Mạn Mạn thì thầm với bạn trai một câu: "Lời này nói đúng trọng tâm."
Em gái thu ngân thấy rất tốt, nếu có thể trở về cô nhất định phải nhắc nhở sếp!
Cũng vì biến cố lần này đến quá đột ngột, chính em gái thu ngân cũng đang hoang mang, hoảng sợ, lo lắng cho nguy cơ sống còn của mình nên thật sự không có tâm trạng lo nghĩ đến chuyện khác.
Nếu đổi lại là cuộc sống bình thường, chợt biết được tin tức vị sếp đã từng giúp đỡ mình bị sát hại thì cú sốc tình thần và nỗi buồn mà em gái thu ngân phải chịu tuyệt đối không chỉ có bao nhiêu đây.
Ma nữ đang dựa sát vào cửa như một loại sinh vật nhuyễn thể nào đó cũng sững sờ trong giây lát.
Trước tiên ma nữ đứng thẳng người lên, đôi mắt chỉ còn tròng trắng càng ngày càng lồi ra do cảm xúc biến hóa quá kịch liệt, mỗi lần đảo mắt thì cứ như hai tròng mắt ấy muốn lọt hẳn ra ngoài. Rõ ràng cô ta lo âu hơn trước, đi đi lại lại ngoài hành lang phòng bảo vệ, nhưng lúc này ma nữ lại không phát ra tiếng gào rú đáng sợ, thậm chí cả vết máu loang lổ trên bộ váy công sở cũng đang xảy ra biến hóa.
Thật lâu sau rốt cuộc ma nữ cũng về lại trước cửa, bất quá lần này cô ta không vặn vẹo tay chân bám lên cửa như lúc nãy mà cố gắng đứng thẳng như một " con người" bình thường, cô ta khàn giọng hỏi: "Ngày 22 tháng 2 sao?"
"Đúng vậy, chính là ngày 22 tháng 2, là 26 ngày trước*. Cả đám chúng tôi đều đến siêu thị vào ngày 22 tháng 2, lúc đó chúng tôi đang mua sắm trong siêu thị."
(Hoseki: Ma nữ chết ngày 19/3, Trăn Trăn đi siêu thị ngày 22/2, từ 22/2 đến 19/3 là tròn 26 ngày nếu tháng 2 là tháng có 28 ngày, nhưng tui nhớ tình trạng siêu thị cứ như đã trải qua 10 năm rồi mà, bà lão cũng vẽ sơ đồ từ A đến B cũng qua gần 10 năm, chẳng lẽ Trăn Trăn đang ở ngày 19/3, là ngày ma nữ chết hay sao???)
Ma nữ đảo tròng trắng mắt một vòng, hình như cô ta đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau ma nữ mới mơ hồ nói: "Ta nhớ ngày 22 tháng 2 siêu thị xảy ra vài chuyện nhỏ, sau đó có người báo cảnh sát nhưng lại không có đánh nhau hoặc có người bị thương."
Cảnh Kỳ Trăn nghe vậy mắt sáng lên, dứt khoát nói: "Chúng tôi cần quay lại siêu thị ngày 22 tháng 2. Có lẽ chúng ta có thể lập một cái mật khẩu mà khi cô nghe thấy cô chắc chắn sẽ tin, chờ khi chúng tôi trở về liền tìm cô nói ra mật khẩu này rồi nhắc nhở cô chuyện sẽ xảy ra, được không?"
Xuyên qua khe cửa, ma nữ chăm chú nhìn Cảnh Kỳ Trăn trong chốc lát rồi rơi vào do dự, im lặng.
Cảnh Kỳ Trăn không hối thúc, không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng chờ sau cánh cửa.
Qua hồi lâu, ma nữ đột nhiên xoay người rời khỏi hành lang này.
Cảnh Kỳ Trăn hơi sững sốt trước diễn biến bất ngờ này.
Tất cả mọi người đang cố gắng tập trung xem video giám sát đều "Phần phật" đứng dậy khỏi giường, ghế và ngăn tủ sắt.
—— màn hình di động tương đối nhỏ, lo bản thân sẽ bỏ qua manh mối quan trọng nên mọi người không dám tua nhanh, chăm chú xem video giám sát hơn mười phút đồng hồ đều không thấy có chút bién hóa nào, lúc này mắt của bọn họ rất mỏi.
"Sao ma nữ không nói tiếng nào mà đi rồi?" Cảnh Kỳ Trăn cũng thấy hơi khó hiểu.
Tuy không thể loại trừ khả năng ma nữ cảm động vì đề nghị của cậu, nhưng Cảnh Kỳ Trăn cũng lo lắng chuyện sẽ không thành, hiện tại mà nói ra chỉ làm mọi người vui vẻ không công một hồi.
Em gái thu ngân chủ động lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô cũng rất bối rối. Cô không biết nhiều về vị quản lý siêu thị ngoài lạnh trong nóng này, huống chi tính cách của đối phương cũng đã thay đổi khi biến thành ma nữ.
Lão Tiêu lấy đồ ăn vặt trong cái túi mua hàng bên cạnh ra, hô: "Tiểu Cảnh, cậu cũng tới ăn một chút để bổ sung thể lực đi."
Vừa rồi Cảnh Kỳ Trăn vẫn luôn nói chuyện với ma nữ nên chưa ăn được gì.
Mặt khác, Mạn Mạn kéo bạn trai và đại ca đeo xích vàng cùng đứng dậy, sau đó họ lao thẳng đến trước màn hình giám sát.
Mạn Mạn mở miệng trước: "Hướng này —— hẳn là ma nữ đang đi về phòng làm việc của mình."
Đại ca đeo xích vàng và bạn trai Mạn Mạn cùng gật đầu.
Tim Cảnh Kỳ Trăn khẽ động, có khi nào ma nữ thật sự đi tìm đồ có thể giúp bọn họ nhắn tin cho cô ta không?
Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mọi người đều thấy rõ sự phát triển tốt đẹp ở hiện tại.
Nhưng cũng chính lúc này, tiếng bước chân nặng nề "Đông, đông, đông" của tên ' bảo vệ' vừa mới chạy trốn đã quay lại sau khi ma nữ bỏ đi.
Hơn nữa tiếng bước chân này còn nặng nề hơn lúc nãy—— có vẻ như nó đang cầm theo một vật nặng.
Mọi người đều căng thẳng, vội vàng nhìn vào màn hình giám sát.
Bạn trai Mạn Mạn lập tức chọn một khung hình giám sát rồi phóng to nó lên.
Từ hình ảnh được phóng to, Cảnh Kỳ Trăn phát hiện trên tay tên ' bảo vệ ' xuất hiện ngoài hành lang phòng bảo vệ là một cây rìu khổng lồ.
Mọi người: "=口=!!!" Thứ này cũng có trang bị nữa hả!
(trang bị như trong game á, quần áo, vũ khí, trang sức,...)
"Cái đậu xanh rau má?!" Anh chàng người nước ngoài trừng to đôi mắt lam nhìn cây rìu khổng lồ dài gần 1m, giọng địa phương Tứ Xuyên càng nặng hơn, "Con quái vật kia bị chọc tức rồi hả!"
(anh trai này nói giọng địa phương Tứ Xuyên, nhưng tui có biết chữ bông nào đâu mà phân biệt được ngôn ngữ chuẩn hay ngôn ngữ địa phương, mn thông cảm nha)
Mới vừa rồi lão Tiêu còn tính chia đồ ăn vặt và đồ uống cho Cảnh Kỳ Trăn, nhưng đồ còn chưa đưa qua thì nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán ông ta đã tăng thêm.
mặt khác, Cảnh Kỳ Trăn thấy trong tay lão Tiêu là một chai đồ uống tuyết lê đường phèn thì lập tức duỗi tay qua lấy, động tác mau lẹ vặn nắp chai, thừa dịp 'bảo vệ' đang vác cây rìu khổng lồ chạy lại thì đổ nước ra khe cửa dưới sàn nhà.
Mọi người: "......"
Đồ uống có đường nếu để khô sẽ dính đế giày, nhưng nếu chỉ vừa mới đổ ra ngoài không lâu thì cũng không khác gì nước, vẫn rất trơn trượt.
Mà 'bảo vệ' ngoài cửa có hình thể cao to, còn vác theo một cây rìu khổng lồ có trọng lượng vô cùng nặng, ngay lập tức đã phá vỡ sự cân bằng của thân thể vốn đã không cân đối, không linh hoạt của nó.
Dưới tình huống như vậy nó đạp phải đồ uống tuyết lê đường phèn Cảnh Kỳ Trăn mới đổ ra, đặc biệt là nó còn đang vung cây rìu khổng lồ tính phá cửa.
Một tiếng "Rầm" cùng tiếng gào thảm thiết vang lên, 'Bảo vệ' té thẳng cẳng, nằm sải lai trên sàn nhà, cây rìu khổng lồ cũng đáp xuống người nó......
"Phanh" một tiếng, cây rìu khổng lồ trượt khỏi bộ ngực chảy đầy máu tươi của 'Bảo vệ' nện xuống sàn nhà một cái "Rầm", tiếng kêu thảm thiết và tiếng vật nặng rớt ở bên ngoài cũng dừng lại cùng lúc.
Bà lão đẩy đẩy gọng kính trên mũi mình, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa rồi kết luận đại khái: "Gãy chân, gãy xương sườn."
Đại ca đeo xích vàng cũng đi qua, đợi bà lão lùi ra sau thì đi lên nhìn một cái rồi nói ngắn gọn: "Góc cánh tay vặn vẹo hơi sai, đoán chừng là đã gãy xương."
Mọi người dùng ánh mắt tôn kính nhìn về phía Cảnh Kỳ Trăn —— và nửa chai tuyết lê đường phèn trong tay Cảnh Kỳ Trăn.
Bạn trai Mạn Mạn còn đưa tay vỗ vỗ lão Tiêu hai cái, trêu chọc: "Anh Tiêu, mấy đồ anh mua đã giúp đỡ rất nhiều."
Lão Tiêu: "......" Hắn đổ mồ hôi không ngừng.
Cảnh Kỳ Trăn nhịn không được bật cười rồi nâng chai lên nhấp một ngụm.
Quả thực đồ ngọt có thể giúp giải tỏa áp lực tâm lý, chưa kể lúc nãy cậu trò chuyện với ma nữ hồi lâu cũng rất khát nước.
Một lát sau, ma nữ đã quay lại.
Dưới tình huống quá mức căng thẳng, dường như cảm xúc của mọi người rất dễ bị ảnh hưởng và phóng đại. Những người vừa mới nói cười trong phòng bảo vệ lập tức bày ra nét mặt nghiêm túc, khẩn trương khi nhìn thấy bóng dáng ma nữ.
Về phần 'Bảo vệ' đang nằm dưới đất, ma nữ chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi lập tức thu hồi tầm mắt, không nói nửa lời.
Ma nữ ngồi xổm xuống, nhét một tấm thẻ màu đen qua khe cửa dính đầy nước tuyết lê đường phèn, khàn giọng nói: "Chờ đến sáng mai các ngươi hãy đi về nơi các ngươi nên đi. Sau khi trở về thì cầm thẻ mua sắm này đến tìm ta."
Cảnh Kỳ Trăn cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, tôi hứa với cô!"
những người khác trong phòng bảo vệ cũng hứa theo.
Ma nữ không dừng lại lâu, đưa thẻ mua sắm xong liền xoay người bỏ đi, làm lơ tên 'Bảo vệ' đã xỉu luôn.
Cảnh Kỳ Trăn ngồi xổm xuống nhặt tấm thẻ mua sắm dính nước tuyết lê đường phèn dưới sàn lên.
Mạn Mạn ra hiệu với bạn trai.
Bạn trai hơi sững ra, sau đó vội vàng lấy khăn giấy chạy tới giúp Cảnh Kỳ Trăn lau tấm thẻ.
Khoảnh khắc cầm tấm thẻ lên, Cảnh Kỳ Trăn giật mình, "Hả?"
Bà lão vội hỏi: "Sao vậy Tiểu Cảnh?"
Cảnh Kỳ Trăn: "Tình hình có chút đặc biệt, nhưng chắc hẳn không phải chuyện xấu, con không biết phải nói sao nữa, thẻ mua sắm này...... Vừa lúc có chín tấm, hẳn là cho mỗi người chúng ta một tấm."
Nhận lại đống thẻ đã được lau khô từ tay bạn trai Mạn Mạn, Cảnh Kỳ Trăn chia cho mỗi người một tấm thẻ mua sắm.
Trong nháy mắt khi nhận được thẻ mua sắm, trong đầu liền hiện lên hướng dẫn chi tiết về thẻ mua sắm.
【 tên: "Thẻ đen" 】
【 loại hình: Vật phẩm tiêu hao 】
【 phẩm chất: Màu lam 】
【 sử dụng: Mua mua mua, mua sạch 】
【 hạn chế: Có thể sử dụng ở bất kỳ thế giới nào, số dư trong thẻ là 500 tệ 】
【 ghi chú: Thẻ mua sắm có tên gọi tắt là "Thẻ đen". mặc dù thứ này là "Thẻ đen" nhưng nó không thể rút tiền. Bất quá, cô Lý, người đưa thẻ cho bạn cũng không chắc liệu bạn có thể sống tới lúc trả nợ ngân hàng hay không. Bên cạnh đó, bạn thật sự không biết tài sản ngân hàng của bạn có đủ để mở "Thẻ đen" thật không hả? 】
Mọi người: "......"
Là một người yêu game có thâm niên, bạn trai Mạn Mạn không khỏi cảm thán một câu: "Đây không phải là mô tả vật phẩm trong game sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thế giới thứ nhất sẽ kết thúc sớm, đây chỉ là món khai vị, mọi người đều có hiểu biết về siêu thị nên nó sẽ dễ = v =