Mục lục
Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Ss Tần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu lạc bộ Ngọc Tuyền là một trong những câu lạc bộ sang trọng nhất ở Giang Thành, an ninh rất nghiêm ngặt.

Lúc Sở Vũ Hiên đến vừa hay nhìn thấy Triệu Nhã Nam đứng trước cửa lớn.

Đường đường là người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Thành, mặc áo gió màu vàng nhạt, rụt cổ trốn dưới hiên nhà, hai tay che miệng, liên tục hà hơi, trông có vẻ rất lạnh.

Sở Vũ Hiên mỉm cười lắc đầu, làm như không thấy, đi thẳng về phía cửa chính.

Triệu Nhã Nam ôm cây đợi thỏ nhìn thấy anh, lập tức cầm món quà đặt bên chân lên, vội vã bước tới.

Lúc đi đến bên cạnh anh, đúng lúc bảo vệ đang kiểm tra thiệp mời của Sở Vũ Hiên.

Cậu chủ quần là áo lượt này liếc nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói:“Vợ à, chờ lâu lắm rồi phải không?”

Triệu Nhã Nam biết ngay là người đàn ông chó má này ngứa miệng, có điều đây là hiệu quả mà cô ấy mong muốn, chỉ cần dựa vào thân phận “Vợ” này đi vào cùng Sở Vũ Hiên, bảo vệ sẽ không ngăn cản đúng không?

Quả nhiên bảo vệ chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó cung kính nói: “Xin mời quý khách!”

Vừa bước vào trong, Sở Vũ Hiên đã không nhịn được trêu chọc: “Đây chính là điều không trông cậy vào tôi mà cô nói à?”

Triệu Nhã Nam sầm mặt: “Tôi vào đây dựa vào bản lĩnh của mình”

“Uầy? Vậy à?” Sở Vũ Hiên dừng bước, sau khi nở nụ cười tà ác, anh xoay người hét lên: “Bảo vệ, vị này...”

Triệu Nhã Nam lập tức túm lấy cà vạt của Sở Vũ Hiên, liếc mắt cảnh cáo anh: “Họ Sở kia! Anh đừng quá đáng quá!”

Sở Vũ Hiên nhìn chằm chăm vào cô ấy, con ngươi hẹp dài lộ vẻ nghiền ngẫm, giọng nói tràn đầy mê hoặc: “Cầu xin tôi đi.”

“Sở Vũ Hiên.”

“Hử?”

Triệu Nhã Nam hít vào một hơi sâu: “Anh chính là tên tiểu nhân vô sỉ từ đầu đến đuôi, hèn hạ đê tiện, không biết xấu hổ, ngụy quân tử, khốn kiếp!”

Mỹ nhân chửi rủa hết lời trong lòng, không khỏi cảm thấy vui mừng.

Sở Vũ Hiên nhướng mày: “Cách thức cầu xin người khác của cô... Khá đặc biệt. Có điều, ngàn vạn lần đừng dùng xưng hô “ngụy quân tử” để khen tôi, bởi vì tôi vốn là tên vô liêm sỉ khốn kiếp mà, ha ha..”

Triệu Nhã Nam trừng mắt với anh một cái, sau đó sải bước đi về phía trước.

Sở Vũ Hiên như thuốc bôi da chó, bám sát lấy cô ấy: “Này, lạnh lắm phải không? Ông cha háo sắc của tôi đã đến đây rồi, sao cô lại không bảo ông ấy đưa vào? Hay là... Lúc cô đến ông ấy đã vào rồi?”

Triệu Nhã Nam tức ói: “Họ Sở kia, chúng ta có thể giả vờ như không quen biết nhau không? Đừng trêu chọc tôi!”

“Tôi và cô... Vốn không thân mài!” Triệu Nhã Nam câm nín.

Trong biệt thự số Ba, các nam thanh nữ tú lao vào suối nước nóng như bánh chẻo, bộ đồ bơi táo bạo được kết hợp với những bông tuyết bay khắp bầu trời, tạo ra một hương vị độc. đáo.

Những người lớn hơn sẽ uống rượu và nói chuyện trong nhà, ngắm khiêu vũ, nghe nhạc, học đòi văn vẻ.

Vương Long đang uống trà trò chuyện dưới mái hiên với một người bạn thân, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Nhã Nam với khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận, còn Sở Vũ Hiên thì đi theo cô ấy với nụ cười bỡn cợt, khuôn mặt lộ vẻ vô lại.

“Ø? Đôi chim cu này cũng xứng đôi phết..” Vương Long lẩm bẩm một câu, đứng dậy nghênh đón.

“Cháu trai lớn!” Ông ta đi ngang qua Triệu Nhã Nam, trực tiếp ôm lấy cổ của Sở Vũ Hiên và chào hỏi, sau đó mới nhìn Triệu Nhã Nam: “Sếp Triệu... Chao ôi, xem miệng của tôi này, hiện giờ phải gọi là cháu dâu mới đúng!”

Sở Vũ Hiên mím môi cười, không nói gì hết.

Còn Triệu Nhã Nam thì rất lễ phép nở nụ cười, đưa món quà đã chuẩn bị băng hai tay: “Đạo diễn Vương, sinh nhật vui vẻ"

Vương Long xua tay: “Đều là người một nhà cả, khách sáo. với tôi làm gì chứ?”

Nói đoạn, ông ta lại quay sang nhìn Sở Vũ Hiên, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, chép miệng nói: “Cháu trai lớn, cháu đi tay không đến thật đấy à?”

“Cũng không được coi là đi tay không.” Sở Vũ Hiên lấy hai túi ni lông từ trong túi Âu phục ra, nở nụ cười vô lại: “Chẳng phải chú nói có hai chai rượu ngon sao? Lát nữa bỏ vào đây. cho tôi.”

Triệu Nhã Nam không nói nên lời.

“Khá lắm..” Vương Long trố mắt nghẹn họng: “Cậu là thổ phỉ hả!"

Sau khi trêu đùa một lúc, ba người họ đi vào trong phòng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cửa sổ. Vương Long tự tay pha trà, mở khóa ký ức năm xưa với Sở Vũ Hiên.

Triệu Nhã Nam lúng túng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại vài câu, phụ trách thêm trà rót nước cho hai người họ.

Vị thiên kim này đã bao giờ phải ấm ức như vậy đâu chứ? Nhưng suy cho cùng tạo hóa trêu ngươi, nếu lão Triệu không xảy ra chuyện thì phương diện đối nhân xử thế này đầu cần cô ấy ra mặt giải quyết?

Hôm nay cô ấy hao tâm tổn huyết đến gặp Vương Long vì muốn mượn cơ hội này cầu xin Vương Long một chuyện.

Tuy nhiên, hai chú cháu nhà này cứ nói chuyện không ngừng, cô ấy chẳng thể xen vào câu nào, chỉ đành phải chờ họ nói xong rồi tìm cơ hội.

Sau khi ngồi cùng một lúc lâu, Triệu Nhã Nam đột nhiên nhận ra điều gì đó sai sai.

Sở Vũ Hiên miệng lưỡi ác độc, không sợ trời không sợ đất, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa? Ngược lại thì anh lại lộ vẻ đứng đẳn, lời nói còn nhiều một cách kỳ lạ, mỗi lần Vương Long sắp nói hết một chủ đề, anh lại nhanh chóng nhắc đến một chủ đề khác, hết sức tự nhiên khiến Vương Long tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Trong khi đang nghĩ ngợi, cô ấy tình cờ bắt gặp ánh mắt Sở Vũ Hiên đang nheo lại nhìn mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không thể nhận ra.

“Tên đàn ông chó mái! Cố tình chứ gì!”

Triệu Nhã Nam không khỏi giận dữ, sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy thản nhiên đưa tay phải xuống dưới bàn véo mạnh vào hông của Sở Vũ Hiên.

Cậu chủ quần là áo lượt đang nói chuyện một cách vui vẻ đột ngột hít vào một hơi, anh đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Triệu Nhã Nam.

Cô ấy trưng ra vẻ vô tội ý bảo “anh làm sao vậy” nhưng đôi mắt lại lộ vẻ cảnh cáo như có như không.

Vương Long cảm thấy quái lạ: “Cháu trai lớn, cháu làm sao vậy?”

Sở Vũ Hiên đưa đầu lưỡi chạm vào gò má của mình, nhìn chăm chăm khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ kia một lúc rồi mới nở nụ cười nói: “Chân bị chuột rút.”

“Chuột rút sao?” Vương Long chớp mắt: “Tôi gọi người đến xoa bóp giúp cháu một lát nhé?”

Sở Vũ Hiên dịch ghế ra phía sau: “Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là được..."

Anh vừa dứt lời, Triệu Nhã Nam bèn tiếp lời nói: “Đạo diễn Vương, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một lát đi... À phải rồi, vừa nãy tôi nghe hai người vẫn luôn kể về chuyện trước đây, vậy... Có thể nói cho tôi biết một chút về chuyện giữa Vũ Hiên và Hạ Trúc không?”

Vương Long ngẩn người, sau đó đáp lại bằng một nụ cười khô khan: “Đây... Đều là chuyện quá khứ... Nhắc đến cô ta làm gì chứ?”

Ông ta vừa nói vừa điên cuồng đá vào chân của Sở Vũ Hiên dưới gầm bàn.

Sở Trì Khanh không đề cập với bất cứ ai về nguyên nhân thật sự của việc Triệu Nhã Nam gả đến nhà họ Sở, chỉ nói răng trước đây đã hứa hôn với lão Triệu.

Bởi lẽ đó nên Vương Long không biết hai người họ giả vờ kết hôn, chỉ coi như hai người nghe theo sự sắp đặt của cha mình.

Sở Vũ Hiên cau mày, co chân phải lá ba bốn lần của mình lại, rồi phủi bụi nói: “Đá tôi làm cái gì? Người ta đang hỏi ông đấy?”

Vương Long không nói nên lời.

Triệu Nhã Nam cười khẽ: “Đạo diễn Vương, cứ nói đi, tôi không để bụng đâu.”

Vương Long ho khan một lúc, bất chấp lên tiếng.

Suy cho cùng ông ta cũng là người từng trải, những lời nói ra đều tránh nặng tìm nhẹ, chưa nói mấy câu đã chuyển chủ đề đến Hạ Trúc, nói trước đây mình nâng đỡ cô ta như thế nào, hiện giờ tại sao lại không muốn nâng đỡ cô ta nữa.

“Sếp Triệu à, không phải... Cháu dâu à, tuy Hạ Trúc cũng được coi là diễn viên hàng đầu trong công ty của cháu, nhưng nói thật lòng, bộ phim này tôi không định để cô ta diễn. Cháu cũng biết đấy, hiện giờ danh tiếng của cô ta có chút vấn đề, trên mạng đâu đâu cũng là tin tức cô ta dựa dẫm người giàu có, tôi không dám đặt cược vào cô ta.”

Triệu Nhã Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Vấn đề này đúng là công ty của chúng tôi không giải quyết ổn thỏa... bây giờ thế này nhé, đạo diễn Vương, hiện giờ đúng lúc tôi có một diễn viên mới, từng đóng vai phụ mấy năm. Sự chuyên nghiệp của cô ấy không chê vào đâu được, hay là hôm nào đó hẹn cô ấy đến gặp đạo diễn một lần? Nếu đạo diễn cảm thấy không được thì tôi đưa cô ấy đi là được, tuyệt đối không khiến đạo diễn khó xử đâu.”

Thật ra khi Triệu Nhã Nam biết Hạ Trúc là vợ cũ của Sở Vũ Hiên, cô ấy liền biết răng Hạ Trúc sẽ không giữ được vai diễn mới.

Chưa nói đến việc Sở Vũ Hiên có trả thù cô ta hay không, nhìn vào tình cảm giữa Vương Long và Sở Vũ Hiên, chắc chắn Vương Long cũng sẽ trút giận cho cháu trai lớn của mình.

Nghe cô ấy nói vậy, lúc này Vương Long mới nhận ra mình đã mắc bẫy, thì ra Triệu Nhã Nam cố tình nhắc đến Hạ Trúc để chuyển chủ đề đến công việc một cách tự nhiên?

Hiện giờ đã nói đến đây rồi, hơn nữa Sở Vũ Hiên ở ngay bên cạnh, vuốt mặt phải nể mũi, không muốn cũng đành phải đồng ý.

Sở Vũ Hiên ngước mắt nhìn về phía Triệu Nhã Nam, trong mắt mang theo ý cười, chỉ nhếch miệng chứ không phát ra âm thanh: “Hay!”

Lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo.

Sở Vũ Hiên quay mặt sang một bên và nhìn vào sân qua cửa sổ kính sát đất sáng sủa.

Thì ra một số nam nữ diễn viên chính trong bộ phim vừa rồi của Vương Long đã đến, khiến các bạn trẻ trong bể bơi phải hét lên.

Hạ Trúc và Cao Ninh cũng ở trong số đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK