Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm Dịch: kimnambin

- Tiểu Miêu! Ta …

Mạc Tà thân thể khẽ run lên, nắm chặt tay nàng.

- Ngươi không được đụng vào ta! Ngươi không xứng, cái tên lường gạt này!

Miêu Tiểu Miêu ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm nhìn hắn, hung hăng gỡ tay hắn ra. Ra sức kéo tay mình về. Sau đó cố gắng vuốt thẳng quần áo của nàng vì sự giằng co vừa rồi mà nhăn nheo. Sau đó nàng liền cúi đầu xuống, thật lâu không có nhúc nhích. Rút cục thân thể mềm mại của nàng cũng không run rẩy nữa.

Nàng đợi sau khi mình hết run, sau đó hít sâu một cái. Ra sức mà hít vào. Quân Mạc Tà rõ ràng có thể cảm thấy như nàng ra sức hít vào để thân thể bành trướng sau đó nổ tung.

Sau đó, Miêu Tiểu Miêu liền ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tà mỉm cười nói:

- Quân phủ chủ, ngươi không phải muốn giải thích sao? Ta xin rửa tai lắng nghe những lời vàng ngọc của ngươi đây.

Thanh âm của nàng không ngờ lại có thể bình tĩnh như thế.

Thế nhưng sự bình tĩnh này, lại kéo theo đó là sự tĩnh lặng cùng bình thản.

Mạc Tà trong lòng đau xót.

Sắc mặt Miêu Tiểu Miêu trắng bệch. Mặc dù nàng đang cười, nhưng trong đôi mắt của nàng lại lộ ra vẻ chết chóc. Từ tình hình hiện giờ mà nói, tin tưởng rằng có ai nói gì bên cạnh tai nàng thì nàng cũng đều sẽ không vào tai nàng một chữ nào.

Mạc Tà trong lòng thở dài. Hắn chỉ cảm thấy từng cơn đau thắt, co rút kịch liệt trong lòng mình truyền ra.

- Tiểu Miêu… Tình hình ngày đó là như thế này. Sau khi ta tu luyện huyền công, tiến tới cảnh giới mà người thường khó mà nghĩ tới được. Bất quá chỉ trong vài năm ta từ một tên phá gia chi tử trở thành một cường giả Thánh Hoàng.

Mạc Tà tuy rằng biết hắn có giải thích đi chăng nữa cũng sẽ vô dụng, nhưng hiện tại hắn lại không thể không giải thích.

Từng trải qua hai kiếp người, hắn chưa bao giờ lại cảm giác áy náy như hiện giờ.

Cũng chưa bao giờ cảm giác thấy một lời nói ra lại thấy gian nan như hiện giờ.

- Huyền công đại thành. Thọ nguyên đương nhiên cũng tăng lên, nhưng các nàng Tiểu Nghệ cùng Thanh Hàn luôn đi theo ta, có thể nói là tình ý thâm trọng. Nhưng vấn đề trước mắt chúng ta lại không thể giải quyết được.

Mạc Tà thở dài một cái, lại tiếp tục nói:

- Ta có thể bảo trì dung mạo ngàn năm không đổi. Tuyết Yên cũng như vậy. Nhưng các nàng khác lại không thể bởi vì tu vi các nàng không có cao như vậy. Hay nói cách khác, bất luận ai cũng không có năng lực như vậy. Tác dụng của Huyền Công chính là trì hoãn tuổi già, nhưng lại không thể bảo trì dung nhan vốn có của các nàng. Cứ coi như các nàng giống như ta có thể tu luyện đến mức độ Thánh Hoàng. Nhưng thời gian không tha cho một ai cả, nó vẫn sẽ làm dung nhan của các nàng sẽ bị giảm sút theo năm tháng. Đối với một người đàn ông thì không sao cả, nhưng đổi lại là một nữ nhân thì …

- Ta cùng với Tuyết Yên có thể trú nhan thành công là bởi vì chúng ta đều có kỳ ngộ khác nhau.

Mạc Tà đem chuyện này kể tóm tắt một lượt:

- Đổi lại là một nữ nhân mà nói, nếu nhìn thấy người mà mình thương yêu cùng tỉ muội của mình dung nhan mãi mãi không phai nhạt theo năm tháng mà mình lại già đi từng ngày. Không thể nghi ngờ là sự tình tàn khốc nhất đối với bọn họ.

- Ta không muốn các nàng tương lai thương tâm, không hi vọng mất đi các nàng … Nữ nhân của ta, ta tự nhiên sẽ lấy tất cả khả năng của mình để bảo vệ bọn họ.

Mạc Tà thở dài nói:

- Nhưng để giải quyết vấn đề dung nhan này. Ngoài phương pháp là tu vi tiến nhanh thì còn một phương pháp chính là dùng Linh Lung Liên cùng thất thải thánh quả.

- Trừ hai cách đó ra, thì không còn cách nào khác!

Mạc Tà nói tới đây, Miêu Tiểu Miêu ánh mắt hờ hững nói:

- Vì thế ngươi liền đánh Thiên Thánh Cung rồi có chủ ý với Phiêu Miểu Huyễn Phủ? Vì người ngươi yêu?

- Đúng là như thế.

Quân Mạc Tà nói:

- ở tại thành Cúc Hoa ta cùng Tam Đại thánh địa quyết chiến. Mà điều kiện kiên quyết là ai thắng sẽ được Linh Lung Liên. Kết quả bọn hắn thua, ta sẽ đi Thiên Thánh Cung. Dựa theo sự đánh cuộc từ trước thì Linh Lung Liên hiển nhiên sẽ thuộc về ta. Mà ta nuôi trồng nó đã kết trái, đó chính là loại quả mà lúc trước ngươi đã từng thử qua.

- Mà không thể không có thất thải thánh quả. Nhưng muốn lấy được nó quả thực cũng không phải dễ. Ta căn bản không có cách nào tiến vào Huyễn Phủ. Cho nên thời gian ta ở Thành Cúc Hoa đã sớm rêu rao tin tức là có một người có không linh thể chất kỳ ảo ngàn năm có một.

- Sau đó, ngươi dùng cái gọi là Không Linh thể chất lợi dụng sự tín nhiệm của Tào Quốc Phong. Dọc đường bố trí cạm bẫy, làm cho bọn họ trăm cay nghìn đắng, chủ động đưa ngươi vào Phiêu Miểu Huyễn Phủ?

Miêu Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng nói:

- Tà Quân Chi Chủ. Tâm cơ quả thật là tốt a. Hảo! Tất cả mọi người đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay. Ta thường nghe mọi người nói chỉ có kẻ tiểu nhân mới tráo trở mà thôi ai ngờ đến một kẻ đại danh đỉnh đỉnh như ngươi lại khiến cho một tiểu nữ như ta chân chính hiểu được cái gì mới được gọi là lật lọng, tráo trở. Cái gì mới chân chính gọi là thay đổi nhanh như lật bàn tay a.

- Không sai, vốn ban đầu ý định xâm nhập Huyễn Phủ của ta cũng không có ý gì tốt. Một khi chỉ cần phát hiện ra thất thải thánh quả, như vậy ta sẽ vô thanh vô thức đắc thủ trộm nó đi rồi rời khỏi Huyễn Phủ. Cái tên Mặc Quân Dạ sẽ cũng hoàn toàn biến mất. Một khi ta đã đoạt được thất thải thánh quả, ta sẽ hoàn toàn biến mất. Ta tin tưởng rằng một khi biến mất, cũng sẽ không có bất cứ một người nào nghi ngờ thánh quả nằm trên người của ta.

Nếu đã nói tới chuyện này, Quân Mạc Tà tự nhiên cũng sẽ không dấu diếm một cái gì cả.

- Nhưng ngươi lại không ngờ Thất thải thánh thụ lại không có nắm trong Huyễn Phủ mà là nằm trong không gian độc lập do người kia quản lý. Vì thế ngươi lại có chủ ý khác, lập kế hoạch tập trung lên người của ta?

