Giản Yên không lập tức xoay người. Cô kín đáo thở hắt ra một hơi, chừng vài phút sau mới từ từ quay lại.
Chỉ thấy Sở Vận Hoa một thân cao ngất đứng đó ngược hướng với ánh sáng, tóc mái loà xoà gần như che kín mắt nên Giản Yên không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta. Người nọ chẳng vì sự chậm trễ của cô mà bỏ đi, ngược lại cứ như đóng đinh tại chỗ để chờ đợi câu trả lời từ cô vậy.
Giản Yên chỉ cảm thấy thật nực cười. Yêu ai vốn là chuyện của bản thân cô, vì cớ gì người này cứ ung dung hỏi đến, mà đâu phải chỉ mới một lần?
Nhưng thôi, dù sao trước khi rời đi, cô vẫn muốn lần nữa nhắc lại cho anh ta đáp án:
“Tôi đã nói rồi. Người tôi yêu là một kẻ tồi. Anh nghĩ bạn tốt của mình là người như vậy sao?”
Dáng vẻ kiêu ngạo của Giản Yên đối lập hoàn toàn với gương mặt tái nhợt, yếu ớt của cô lúc này, lọt vào trong mắt của Sở Vận Hoa càng khiến anh thêm phần bực bội.
Chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với ánh mắt trong veo tưởng rằng có thể nhìn thấu tâm tư ấy, Sở Vận Hoa luôn cảm thấy hỗn loạn.
Cô ấy còn hỏi rằng Nguyên Quang có tồi không ư? Sở Vận Hoa vô thức nhếch môi cười khẩy.
Bạn tốt của anh - hắn ta thật sự là một kẻ tồi.
Giản Yên nhấc chân tới gần Sở Vận Hoa thêm một chút nữa. Ở góc nhìn này, gương mặt của anh ta dường như không có góc chết. Cặp mắt phượng cùng ánh nhìn đầy sắc bén, chiếc mũi cao thẳng và cánh môi mỏng kiêu ngạo từng khiến cô gục ngã, khao khát được một lần chạm vào kia giờ khắc này cạnh kề trong gang tấc nhưng Giản Yên lại sợ hãi chỉ muốn tránh xa.
Cô thấm thía rồi! Vì khoảnh khắc không kìm nén được sự bất ổn của trái tim kia đã khiến cô phải trả giá.
“Sau này lỡ chẳng may chạm mặt, xin anh đừng lặp lại câu hỏi nhàm chán đó thêm một lần nữa!”
Chỉ cần buông vài lời cay đắng rồi lặng lẽ lướt qua nhau là xong thôi mà. Bóng lưng nhỏ bé chất chứa cô đơn cứ thế bước đi trong sự đau khổ bị kìm nén tột độ.
Thế nhưng Sở Vận Hoa chưa bao giờ biết được, nếu như chỉ một lần anh chịu quay lưng thì sẽ thấy Giản Yên yếu đuối chưa bao giờ dứt khoát rời khỏi.
Lúc nào cô cũng lặng lẽ quay lại nhìn bóng hình cao lớn kia để tự nhắc nhở bản thân mình thêm một lần nữa rằng, người đàn ông này quả thực lạnh lùng và vô cùng tàn nhẫn.
oOo
Chỉ cần chậm một chút thôi thì mọi chuyện đã xoay chuyển theo một quỹ đạo khác, giống như ngay lúc này vậy.
Sở Vận Hoa chẳng còn tâm trạng nào quay trở về phòng hát, đang định nhấc chân rời đi thì vô tình nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng bắt mắt.
Từ hành lang bên kia, Nguyên Quang đang sánh vai cạnh Giản Yên. Chẳng biết họ đang nói đến chuyện gì mà cậu ta lại cười tươi như vậy.
Trong một phút lơ đãng Nguyên Quang chợt nhìn về phía này, nhu tình đong đầy trong ánh mắt chưa kịp thu liễm khiến đáy lòng Sở Vận Hoa bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
Anh quyết định đứng tại chỗ, móc túi lấy ra một bao thuốc còn nguyên vẹn rồi rút một điếu đưa lên miệng.
Vài phút sau Nguyên Quang quay trở lại, vừa đưa mắt tìm kiếm thì đã thấy Sở Vận Hoa đơn độc đứng đó, tựa như muốn hoà mình vào cùng với bóng đêm. Đốm lửa đỏ lập loè quyện lấy từng vòng khói lửng lơ khiến cho thần thái của anh ta càng thêm phần ma mị, cuốn hút.
“CMN, chỉ hút thuốc thôi mà, có cần phải bày ra cái dáng vẻ như vậy không? Chọc mù mắt ông đây rồi!”
Nguyên Quang chẳng nhịn nổi nữa, buột miệng chửi thề một tiếng.
“Sao?”
Sở Vận Hoa nhíu mày, nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.
“Tôi đang khen cậu! Chỉ cần đứng im thôi mà hào quang cũng toả ra tứ phía!”
“Trời!”
Sở Vận Hoa bật cười giống như nghe thấy một câu chuyện vô cùng hài hước vậy. Anh ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di di cho đến khi nó tắt hẳn mới ngẩng đầu chầm chậm lên tiếng:
“Tưởng đàn ông như cậu mới chính là gu của phụ nữ chứ?”
Ánh mắt vô định nhìn xuống khung cảnh đêm huyền diệu của thành phố An Lạc, Nguyên Quang cười tự giễu, khẽ thì thầm như đang nói với chính bản thân mình:
“Gu ư? Tôi đã cố gắng thay đổi suốt mấy năm trời. Nhưng cuối cùng vẫn không thể là người cô ấy muốn!”
Nhớ đến dáng vẻ si tình, săn sóc của Nguyên Quang dành cho người nọ, ánh mắt Sở Vận Hoa lạnh nhạt lướt qua cậu ta sau đó mới bình thản phun ra vài từ:
“Là Giản Yên sao? Cô ta không xứng!”