Edit: Pa
"Đương nhiên!" Lâu rồi không được gặp hoàng đế nên Phong Thiếu An cũng rất nhớ hắn, "Phái Nhi và Hoàng đế lớn lên bên nhau, quan hệ rất tốt, Hoàng đế cũng là một vị vua tốt. Hắn nói, cho dù sau này đệ không thể trở thành đại tướng quân thì đệ vẫn là tướng quân của riêng hắn, bảo vệ vua cũng chính là bảo vệ giang sơn xã tắc nên hắn nói Phái Nhi phải luyện võ cho tốt."
"Ngươi học võ là để bảo vệ hắn?" Nhất Luân Nguyệt nắm chặt nửa cây hồ lô còn lại rồi gằn từng chữ một nói: "Chỉ bảo vệ riêng hắn?"
Phong Thiếu An mỉm cười đáp: "Phái Nhi đã hứa với Hoàng đế."
"Còn ta thì sao!" Nhất Luân Nguyệt trừng mắt với cậu, hốc mắt ửng hồng, "Chẳng phải ngươi nói sẽ phải bảo vệ ta hay sao?"
Phong Thiếu An cảm nhận ra được y đang tức giận nhưng cậu không chắc lắm, "Đại ca là đại ca, Hoàng đế là Hoàng đế, đâu có giống nhau, Phái Nhi muốn bảo vệ đại ca, cũng muốn bảo vệ hoàng đế."
"Ha??" Nhất Luân Nguyệt tự cười giễu cợt, "Phong Thiếu An, ta hỏi ngươi, nếu một ngày ta muốn giết Hoàng đế, ngươi có giết ta để bảo vệ hắn không?"
"A?" Phong Thiếu An phản ứng chậm, mất một lúc mới hiểu được ý tứ của Nhất Luân Nguyệt, "Nhưng sao đại ca lại muốn giết Hoàng đế? Hoàng đế tốt như vậy, nếu đại ca gặp hắn chắc chắn sẽ thích."
"Ta đang hỏi ngươi!" Nhất Luân Nguyệt túm cổ áo cậu, hỏi: "Trả lời ta đi, ngươi sẽ vì hắn mà giết ta sao?"
Chuyện này thực sự khiến Phong Thiếu An bối rối, loay hoay một hồi thì cuối cùng cậu cũng đáp: "Phái Nhi sẽ ngăn đại ca lại."
Nhất Luân Nguyệt tự giễu rồi buông cậu ra: "Được, tốt lắm, Phong Thiếu An, ngươi không xứng làm huynh đệ với ta, ngươi cứ về làm chó săn cho triều đình đi."
"Đại ca!" Phong Thiếu An đuổi theo đi.
"Đừng theo ta!" Nhất Luân Nguyệt chỉ vào cậu với đôi mắt đỏ hoe rồi cảnh cáo: "Đừng theo ta."
"Đại ca, Phái Nhi..."
"Đừng gọi ta là đại ca!" Nhất Luân Nguyệt không nén được cơn giận trong lồng ngực, "Đứng ở yên ở đây, cấm nhúc nhích, không được đuổi theo!"
Phong Thiếu An rưng rưng nước mắt, muốn gọi "đại ca" nhưng thấy sự tức giận đã hằn lên mặt Nhất Luân Nguyệt nên cậu không dám cất lời.
Cậu chẳng hiểu sao tự nhiên đại ca lại tức giận hay vì sao y lại hận hoàng đế đến vậy, còn muốn giết hắn. Quả thực cậu rất đau lòng, đau muốn chết.
Nhưng cậu không dám nhúc nhích, đại ca dặn cậu không được nhúc nhích, cũng không được đuổi theo, nếu không nghe lời, đại ca sẽ tức phát khóc giống như cái lần ở cánh rừng Tây Bắc.
Nhất Luân Nguyệt rời đi, dẫn theo cả mấy bạn nhỏ của Bích Vân Môn, Thích Tiểu Tiểu hỏi Phong Thiếu An đâu rồi thì Nhất Luân Nguyệt chỉ nói cậu đã về nhà, sẽ không đi cùng họ nữa.
Nghĩ đến câu trả lời kiên quyết của Phong Thiếu An thì Nhất Luân Nguyệt có cảm giác như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng lên ngực, vừa đau buồn vừa nặng nề, tên ngốc ấy đã thề sẽ bảo vệ y, không để y bị tổn thương, vậy mà cuối cùng, lời hứa nhảm nhí đó chẳng là gì khi đứng trước Hoàng đế.
Đã trung thành như vậy thì sao còn nhận đại ca làm gì, đi mà làm huynh đệ với hoàng đế.
Bấy giờ, họ chỉ cách núi Tu Di chừng hai ngày đường. Dọc đường đi, mấy đứa nhỏ cứ nhắc đến Phong Thiếu An, Nhất Luân Nguyệt nghe được thì quẳng cho chúng một ánh mắt hình phi tiêu khiến bọn nhỏ vội vàng im bặt như ve sầu mùa đông, không đứa nào dám nhắc lại.
Phải nói, thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, y cùng Phong Thiếu An quen biết không lâu nhưng gần đây cứ như hình với bóng, tên ngốc đó cứ lăng xăng gọi đại ca này, đại ca nọ, ngoan ngoãn lấy lòng y.
Ngờ nghệch như thế, dù có bị bắt nạt hay mắng mỏ đến mấy cũng không bao giờ nói lại câu gì, chẳng ngờ đứng trước chuyện này cậu lại kiên quyết đến thế khiến y không thể chịu được.
Nghĩ rồi lại thấy cứ như người sai là mình ấy nhỉ?
Đã sắp tới núi Tu Di, suốt dọc đường Nhất Luân Nguyệt cứ ủ dột uống rượu giải sầu, trước mắt đã là địa giới của núi Tu Di, họ chỉ cần tìm một chỗ dừng chân, đợi năm ngày nữa khai mạc đại hội võ lâm là được.
Nhất Luân Nguyệt quay đầu lại, y thầm nghĩ, hẳn là Phong Thiếu An phải đuổi kịp rồi chứ, dựa theo bước chân của cậu thì có lẽ đã tìm được một quán trọ để nghỉ chân.
Y leo lên ngọn cây của quán trà để uống rượu thì thấy một người đàn ông thô kệch đang ngựa phi nước đại đến chỗ một nhân sĩ giang hồ, bạn bè vừa gặp đã ôm nhau thật chặt.
Vị khách đó kể lại những chuyện đã thấy trên đường, hắn uống một ngụm rượu rồi lớn tiếng cất lời: "Đúng rồi, hôm qua ta đi ngang qua chợ Thanh Phong thì thấy một tên ngốc đứng giữa phố, nghe bảo đã đứng đó suốt một ngày một đêm rồi, ai đuổi cũng không đi, buổi tối có mưa bão sấm sét, mà thằng nhóc đó vẫn đứng ở đấy, ai khuyên cũng lắc đầu bảo phải đợi đại ca trở lại, ta nghĩ chắc là thằng ngốc, vóc dáng cao ráo, mặt mũi cũng tuấn tú nhưng đầu óc lại không tốt, thật đáng tiếc."
Chợ Thanh Phong? Đó không phải là nơi Phong Thiếu An bị bỏ lại hay sao? Lông mày của Nhất Luân Nguyệt giật dữ dội.
Người đàn ông lại nói tiếp: "Hôm qua, Thanh Phong mưa suốt đêm mà thằng ngốc đó vẫn đứng chờ đại ca ở đấy. Thật đáng thương."
Người đàn ông kia đáp: "Ta nghĩ chắc đại ca hắn chê hắn ngốc nên cố ý bỏ hắn lại đó. Hầy, dẫu gì cũng là đệ đệ của mình. Sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?"
Nhất Luân Nguyệt ngồi dậy, y ngẩn người trên cây một lúc rồi nhớ tới chuyện Phong Thiếu An bị bỏ lại trong rừng hổ, chợt nhận ra tên ngốc này cứng đầu biết bao nhiêu.
Đứng dưới mưa là chuyện mà tên ngốc ấy có thể làm.
Sắp tiến vào núi Tu Di rồi nhưng Nhất Luân Nguyệt lại ghìm cương ngựa, dặn dò người của Bích Vân Môn đi trước còn mình thì quất roi thúc ngựa phi nhanh về hướng ngược lại, trong lòng chửi bới: Thằng ngốc chết tiệt, ngốc muốn chết.
Thật là, vì cái gì lại muốn quay lại tìm cậu, cứ đường ai nấy đi chẳng phải rất tốt hay sao, dù sao y vẫn luôn muốn cắt đuôi cậu mà.
Ai bảo hiệp khách Nhất Luân Nguyệt mềm lòng không nổi chứ, dù sao cũng thề với trời đất rồi, chỉ vì đệ đệ ngăn cản hắn giết vua mà vứt bỏ cậu thì y cũng sợ ông trời sẽ trách mình.
Y vội vã quay lại Thanh Phong ngay trong đêm, lúc tới đó đã là nửa đêm, trên con phố vắng tanh chỉ còn một bóng người cao lớn đứng dưới ánh trăng, dù ở rất xa nhưng Nhất Luân Nguyệt vẫn nhận ra cậu.
Chính tại nơi đó, y bảo cậu đứng yên thì quả thực cậu không dám nhúc nhích, trời đổ vừa mưa, cậu vẫn khoác nguyên bộ đồ ướt sũng, đứng run rẩy trong gió đêm.
Nhất Luân Nguyệt đành cam chịu, thở dài.
Phong Thiếu An đã nhịn đói suốt ba ngày ba đêm, trong tay vẫn cầm nửa cây kẹo hồ lô còn lại, mấy người tốt bụng thấy thương tình nên cho đồ ăn nhưng cậu không chịu nhận bất cứ thứ gì.
Dưới chân cậu có rất nhiều đồ ăn, có bánh ngô với thức ăn và rất nhiều hoa quả nữa nhưng cái tên ngốc này một miếng cũng không động.
"Phong Thiếu An, ngươi muốn chết à?"
Nghe được tiếng Nhất Luân Nguyệt, thân hình tựa hùm beo của Phong Thiếu An khẽ run lên rồi chậm rãi xoay người lại, vừa thấy Nhất Luân Nguyệt thì khuôn mặt tái nhợt đã nở một nụ cười, ánh mắt cũng sáng thêm vài phần.
"Đại, đại ca, huynh đã quay lại rồi, Phái Nhi biết đại ca sẽ sớm quay lại, Phái Nhi vẫn đứng đây đợi đại ca, Phái Nhi ngoan ngoãn nghe lời, không nhúc nhích tí nào..."
Còn chưa nói hết câu thì cậu đã loạng choạng rồi trợn mắt, ngã nhào về phía trước.
Nhất Luân Nguyệt vội vàng đỡ lấy cậu, cái đầu to đập vào bả vai y đau điếng.
Y thở dài, cõng cái đồ to xác này trên lưng để tìm quán trọ nghỉ chân rồi nhờ chủ tiệm tìm cho cậu một bộ quần áo sạch để thay, đồng thời cũng gọi một ít đồ ăn lỏng, thanh đạm để bón cho cậu.
Đến nửa đêm, Phong Thiếu An lên cơn sốt, cánh tay yếu ớt kéo y lại, vừa khóc vừa nói đại ca đừng đi, đừng bỏ Phái Nhi ở lại, Phái Nhi biết lỗi rồi.
Nhất Luân Nguyệt ngồi một bên nhìn cậu, chút phẫn nộ trong lòng cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Chẳng trách Túc Thanh Tuyết luôn khuyên y mình phải kiểm soát được tâm tính của mình lại, nếu không chịu kiềm chế sẽ làm tổn thương đến người khác.
Lúc ấy, Nhất Luân Nguyệt đã hỏi Túc Thanh Tuyết: "Đệ cũng khiến Túc tỷ thấy tổn thương ư?"
Túc Thanh Tuyết mỉm cười, lắc đầu, "Trên đời này, ngoại trừ ta còn có rất nhiều quan tâm đến đệ, đệ chỉ quan tâm đến cảm nhận của ta thôi thì chưa đủ, đệ phải dùng trái tim để cảm nhận sự chân thành của người khác đối với mình, đừng phụ lòng người ta."
Suy nghĩ thật lâu, Nhất Luân Nguyệt cảm thấy hẳn Phong Thiếu An chính là kiểu người mà Túc tỷ đã nói. Trung thần, tướng giỏi thì nhất định sẽ đặt hoàng đế ở vị trí tối cao, là y đã ép buộc cậu.
"Đồ ngốc."
Phong Thiếu An vốn cường tráng, bệnh tới như núi đổ, một thân thể tráng kiện, công lực thâm hậu, không một loại độc dược nào có thể xâm nhập vậy mà lại sốt suốt một ngày một đêm mới tỉnh.
Nhất Luân Nguyệt gần như thức trắng để chăm sóc cậu. Lúc Phong Thiếu An ngủ thì chẳng ai có thể nhận ra sự ngốc nghếch của cậu, gương mặt thả lòng, duy chỉ có lông mày là chau lại khiến Nhất Luân Nguyệt không khỏi nghĩ đến vị tướng quân dũng mãnh hơn người ấy, ít nói, ít cười - Phong tướng quân.
Nếu đầu óc Phong Thiếu An cũng bình thường như bao người thì nhất định cậu sẽ trở thành đại tướng quân như Phong tướng quân.
"Đại ca, đừng giết Hoàng đế được không... Đại ca... Đại ca..."
Phong Thiếu An cứ lảm nhảm mấy lời này suốt một ngày một đêm khiến Nhất Luân Nguyệt cũng mọc kén trong tai.
"Còn không chịu tỉnh thì ta sẽ đi giết hoàng đế bảo bối của ngươi ngay bây giờ."
Vừa dứt lời thì Phong Thiếu An bỗng hét lên "Không!" rồi đột nhiên mở mắt, thở dốc.
"..." Nhất Luân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi cái đồ chó này.
Phong Thiếu An thở hồng hộc một hồi, sau đó quay đầu nhìn Nhất Luân Nguyệt ở bên giường, khóe miệng cong lên rồi lao tới ôm lấy y và khóc.
"Huhu đại ca, rốt cuộc huynh cũng quay lại, Phái Nhi gặp ác mộng, trong mơ đại ca bảo chán ghét Phái Nhi, cả đời cũng không muốn gặp lại Phái Nhi nữa huhu."
Nhất Luân Nguyệt bị bị siết muốn lồi mắt: "Buông ra ngay, ngươi muốn bóp chết ta đúng không!"
Phong Thiếu An vội vàng buông tay, cậu nhìn y bằng đôi mắt ngấn lệ rồi lại mỉm cười thay cho nước mắt.
"Là đại ca, đại ca đã quay lại, Phái Nhi biết đại ca sẽ quay về tìm Phái Nhi nên Phái Nhi đứng ở đó, không hề nhúc nhích, sợ đại ca về tìm không thấy Phái Nhi lại khóc."
Nhất Luân Nguyệt gõ đầu cậu, "Ai khóc, là ai khóc! Đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc! Chẳng phải trong lòng ngươi chỉ có hoàng đế bảo bối của ngươi hay sao? Còn chờ ta làm gì? Chờ ta dẫn ngươi đi giết Hoàng đế à?"
Đây là nút thắt trong lòng Nhất Luân Nguyệt, dù cố gắng thuyết phục bản thân đừng tức giận, đừng cáu gắt nhưng y vẫn không nén được cơn tức này.
Phong Thiếu An nắm lấy tay y rồi nài nỉ, "Đại ca, đừng giết Hoàng đế được không?"
Nhất Luân Nguyệt tiếng hừ lạnh một tiếng, y hít hít trên người cậu, "Ngươi hôi quá, còn không dậy tắm đi? Ăn no rồi còn đi tiếp. Nếu không phải tại ngươi thì ta đã tới núi Tu Di từ lâu rồi, không biết kiếp trước Nhất Luân Nguyệt ta đã gây ra cái tội nghiệt gì mà gặp phải cái đồ ngốc nhà ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến ta tức chết."
Từ khi Nhất Luân Nguyệt quay lại, Phong Thiếu An cứ cười ngây ngốc với y, gần như không rời mắt khỏi y, ngay cả lúc ăn cũng nhìn chằm chằm vào y, Nhất Luân Nguyệt bị cậu nhìn chằm chằm như thế cũng mất tự nhiên.
"Ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta rồi cười ngớ ngẩn như thế có được không!"
"Hìhì." Phong Thiếu An lại cười ngây ngốc, "Đại ca thật đẹp..."
___
22/09/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.
"Đương nhiên!" Lâu rồi không được gặp hoàng đế nên Phong Thiếu An cũng rất nhớ hắn, "Phái Nhi và Hoàng đế lớn lên bên nhau, quan hệ rất tốt, Hoàng đế cũng là một vị vua tốt. Hắn nói, cho dù sau này đệ không thể trở thành đại tướng quân thì đệ vẫn là tướng quân của riêng hắn, bảo vệ vua cũng chính là bảo vệ giang sơn xã tắc nên hắn nói Phái Nhi phải luyện võ cho tốt."
"Ngươi học võ là để bảo vệ hắn?" Nhất Luân Nguyệt nắm chặt nửa cây hồ lô còn lại rồi gằn từng chữ một nói: "Chỉ bảo vệ riêng hắn?"
Phong Thiếu An mỉm cười đáp: "Phái Nhi đã hứa với Hoàng đế."
"Còn ta thì sao!" Nhất Luân Nguyệt trừng mắt với cậu, hốc mắt ửng hồng, "Chẳng phải ngươi nói sẽ phải bảo vệ ta hay sao?"
Phong Thiếu An cảm nhận ra được y đang tức giận nhưng cậu không chắc lắm, "Đại ca là đại ca, Hoàng đế là Hoàng đế, đâu có giống nhau, Phái Nhi muốn bảo vệ đại ca, cũng muốn bảo vệ hoàng đế."
"Ha??" Nhất Luân Nguyệt tự cười giễu cợt, "Phong Thiếu An, ta hỏi ngươi, nếu một ngày ta muốn giết Hoàng đế, ngươi có giết ta để bảo vệ hắn không?"
"A?" Phong Thiếu An phản ứng chậm, mất một lúc mới hiểu được ý tứ của Nhất Luân Nguyệt, "Nhưng sao đại ca lại muốn giết Hoàng đế? Hoàng đế tốt như vậy, nếu đại ca gặp hắn chắc chắn sẽ thích."
"Ta đang hỏi ngươi!" Nhất Luân Nguyệt túm cổ áo cậu, hỏi: "Trả lời ta đi, ngươi sẽ vì hắn mà giết ta sao?"
Chuyện này thực sự khiến Phong Thiếu An bối rối, loay hoay một hồi thì cuối cùng cậu cũng đáp: "Phái Nhi sẽ ngăn đại ca lại."
Nhất Luân Nguyệt tự giễu rồi buông cậu ra: "Được, tốt lắm, Phong Thiếu An, ngươi không xứng làm huynh đệ với ta, ngươi cứ về làm chó săn cho triều đình đi."
"Đại ca!" Phong Thiếu An đuổi theo đi.
"Đừng theo ta!" Nhất Luân Nguyệt chỉ vào cậu với đôi mắt đỏ hoe rồi cảnh cáo: "Đừng theo ta."
"Đại ca, Phái Nhi..."
"Đừng gọi ta là đại ca!" Nhất Luân Nguyệt không nén được cơn giận trong lồng ngực, "Đứng ở yên ở đây, cấm nhúc nhích, không được đuổi theo!"
Phong Thiếu An rưng rưng nước mắt, muốn gọi "đại ca" nhưng thấy sự tức giận đã hằn lên mặt Nhất Luân Nguyệt nên cậu không dám cất lời.
Cậu chẳng hiểu sao tự nhiên đại ca lại tức giận hay vì sao y lại hận hoàng đế đến vậy, còn muốn giết hắn. Quả thực cậu rất đau lòng, đau muốn chết.
Nhưng cậu không dám nhúc nhích, đại ca dặn cậu không được nhúc nhích, cũng không được đuổi theo, nếu không nghe lời, đại ca sẽ tức phát khóc giống như cái lần ở cánh rừng Tây Bắc.
Nhất Luân Nguyệt rời đi, dẫn theo cả mấy bạn nhỏ của Bích Vân Môn, Thích Tiểu Tiểu hỏi Phong Thiếu An đâu rồi thì Nhất Luân Nguyệt chỉ nói cậu đã về nhà, sẽ không đi cùng họ nữa.