Miêu Tiểu Miêu hắc hắc cười lạnh một tiếng:

- Không thể không nói. Nha đầu ta thật sự là quá ngốc. Lại bị ngươi lừa một cách dễ dàng, thực sự là một con lừa mà. Khó trách ngươi lại chuyển mục tiêu lên người của ta, gạt lấy thân thể của ta. Sự thật là ngươi đã thành công rồi.

- Sự thật không phải như thế!

Mạc Tà phẫn nộ nói:

- Ta, thủy chung cho tới bây giờ không có ý lợi dụng ngươi để tiến vào cấm địa Huyễn Phủ. Cho đến khi Cố Phi Vũ khiêu khích ta, ta phản kích lại. Rồi lại đến huynh đệ Chiến gia khiêu khích. Tiểu Miêu, ta chưa từng có một lần lợi dụng ngươi.

- Quân phủ chủ. Ngươi không nên gọi ta là Tiểu Miêu.

Miêu Tiểu Miêu đột nhiên phát hỏa:

- Đây chính là danh xưng mà chỉ có người thân của ta mới có tư cách xưng hô. Ngươi, ngươi không xứng, ngươi không có tư cách gọi như thế.

Mạc Tà hít sâu một hơi, nói:

- Hảo. Hiện tại ở đây ta sẽ cho ngươi biết toàn bộ chuyện tình sau khi ta tiến vào Huyễn Phủ. Sau khi ta gành được quyền tiến vào Linh dược viên, cùng Chiến gia đánh cuộc mục đích cũng chính là vì vật này. Còn đối với thứ trên người ngươi, ta chưa từng có nửa điểm nghĩ tới. Điểm này thiết nghĩ ngươi sẽ không phủ nhận chứ?

Miêu Tiểu Miêu ánh mắt trống rỗng nhìn qua một bên, chậm rãi gật đầu.

- Chỉ là sự đời mọi việc vĩnh viễn không như ý muốn. Chiến gia thất bại nhiều lần, không có cam lòng muốn diệt trừ ta. Ngươi lại không để ý tới sinh tử tới cứu ta. Trong lòng ta cố nhiên là cảm kích nhưng ta kiên quyết giữ một khoảng cách đối với ngươi. Bởi vì trên thực tế, phần tình nghĩa này ta không có đảm đương nổi. Lúc ấy ta đã sớm biết rằng, nếu lúc đó ta cùng ngươi đi lại. Tới một lúc nào đó chân tướng bị vạch trần. Vô số kết quả sẽ xảy ra, nhưng kết quả hiện giờ quả thực ta không gánh chịu nổi.

- Cho nên, ngày đó ngươi tới tìm ta. Ta cố ý nói rằng ở bên ngoài ta đã có thê tử để cự tuyệt ngươi.

Mạc Tà gắng sức nhắm mắt lại, nói:

- Ta thực sự không muốn làm tổn thương ngươi.

- Nhưng mà … Sự si tình của ngươi vượt quá sự tưởng tượng của ta. Sau khi cắt đứt ân tình trở về liền hôn mê bất tỉnh …

Mạc Tà đau đớn thở ra một hơi nói:

- Sự si tình của ngươi, dứt khoát cắt đứt quan hệ trực tiếp bức ta tới chân tường, không có đường lui. Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi cứ như thế mà lâm vào giấc ngủ ngàn thu. Cho nên ta lựa chọn cứu ngươi.

- Cái gì mà Tà Quân Chi Chủ. Tuy rằng có được thế lực, thực lực mạnh mẽ. Nhưng nói cho cùng ta cũng chỉ là một nam nhân mà thôi. Ngươi là một giai nhân tuyệt sắc, lại ôn nhu như vậy. Lại đối với ta tình thâm ý trọng như thế nào ta lại có thể không động tâm. Làm sao có thể không vừa ý cơ chứ? Thời khắc ta quyết định cứu ngươi thì ta đã quyết định ngươi sẽ là nữ nhân của ta. Là nữ nhân của Quân Mạc Tà ta.

