đúng. Muốn đánh thì đánh. Con mẹ nó, đừng nói nhiều.” Một quân nhân trong số đó la lên, căm tức nhìn gã.
Người quân nhân trẻ nói xong, tất cả mọi người đều ồn ào phụ họa, sĩ khí toàn quân như một, đồng lòng nhất mực hung ác nhìn Cố Thành bên dưới.
Cố Thành nheo mắt, sắc mặt âm u, gã rút bàn tay ra khỏi túi quần xoa xoa khóe môi rồi nhanh như chớp vung tay lên. Một lưỡi dao băng như thiểm điện nhắm thẳng vào người quân nhân ban nãy vừa nói lao tới.
“Bùng.”
Trong nháy mắt trước khi lưỡi dao băng sắc bén kia sắp sửa cắm thẳng vào ngực người quân nhân, một cầu lửa lớn kịp thời xuất hiện ngay trước mặt anh ta, chặn đứng quỹ đạo xé gió lao tới của nó, băng va chạm lửa, phát ra tiếng “lách cách” kịch liệt rồi tan rã thành nước, chưa kịp rơi xuống đất đã bốc hơi trong không khí.
Người quân nhân rùng mình, sắc mặt tái nhợt lui lại vài bước, anh ta quay sang nhìn Cố Tiêu lạnh nhạt đứng đó, lửa trên tay vẫn chưa kịp thu hồi thấp giọng nói lời cảm ơn, những người xung quanh anh ta thì sắc mặt nghiêm trọng, lập tức cầm vũ khí nhắm vào Cố Thành đứng bên dưới chuẩn bị bóp cò trong bất cứ tình huống nào.
Cố Thành nhếch mép khinh thường không để đám người kia vào mắt, gã lấy lưỡi đá đá vào má cười kinh bỉ: “Đám chó mày nuôi trung thành đấy.”
Lời này hiển nhiên là nói với Cố Tiêu.
“Cố Thành. Mày muốn chết lần nữa?” Cố Tiêu lạnh nhạt nói.
Cố Thành nghiến răng, nhìn tư thế bảo hộ của đám người xung quanh dành cho Cố Tiêu. Gã đang cố đè nén tia ghen tỵ đang bừng bừng bốc lên trong tâm trí, không cam lòng, quá không cam lòng. Vì sao một kẻ đáng lẽ phải bị mình nhốt lại, hung hăng mà hành hạ cho đến chết lại có thể dương quang vô hạn mà đứng đó, nhận được chúng tinh phủng nguyệt? Căn cứ này đáng lẽ phải là của gã, vị thủ lĩnh mà đám người kia kính trọng, tin tưởng, dựa dẫm vào cũng nên là gã mới đúng. Gã mới chính là nhân vật chính của thế giới này.
Cố Thành nhấc mắt u ám trừng trừng nhìn Hứa Giai Ninh đứng bên cạnh Cố Tiêu.
Chính là nó. Chính nó đã khiến mọi thứ rối tung lên, chính nó đã khiến cuộc đời gã chật vật đến tình trạng này.
Đúng vậy. Cố Thành đã biết được, thế giới này vốn dĩ là một cuốn tiểu thuyết.
Việc này cũng phải nói lại về sự việc sảy ra ngày hôm đó.
Sau khi Cố Tiêu, Hứa Giai Ninh, Phương Nhan và Tô Thế Dự vội vã rời đi. Cố Thành, kẻ đã mất đi toàn bộ dị năng và bị Hắc ám hỏa diễm ăn mòn rơi vào hiểm cảnh bị hàng trăm tang thi bao vây cắn xé.
Gã không cam lòng, gã phẫn nộ, gã la hét nhưng không thể thoát khỏi. Chính bản thân gã cũng tưởng đó là khoảnh khắc cuối cùng gã sống trên cõi đời này.
Thế nhưng…
Một tia sáng từ trong cơ thể gã lóe lên, lập tức bao vây toàn thân gã, khiến tang thi không thể chạm tới, Cố Thành bị đoàn ánh sáng chói mắt này vây lấy, nhưng đau đớn do bị ăn mòn đã xông vào lục phủ ngũ tạng khiến gã không chống đỡ nổi mà lập tức ngất đi.
Cố Thành mất ý thức rất lâu, gã nhắm nghiền mắt, cảm nhận bản thân đang lơ lửng, giống như rơi vào một môi trường không trọng lực. Gã hé mắt nhìn phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ, tối tăm không có chút ánh sáng.
Gã hạ thấp trọng tâm, chạm mũi chân xuống khoảng không rồi đứng thẳng, sau đó đánh giá tình huống xung quanh.
Một tia sáng yếu ớt từ phía xa hắt tới, gã do dự một lát sau đó thử tiến về phía đó.
Giữa không gian u tối lại xuất hiện một cái bục. Trên mặt bàn là một cuốn sách đang mở ra.
Cố Thành nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn tối đen u ám như màn đêm, chỉ có ánh sáng phát ra từ chính bản thân chiếc bục. Gã tò mò thử chạm tay vào cuốn sách sau đó cầm lên, gập lại xem tên trên mặt bìa cứng. “Bàn về phương thức sinh tồn trong Mạt thế”
Cái tên quá mức cổ quái làm Cố Thành phải nhíu mày, gã thử lật bên trong xem lời giới thiệu, sau đó lập tức trợn tròn mắt, gã run rẩy cúi đầu nâng sách lên cố nhìn cho kĩ, bàn tay bám trên gáy sách cũng vì khẩn trương mà bị siết tới trắng bệch.
Cố Thành đứng đơ người một lúc sau đó mới hoàn hồn, vội vàng lật mở trang giấy tiếp tục trừng mắt đọc.
Không gian xung quanh vẫn u ám, qua thật lâu, Cố Thành mới gập cuốn sách lại, lảo đảo ngồi phịch xuống.
Gã kinh hãi nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay, run rẩy tới mức không nói nên lời.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra thế giới này vốn dĩ là một cuốn sách. Một cuốn sách xoay quanh nhân vật chính là gã.
Trong sách Cố Thành có một cuộc đời phong quang vô hạn, được người người coi như tín ngưỡng mà tôn thờ, thế nhưng ở hiện tại gã lại như chó nhà có tang, chật vật sống chui sống lủi rồi cuối cùng nhận lấy cái chết đau đớn, nhục nhã, ê chề.
Cố Thành lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, lại tiếp tục lật mở cuốn sách đọc lại lần nữa.
Rất lâu sau, gã mới từ trong trang sách ngẩng đầu lên, Cố Thành trầm mặc suy nghĩ, trước tận thế mọi chuyện trong đời gã đều xảy ra y hệt trong sách, cho tới khi Cố Tiêu bị thương, bị bỏ lại mỗi tình tiết đều là sự thật. Mà người duy nhất không có mặt bên trong cuốn sách, biến số bí ẩn xuất hiện ở hiện tại, cũng chính nhân tố này đã thay đổi toàn bộ cuộc đời gã, hoán đổi nhân sinh của gã với Cố Tiêu… Là Hứa Giai Ninh.
Cố Thành nheo mắt, sắc mặt u ám, bàn tay không tự chủ siết chặt cuốn sách trong tay.
“Hứa Giai Ninh.”