Nghĩ đến câu trả lời kiên quyết của Phong Thiếu An thì Nhất Luân Nguyệt có cảm giác như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng lên ngực, vừa đau buồn vừa nặng nề, tên ngốc ấy đã thề sẽ bảo vệ y, không để y bị tổn thương, vậy mà cuối cùng, lời hứa nhảm nhí đó chẳng là gì khi đứng trước Hoàng đế.
Đã trung thành như vậy thì sao còn nhận đại ca làm gì, đi mà làm huynh đệ với hoàng đế.
Bấy giờ, họ chỉ cách núi Tu Di chừng hai ngày đường. Dọc đường đi, mấy đứa nhỏ cứ nhắc đến Phong Thiếu An, Nhất Luân Nguyệt nghe được thì quẳng cho chúng một ánh mắt hình phi tiêu khiến bọn nhỏ vội vàng im bặt như ve sầu mùa đông, không đứa nào dám nhắc lại.
Phải nói, thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, y cùng Phong Thiếu An quen biết không lâu nhưng gần đây cứ như hình với bóng, tên ngốc đó cứ lăng xăng gọi đại ca này, đại ca nọ, ngoan ngoãn lấy lòng y.
Ngờ nghệch như thế, dù có bị bắt nạt hay mắng mỏ đến mấy cũng không bao giờ nói lại câu gì, chẳng ngờ đứng trước chuyện này cậu lại kiên quyết đến thế khiến y không thể chịu được.
Nghĩ rồi lại thấy cứ như người sai là mình ấy nhỉ?
Đã sắp tới núi Tu Di, suốt dọc đường Nhất Luân Nguyệt cứ ủ dột uống rượu giải sầu, trước mắt đã là địa giới của núi Tu Di, họ chỉ cần tìm một chỗ dừng chân, đợi năm ngày nữa khai mạc đại hội võ lâm là được.
Nhất Luân Nguyệt quay đầu lại, y thầm nghĩ, hẳn là Phong Thiếu An phải đuổi kịp rồi chứ, dựa theo bước chân của cậu thì có lẽ đã tìm được một quán trọ để nghỉ chân.
Y leo lên ngọn cây của quán trà để uống rượu thì thấy một người đàn ông thô kệch đang ngựa phi nước đại đến chỗ một nhân sĩ giang hồ, bạn bè vừa gặp đã ôm nhau thật chặt.
Vị khách đó kể lại những chuyện đã thấy trên đường, hắn uống một ngụm rượu rồi lớn tiếng cất lời: "Đúng rồi, hôm qua ta đi ngang qua chợ Thanh Phong thì thấy một tên ngốc đứng giữa phố, nghe bảo đã đứng đó suốt một ngày một đêm rồi, ai đuổi cũng không đi, buổi tối có mưa bão sấm sét, mà thằng nhóc đó vẫn đứng ở đấy, ai khuyên cũng lắc đầu bảo phải đợi đại ca trở lại, ta nghĩ chắc là thằng ngốc, vóc dáng cao ráo, mặt mũi cũng tuấn tú nhưng đầu óc lại không tốt, thật đáng tiếc."
Chợ Thanh Phong? Đó không phải là nơi Phong Thiếu An bị bỏ lại hay sao? Lông mày của Nhất Luân Nguyệt giật dữ dội.
Người đàn ông lại nói tiếp: "Hôm qua, Thanh Phong mưa suốt đêm mà thằng ngốc đó vẫn đứng chờ đại ca ở đấy. Thật đáng thương."
Người đàn ông kia đáp: "Ta nghĩ chắc đại ca hắn chê hắn ngốc nên cố ý bỏ hắn lại đó. Hầy, dẫu gì cũng là đệ đệ của mình. Sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?"
Nhất Luân Nguyệt ngồi dậy, y ngẩn người trên cây một lúc rồi nhớ tới chuyện Phong Thiếu An bị bỏ lại trong rừng hổ, chợt nhận ra tên ngốc này cứng đầu biết bao nhiêu.
Đứng dưới mưa là chuyện mà tên ngốc ấy có thể làm.
Sắp tiến vào núi Tu Di rồi nhưng Nhất Luân Nguyệt lại ghìm cương ngựa, dặn dò người của Bích Vân Môn đi trước còn mình thì quất roi thúc ngựa phi nhanh về hướng ngược lại, trong lòng chửi bới: Thằng ngốc chết tiệt, ngốc muốn chết.