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Ngươi chẳng lẽ lại không biết? Mẫu thân của ta năm có cũng vì phụ thân của ta hi sinh mà dưới nỗi bi thương cực độ cũng giống ngươi ngủ say mười năm. Tình nguyện đắm chìm trong mộng cảnh, không muốn tỉnh lại.

- Mẫu thân của ta đã từng khổ rồi. Cho nên ta nhất định sẽ không để bị kịch này xảy ra lần thứ hai trên người của ngươi. Cho dù vô luận phải đối mặt với chuyện gì, ta đều phải cứu ngươi tỉnh lại. Đem ngươi trở về bên cạnh ta.

Quân Mạc Tà nhìn chằm chằm vào khuân mặt xinh đẹp của nàng:

- Để cho nàng được hạnh phúc.

- Nếu được lựa chọn lần nữa. Ta cũng sẽ không do dự, sẽ không hối hận vào thời điểm đó. Từ thời điểm đó, đối với chuyện tình cảm của chúng ta, ta nhất định sẽ đối mặt không trốn tránh nữa.

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Mãi cho đến khi ta rời đi, ta đối với ngươi tất cả đều là thật tâm.

- Quân phủ chủ đã nói xong rồi sao?

Miêu Tiểu Miêu thản nhiên mỉm cười, lạnh lùng nói:

- Ân. Ngươi rút cục đã giải thích rồi sao?

Quân Mạc Tà nghe vậy liền biết những lời mình nói vừa rồi hiển nhiên nàng không có để vào trong lòng, không khỏi thở dài một cái.

- Có lẽ là giống như là người ngươi nói. Hết thảy những việc ngươi làm đều có lý do.

Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đối với thê tử của ngươi tốt như thế nào. Vì các nàng mà có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào để làm cho các nàng trường sinh bất lão. Ngươi chỉ là một nam nhân, một trượng phu. Những việc ngươi làm ta đều hiểu, thậm chí không có chút trách ngươi.

- Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ tới hay không? Hành động này của ngươi làm tổn thương bao nhiêu người? Ở trong Huyễn Phủ là bảy vị Thánh Hoàng, Tào Quốc Phong. Ngươi xem, bảy người bọn hắn toàn bộ đều mong chờ ngươi, đối đãi với ngươi so với con cháu còn muốn tốt hơn. Mà ngươi từ đầu chí cuối lại lừa gạt bọn hắn.

- Còn có toàn bộ cao tầng trưởng lão trong Huyễn Phủ đều coi ngươi chính là hi vọng tương lai của toàn bộ Huyễn Phủ. Tất cả đều lựa chọn con đường là hết sức ủng hộ ngươi, mà ngươi cũng nhẫn tâm lừa gạt bọn hắn.

- Còn về phần ta, ngươi không cần phải áy náy. Ngươi thực sự không có gạt ta.

Miêu Tiểu Miêu cười thê lương nói:

- Ta thực sự không có nói lời trái với lương tâm của mình đâu. Phu quân của ta là Mặc Quân Dạ, trượng phu của ta là Mặc Quân Dạ. Hắn không có gạt ta, hắn đối với ta rất tốt. Ta là thê tử của hắn, là nữ nhân của hắn. Nhưng hắn đã mất rồi…

- Mặc Quân Dạ còn sống, ta chính là Mặc Quân Dạ.


Quân Mạc Tà gầm nhẹ một tiếng.


- Không! Ngươi không phải hắn!


Ánh mắt trong trẻo của Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Mạc Tà nói:


- Ngươi chính là Quân Mạc Tà, chính là Tà Quân Chi Chủ. Ngươi không phải là Mặc Quân Dạ của ta. Tuy rằng hắn chỉ là một hóa thân, nhưng ngươi lại không thể thay thế được vị trí của hắn trong lòng ta. Bởi vì hắn vì ngươi mà xuất hiện, cũng bởi vì ngươi mà tồn tại. Không, hắn như thế nào cũng không thể có mặt ở đây được. Hắn vĩnh viễn mãi sống trong lòng của ta.


Dị Thế Tà Quân


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK