Ngạn Thẩm Dương vẫn là không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian lúc trước lần đầu hai người gặp nhau là bốn năm trước.
Lúc ấy Ngạn Thẩm Dương là người chứng kiến Phó Cảnh Sâm thay đổi từng ngày từ một người nhìn ai cũng tràn đầy cảnh giác, không dám tiếp xúc với bất kì ai. Sợ hãi đủ thứ hiện tại đã từ trong bóng tối bước ra ngoài ánh sáng.
Nói thì dễ nhưng để trải qua được đã gọi là một kì tích. Giống như lột xác hoàn toàn.
Phó Cảnh Sâm năm ấy hơn 20 tuổi được Ông Phó mang về trạch viện.
Phó Thân là thủ trưởng trong quân đội đã nghỉ hưu, tuổi tác ngoài 60 nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ khoắn, dẻo dai.
Đặc biệt có lẽ vì thấy ân hận, day dứt lại thương xót nên rất yêu quý đứa cháu này.
Ông cụ còn là người trực tiếp chỉ dạy và rèn luyện thể lực cho Phó Cảnh Sâm.
Lúc bấy giờ Ngạn Thẩm Dương tuy còn ít tuổi nhưng đã là một người tài giỏi nổi tiếng trong ngành y.
Ngạn lão gia cùng Phó lão già lại là bạn thân. Ngạn Thẩm Dương thân là cháu trai Ngạn Chí Lâm, lại được ông cụ Phó đích thân mời làm bác sĩ riêng thăm khám chữa trị cho Phó Cảnh Sâm.
Vào thời điểm đó, có thể nói thể lực của Phó Cảnh Sâm còn không bằng một phần của Phó lão gia Phó Thân.
Thân hình Phó Cảnh Sâm giống như một que củi khô cao lêu nghêu. Trước ngực và sau lưng gầy chìa xương. Một đầu tóc bù xù bởi vì dường như đã lâu rồi không được cắt tỉa dài đến ngang vai, trên mặt nhem nhuốc bùn đất bẩn thỉu.
Ai động vào cũng sẽ trừng mắt cảnh giác có lúc sẽ đánh người.
Toàn thân trên dưới trước sau chi chít vết thương lớn nhỏ chồng chất lên nhau. Ánh mắt khiếp đảm sợ sệt nhìn những người xung quanh, không cho phép ai tiến lại gần ngoài ông cụ Phó.
Anh thực sự không biết trước kia điều kinh khủng gì đã xảy ra với một chàng trai trẻ mà khiến cậu ta người không ra người quỷ không ra quỷ, sợ hãi đề phòng cả khi bị người khác chạm vào cũng sẽ không chút kiêng nể mà cắn người.
Khuôn mặt gầy giống như khỉ, toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương, làn da trắng xanh xao, vàng vọt vừa yếu ớt vừa bệnh tật đáng thương.
Hiện tại nếu dùng những từ ngữ này để hình dung đến trên người Phó Cảnh Sâm của bây giờ thì chính là khác một trời một vực.
Ngạn Thẩm Dương lại nhìn đến chàng trai tràn đầy sức sống ngày hôm nay, cơ thể cao lớn. Khuôn mặt đẹp đến mức nếu nhìn qua sẽ khó phân biệt được nam nữ.
Chính là vẻ đẹp phi giới tính.
Thật khó có thể hình dung lại Phó Cảnh Sâm của năm năm trước. Hiện tại Phó Cảnh Sâm đã có tất cả, còn có những thứ mà người khác dù cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không thể bằng anh.
Tinh anh nhất trong tinh anh.
Là người có thiên phú, tài giỏi nhất trong Phó Thị được Phó Cung Chính tin tưởng giao phó việc lớn nhỏ trong tập đoàn danh xứng với thực.
Tuy nhiên trái ngược với vẻ ngoài không tìm ra được khuyết điểm kia thì tính tình Phó Cảnh Sâm lại rất ngông cuồng bá đạo, tính chiếm hữu cực kì cao.
Đoạn thời gian trong quá khứ kia còn khiến Phó Cảnh Sâm mắc bệnh trầm cảm khá nặng.
Ngạn Thẩm Dương không khỏi cảm thán trong lòng. Ai mà có thể ngờ được chàng trai gầy yếu luôn bị người khác chỉ trỏ, cười đùa trêu chọc.
Cả người như một cái cây khô héo thiếu sức sống, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi bay kia lại có một ngày trở thành một người mà ai ai cũng ao ước kia chứ.
"Không phải cậu vẫn rất quan tâm đến người ta? Nếu không vừa gặp tôi đã không vội vàng hỏi về cô ta đến vậy." Ngạn Thẩm Dương quay sang nhìn người bên cạnh cũng không e ngại đâm chọt vài câu.
Mắt Phó Cảnh Sâm luôn ở trên đỉnh đầu. Người Phó Cảnh Sâm đặt vào trong mắt còn chưa thấy bao giờ đâu.
Nếu có thể lấy một ví dụ dễ hình dung thì Ngạn Thẩm Dương lại nghĩ ngay đến Phó Cảnh Sâm giống hệt con ngựa bất kham bởi vì còn chưa có kẻ nào có thể tròng dây cương vào cổ mà ghìm nó lại được cả.
Phó Cảnh Sâm nhướng mày, vân vê đầu mẩu thuốc trên tay.
Chờ đến khi tàn thuốc trên ngón tay đã cháy hết mới lặng lẽ vứt vào sọt rác bên cạnh.
Thần sắc lãnh đạm, Phó Cảnh Sâm khẽ cười khẩy.
"Quan tâm? Ừm... còn phải chiếu cố thật tốt mới phải. Tôi không muốn tất cả biến thành công dã tràng. Cô ta phải sống thì những cố gắng trong bảy năm qua của tôi mới được đền đáp xứng đáng chứ."
Phó Cảnh Sâm bất giác chạm khẽ vào lòng bàn tay, qua lớp găng tay da màu đen bởi vì cái chạm này gân xanh ở mu bàn tay nổi lên cảm giác giần giật, nhức nhối vẫn còn.
Nơi đó còn một vết sẹo hình thù dữ tợn đã bị che khuất:
"Chết thì quá dễ dàng có lợi cho cô ta . Nếu chết rồi thì không còn gì thú vị nữa. Tôi còn muốn tự tay hủy hoại tất cả để cô ta sống không bằng chết."
Không khí có chút nặng nề.
Ngạn Thẩm Dương đưa mắt liếc nhìn bàn tay trái lúc nào cũng đeo găng tay của anh.
Hình như đối với Phó Cảnh Sâm bàn tay đó luôn là điều tối kị. Đến hắn cũng chưa từng được thấy rõ vết sẹo bên trong lớp găng tay đó có hình dáng gì.
Người có mắt đều biết chỉ cần nhìn vào thái độ của Phó Cảnh Sâm có lẽ là điều không vui vẻ gì cả.
Chuyện xưa cũ của Phó Cảnh Sâm, hắn là người ngoài cuộc cũng không có quyền phán xét.
Hồi lâu sau, Ngạn Thẩm Dương mới thở dài nhưng nói đi cũng phải nói lại con người luôn dễ mắc sai lầm.
"Tôi không có ý kiến gì, cũng không hiểu được giữa hai người có hận thù gì nhưng với vai trò là một bác sĩ đã trị liệu tâm lí cho cậu mấy năm nay còn là bạn của cậu, tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu. Lui cho người ta một con đường sống cũng là buông tha cho chính mình. Cậu hận thù quá sâu nếu cậu không thể tự gỡ bỏ, buông xuống được thì không ai có thể giúp cậu. Lý tưởng của cậu sống chỉ với mục đích là trả thù thôi sao? Cậu không để ý đến những người bên cạnh mình? Nếu trả thù được, tiếp theo cậu sẽ làm gì?"
"Bởi yêu nên mới hận. Sợ rằng cậu thù còn chưa trả được tâm đã bị người ta trộm mất. Chơi với lửa cũng có ngày chết cháy, hại người khác cũng hại mình. Tôi muốn cậu suy nghĩ kĩ lại. Đừng để sau này người hối hận nhất lại chính là cậu."
Ngạn Thẩm Dương đi rồi nhưng Phó Cảnh Sâm thì vẫn đứng lặng ở đó, anh giữ nguyên tư thế lúc đầu không hề nhúc nhích. Trong đầu quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Khi trả thù xong sẽ làm gì ư?
Phó Cảnh Sâm có chút sững người, nhìn những ánh đèn dưới thành phố đã bớt đi ánh sáng rực rỡ chói mắt, từ ánh mắt thất thần trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
Đã từng yêu đến đau thấu tâm can, cũng hận đến mức muốn cùng tất cả đồng quy vu tận.
Nếu như không vì sự hận thù cũng nỗi căm phẫn ghê gớm kia có lẽ đã không có một Phó Cảnh Sâm ngày hôm nay.
Có lẽ anh đã buông xuôi sự sống từ rất lâu trước đó rồi.
Phó Cảnh Sâm đã thề với lòng sẽ trả lại gấp bội những đau đớn và nhục nhã mà anh đã hứng chịu lúc trước.
Thế nên việc gì phải quan tâm đến những thứ râu ria chứ. Anh chưa bao giờ quan tâm cũng sẽ không quan tâm.
Bảy năm trước... Giang Hạ bỏ ngoài tai hết thảy, quy chụp mọi tội lỗi lên đầu Phó Cảnh Sâm biến anh thành kẻ tội đồ không chốn dung thân.
Thế giới của anh bị đảo lộn, tương lai cũng bị dập tắt.
Không một ai, không một ai nói cho Phó Cảnh Sâm biết mình phải làm gì tiếp theo cả.
Nếu không gặp ông cụ Phó, có lẽ cả đời anh cũng chỉ trôi dạt vất vưởng bất định mãi như thế... hoặc
... Có lẽ đã chết rồi...
Chết trong đêm mưa hôm ấy.
Chết trong nỗi tủi nhục, oan ức... và phẫn hận.
Hoặc là đã bỏ mạng vào một ngày nào đó từ mấy năm trước không biết chừng.
Ba năm kia, một thân một mình Phó Cảnh Sâm cũng đã không thể nhớ nổi bằng cách nào mà mình có thể trải qua những chuyện đó để chống đỡ được đến ngày hôm nay.
Mộc Chuẩn Lan cũng vì bảo vệ Phó Cảnh Sâm mà bị bọn chúng đánh đến trọng thương.
Một mình Phó Cảnh Sâm lúc ấy không biết đường xoay sở, trên người không có một xu dính túi.
Dù Phó Gia nhận anh trở về có mục đích gì đi nữa Phó Cảnh Sâm vẫn luôn nhắc nhở chính mình. Có ông cụ Phó mới có anh của bây giờ.
Đến cuối cùng người mà anh coi khinh, chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt lại là người chịu dang tay ra cứu giúp anh.
Phó Cảnh Sâm nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa. Nơi lồng ngực đau nhói, bị thít chặt khiến cho hô hấp tắc nghẽn lại không sao thở nổi.
Phó Cảnh Sâm sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi đến ngăn kéo mở tủ lấy thuốc. Lúc đổ ra tay có chút luống nên không cẩn thận làm vài viên thuốc rơi xuống sàn nhà.
Phó Cảnh Sâm ngồi xổm xuống định nhặt lên nhưng khi ánh mắt chạm đến những viên thuốc nằm lăn lóc trên sàn nhà lại nhìn đến ngẩn người.
Anh chán ghét uống thuốc.
Chán ghét phải điều trị tâm lí.
Một mình trơ trọi trong căn phòng lạnh lẽo đối diện với bốn bức tường có thể thức trắng mấy ngày liền mà không thể chợp mắt.
Tâm trí bị ám ảnh bởi những kí ức sợ hãi, điên loạn kia, cứ bám víu, quấn quanh không thể nào thoát ra.
Những đêm dài không thể ngon giấc.
Không hiểu từ bao giờ đống thuốc này lại gắn liền lên sinh mệnh của anh.
Càng nghĩ Phó Cảnh Sâm lại cảm thấy không thể chấp nhận nổi, tâm trạng phiền muộn, nóng nảy, thất thường trỗi dậy.
Không chút do dự Phó Cảnh Sâm cầm lọ thuốc trên tay ném mạnh vào sọt rác.
Âm thanh lạo xạo của những viên thuốc va chạm vào thành lọ.
Tiếp đó là tiếng đồ đạc trong phòng đổ vỡ.
Qua một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, Phó Cảnh Sâm mệt mỏi ngồi thụp xuống nhìn căn phòng bừa bộn.
Bất lực vò mái tóc rối tung, cơn hoảng loạn trong lòng như dây leo.
Phó Cảnh Sâm chán nản duỗi một chân ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy đầu mình. Lưng tựa vào cánh tủ cũng không biết ngồi đó bao lâu.
Đến khi tâm tình bình lặng, ổn định.
Phó Cảnh Sâm mới chậm rãi đứng dậy, kéo cửa đi thẳng ra bên ngoài không quay đầu lại.
Lúc ấy Ngạn Thẩm Dương là người chứng kiến Phó Cảnh Sâm thay đổi từng ngày từ một người nhìn ai cũng tràn đầy cảnh giác, không dám tiếp xúc với bất kì ai. Sợ hãi đủ thứ hiện tại đã từ trong bóng tối bước ra ngoài ánh sáng.
Nói thì dễ nhưng để trải qua được đã gọi là một kì tích. Giống như lột xác hoàn toàn.
Phó Cảnh Sâm năm ấy hơn 20 tuổi được Ông Phó mang về trạch viện.
Phó Thân là thủ trưởng trong quân đội đã nghỉ hưu, tuổi tác ngoài 60 nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ khoắn, dẻo dai.
Đặc biệt có lẽ vì thấy ân hận, day dứt lại thương xót nên rất yêu quý đứa cháu này.
Ông cụ còn là người trực tiếp chỉ dạy và rèn luyện thể lực cho Phó Cảnh Sâm.
Lúc bấy giờ Ngạn Thẩm Dương tuy còn ít tuổi nhưng đã là một người tài giỏi nổi tiếng trong ngành y.
Ngạn lão gia cùng Phó lão già lại là bạn thân. Ngạn Thẩm Dương thân là cháu trai Ngạn Chí Lâm, lại được ông cụ Phó đích thân mời làm bác sĩ riêng thăm khám chữa trị cho Phó Cảnh Sâm.
Vào thời điểm đó, có thể nói thể lực của Phó Cảnh Sâm còn không bằng một phần của Phó lão gia Phó Thân.
Thân hình Phó Cảnh Sâm giống như một que củi khô cao lêu nghêu. Trước ngực và sau lưng gầy chìa xương. Một đầu tóc bù xù bởi vì dường như đã lâu rồi không được cắt tỉa dài đến ngang vai, trên mặt nhem nhuốc bùn đất bẩn thỉu.
Ai động vào cũng sẽ trừng mắt cảnh giác có lúc sẽ đánh người.
Toàn thân trên dưới trước sau chi chít vết thương lớn nhỏ chồng chất lên nhau. Ánh mắt khiếp đảm sợ sệt nhìn những người xung quanh, không cho phép ai tiến lại gần ngoài ông cụ Phó.
Anh thực sự không biết trước kia điều kinh khủng gì đã xảy ra với một chàng trai trẻ mà khiến cậu ta người không ra người quỷ không ra quỷ, sợ hãi đề phòng cả khi bị người khác chạm vào cũng sẽ không chút kiêng nể mà cắn người.
Khuôn mặt gầy giống như khỉ, toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương, làn da trắng xanh xao, vàng vọt vừa yếu ớt vừa bệnh tật đáng thương.
Hiện tại nếu dùng những từ ngữ này để hình dung đến trên người Phó Cảnh Sâm của bây giờ thì chính là khác một trời một vực.
Ngạn Thẩm Dương lại nhìn đến chàng trai tràn đầy sức sống ngày hôm nay, cơ thể cao lớn. Khuôn mặt đẹp đến mức nếu nhìn qua sẽ khó phân biệt được nam nữ.
Chính là vẻ đẹp phi giới tính.
Thật khó có thể hình dung lại Phó Cảnh Sâm của năm năm trước. Hiện tại Phó Cảnh Sâm đã có tất cả, còn có những thứ mà người khác dù cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không thể bằng anh.
Tinh anh nhất trong tinh anh.
Là người có thiên phú, tài giỏi nhất trong Phó Thị được Phó Cung Chính tin tưởng giao phó việc lớn nhỏ trong tập đoàn danh xứng với thực.
Tuy nhiên trái ngược với vẻ ngoài không tìm ra được khuyết điểm kia thì tính tình Phó Cảnh Sâm lại rất ngông cuồng bá đạo, tính chiếm hữu cực kì cao.
Đoạn thời gian trong quá khứ kia còn khiến Phó Cảnh Sâm mắc bệnh trầm cảm khá nặng.
Ngạn Thẩm Dương không khỏi cảm thán trong lòng. Ai mà có thể ngờ được chàng trai gầy yếu luôn bị người khác chỉ trỏ, cười đùa trêu chọc.
Cả người như một cái cây khô héo thiếu sức sống, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi bay kia lại có một ngày trở thành một người mà ai ai cũng ao ước kia chứ.
"Không phải cậu vẫn rất quan tâm đến người ta? Nếu không vừa gặp tôi đã không vội vàng hỏi về cô ta đến vậy." Ngạn Thẩm Dương quay sang nhìn người bên cạnh cũng không e ngại đâm chọt vài câu.
Mắt Phó Cảnh Sâm luôn ở trên đỉnh đầu. Người Phó Cảnh Sâm đặt vào trong mắt còn chưa thấy bao giờ đâu.
Nếu có thể lấy một ví dụ dễ hình dung thì Ngạn Thẩm Dương lại nghĩ ngay đến Phó Cảnh Sâm giống hệt con ngựa bất kham bởi vì còn chưa có kẻ nào có thể tròng dây cương vào cổ mà ghìm nó lại được cả.
Phó Cảnh Sâm nhướng mày, vân vê đầu mẩu thuốc trên tay.
Chờ đến khi tàn thuốc trên ngón tay đã cháy hết mới lặng lẽ vứt vào sọt rác bên cạnh.
Thần sắc lãnh đạm, Phó Cảnh Sâm khẽ cười khẩy.
"Quan tâm? Ừm... còn phải chiếu cố thật tốt mới phải. Tôi không muốn tất cả biến thành công dã tràng. Cô ta phải sống thì những cố gắng trong bảy năm qua của tôi mới được đền đáp xứng đáng chứ."
Phó Cảnh Sâm bất giác chạm khẽ vào lòng bàn tay, qua lớp găng tay da màu đen bởi vì cái chạm này gân xanh ở mu bàn tay nổi lên cảm giác giần giật, nhức nhối vẫn còn.
Nơi đó còn một vết sẹo hình thù dữ tợn đã bị che khuất:
"Chết thì quá dễ dàng có lợi cho cô ta . Nếu chết rồi thì không còn gì thú vị nữa. Tôi còn muốn tự tay hủy hoại tất cả để cô ta sống không bằng chết."
Không khí có chút nặng nề.
Ngạn Thẩm Dương đưa mắt liếc nhìn bàn tay trái lúc nào cũng đeo găng tay của anh.
Hình như đối với Phó Cảnh Sâm bàn tay đó luôn là điều tối kị. Đến hắn cũng chưa từng được thấy rõ vết sẹo bên trong lớp găng tay đó có hình dáng gì.
Người có mắt đều biết chỉ cần nhìn vào thái độ của Phó Cảnh Sâm có lẽ là điều không vui vẻ gì cả.
Chuyện xưa cũ của Phó Cảnh Sâm, hắn là người ngoài cuộc cũng không có quyền phán xét.
Hồi lâu sau, Ngạn Thẩm Dương mới thở dài nhưng nói đi cũng phải nói lại con người luôn dễ mắc sai lầm.
"Tôi không có ý kiến gì, cũng không hiểu được giữa hai người có hận thù gì nhưng với vai trò là một bác sĩ đã trị liệu tâm lí cho cậu mấy năm nay còn là bạn của cậu, tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu. Lui cho người ta một con đường sống cũng là buông tha cho chính mình. Cậu hận thù quá sâu nếu cậu không thể tự gỡ bỏ, buông xuống được thì không ai có thể giúp cậu. Lý tưởng của cậu sống chỉ với mục đích là trả thù thôi sao? Cậu không để ý đến những người bên cạnh mình? Nếu trả thù được, tiếp theo cậu sẽ làm gì?"
"Bởi yêu nên mới hận. Sợ rằng cậu thù còn chưa trả được tâm đã bị người ta trộm mất. Chơi với lửa cũng có ngày chết cháy, hại người khác cũng hại mình. Tôi muốn cậu suy nghĩ kĩ lại. Đừng để sau này người hối hận nhất lại chính là cậu."
Ngạn Thẩm Dương đi rồi nhưng Phó Cảnh Sâm thì vẫn đứng lặng ở đó, anh giữ nguyên tư thế lúc đầu không hề nhúc nhích. Trong đầu quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Khi trả thù xong sẽ làm gì ư?
Phó Cảnh Sâm có chút sững người, nhìn những ánh đèn dưới thành phố đã bớt đi ánh sáng rực rỡ chói mắt, từ ánh mắt thất thần trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
Đã từng yêu đến đau thấu tâm can, cũng hận đến mức muốn cùng tất cả đồng quy vu tận.
Nếu như không vì sự hận thù cũng nỗi căm phẫn ghê gớm kia có lẽ đã không có một Phó Cảnh Sâm ngày hôm nay.
Có lẽ anh đã buông xuôi sự sống từ rất lâu trước đó rồi.
Phó Cảnh Sâm đã thề với lòng sẽ trả lại gấp bội những đau đớn và nhục nhã mà anh đã hứng chịu lúc trước.
Thế nên việc gì phải quan tâm đến những thứ râu ria chứ. Anh chưa bao giờ quan tâm cũng sẽ không quan tâm.
Bảy năm trước... Giang Hạ bỏ ngoài tai hết thảy, quy chụp mọi tội lỗi lên đầu Phó Cảnh Sâm biến anh thành kẻ tội đồ không chốn dung thân.
Thế giới của anh bị đảo lộn, tương lai cũng bị dập tắt.
Không một ai, không một ai nói cho Phó Cảnh Sâm biết mình phải làm gì tiếp theo cả.
Nếu không gặp ông cụ Phó, có lẽ cả đời anh cũng chỉ trôi dạt vất vưởng bất định mãi như thế... hoặc
... Có lẽ đã chết rồi...
Chết trong đêm mưa hôm ấy.
Chết trong nỗi tủi nhục, oan ức... và phẫn hận.
Hoặc là đã bỏ mạng vào một ngày nào đó từ mấy năm trước không biết chừng.
Ba năm kia, một thân một mình Phó Cảnh Sâm cũng đã không thể nhớ nổi bằng cách nào mà mình có thể trải qua những chuyện đó để chống đỡ được đến ngày hôm nay.
Mộc Chuẩn Lan cũng vì bảo vệ Phó Cảnh Sâm mà bị bọn chúng đánh đến trọng thương.
Một mình Phó Cảnh Sâm lúc ấy không biết đường xoay sở, trên người không có một xu dính túi.
Dù Phó Gia nhận anh trở về có mục đích gì đi nữa Phó Cảnh Sâm vẫn luôn nhắc nhở chính mình. Có ông cụ Phó mới có anh của bây giờ.
Đến cuối cùng người mà anh coi khinh, chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt lại là người chịu dang tay ra cứu giúp anh.
Phó Cảnh Sâm nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa. Nơi lồng ngực đau nhói, bị thít chặt khiến cho hô hấp tắc nghẽn lại không sao thở nổi.
Phó Cảnh Sâm sắc mặt tái nhợt, vội vàng đi đến ngăn kéo mở tủ lấy thuốc. Lúc đổ ra tay có chút luống nên không cẩn thận làm vài viên thuốc rơi xuống sàn nhà.
Phó Cảnh Sâm ngồi xổm xuống định nhặt lên nhưng khi ánh mắt chạm đến những viên thuốc nằm lăn lóc trên sàn nhà lại nhìn đến ngẩn người.
Anh chán ghét uống thuốc.
Chán ghét phải điều trị tâm lí.
Một mình trơ trọi trong căn phòng lạnh lẽo đối diện với bốn bức tường có thể thức trắng mấy ngày liền mà không thể chợp mắt.
Tâm trí bị ám ảnh bởi những kí ức sợ hãi, điên loạn kia, cứ bám víu, quấn quanh không thể nào thoát ra.
Những đêm dài không thể ngon giấc.
Không hiểu từ bao giờ đống thuốc này lại gắn liền lên sinh mệnh của anh.
Càng nghĩ Phó Cảnh Sâm lại cảm thấy không thể chấp nhận nổi, tâm trạng phiền muộn, nóng nảy, thất thường trỗi dậy.
Không chút do dự Phó Cảnh Sâm cầm lọ thuốc trên tay ném mạnh vào sọt rác.
Âm thanh lạo xạo của những viên thuốc va chạm vào thành lọ.
Tiếp đó là tiếng đồ đạc trong phòng đổ vỡ.
Qua một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, Phó Cảnh Sâm mệt mỏi ngồi thụp xuống nhìn căn phòng bừa bộn.
Bất lực vò mái tóc rối tung, cơn hoảng loạn trong lòng như dây leo.
Phó Cảnh Sâm chán nản duỗi một chân ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy đầu mình. Lưng tựa vào cánh tủ cũng không biết ngồi đó bao lâu.
Đến khi tâm tình bình lặng, ổn định.
Phó Cảnh Sâm mới chậm rãi đứng dậy, kéo cửa đi thẳng ra bên ngoài không quay đầu lại.