Thật là, vì cái gì lại muốn quay lại tìm cậu, cứ đường ai nấy đi chẳng phải rất tốt hay sao, dù sao y vẫn luôn muốn cắt đuôi cậu mà.
Ai bảo hiệp khách Nhất Luân Nguyệt mềm lòng không nổi chứ, dù sao cũng thề với trời đất rồi, chỉ vì đệ đệ ngăn cản hắn giết vua mà vứt bỏ cậu thì y cũng sợ ông trời sẽ trách mình.
Y vội vã quay lại Thanh Phong ngay trong đêm, lúc tới đó đã là nửa đêm, trên con phố vắng tanh chỉ còn một bóng người cao lớn đứng dưới ánh trăng, dù ở rất xa nhưng Nhất Luân Nguyệt vẫn nhận ra cậu.
Chính tại nơi đó, y bảo cậu đứng yên thì quả thực cậu không dám nhúc nhích, trời đổ vừa mưa, cậu vẫn khoác nguyên bộ đồ ướt sũng, đứng run rẩy trong gió đêm.
Nhất Luân Nguyệt đành cam chịu, thở dài.
Phong Thiếu An đã nhịn đói suốt ba ngày ba đêm, trong tay vẫn cầm nửa cây kẹo hồ lô còn lại, mấy người tốt bụng thấy thương tình nên cho đồ ăn nhưng cậu không chịu nhận bất cứ thứ gì.
Dưới chân cậu có rất nhiều đồ ăn, có bánh ngô với thức ăn và rất nhiều hoa quả nữa nhưng cái tên ngốc này một miếng cũng không động.
"Phong Thiếu An, ngươi muốn chết à?"
Nghe được tiếng Nhất Luân Nguyệt, thân hình tựa hùm beo của Phong Thiếu An khẽ run lên rồi chậm rãi xoay người lại, vừa thấy Nhất Luân Nguyệt thì khuôn mặt tái nhợt đã nở một nụ cười, ánh mắt cũng sáng thêm vài phần.
"Đại, đại ca, huynh đã quay lại rồi, Phái Nhi biết đại ca sẽ sớm quay lại, Phái Nhi vẫn đứng đây đợi đại ca, Phái Nhi ngoan ngoãn nghe lời, không nhúc nhích tí nào..."
Còn chưa nói hết câu thì cậu đã loạng choạng rồi trợn mắt, ngã nhào về phía trước.
Nhất Luân Nguyệt vội vàng đỡ lấy cậu, cái đầu to đập vào bả vai y đau điếng.
Y thở dài, cõng cái đồ to xác này trên lưng để tìm quán trọ nghỉ chân rồi nhờ chủ tiệm tìm cho cậu một bộ quần áo sạch để thay, đồng thời cũng gọi một ít đồ ăn lỏng, thanh đạm để bón cho cậu.
Đến nửa đêm, Phong Thiếu An lên cơn sốt, cánh tay yếu ớt kéo y lại, vừa khóc vừa nói đại ca đừng đi, đừng bỏ Phái Nhi ở lại, Phái Nhi biết lỗi rồi.
Nhất Luân Nguyệt ngồi một bên nhìn cậu, chút phẫn nộ trong lòng cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Chẳng trách Túc Thanh Tuyết luôn khuyên y mình phải kiểm soát được tâm tính của mình lại, nếu không chịu kiềm chế sẽ làm tổn thương đến người khác.
Lúc ấy, Nhất Luân Nguyệt đã hỏi Túc Thanh Tuyết: "Đệ cũng khiến Túc tỷ thấy tổn thương ư?"
Túc Thanh Tuyết mỉm cười, lắc đầu, "Trên đời này, ngoại trừ ta còn có rất nhiều quan tâm đến đệ, đệ chỉ quan tâm đến cảm nhận của ta thôi thì chưa đủ, đệ phải dùng trái tim để cảm nhận sự chân thành của người khác đối với mình, đừng phụ lòng người ta."
Suy nghĩ thật lâu, Nhất Luân Nguyệt cảm thấy hẳn Phong Thiếu An chính là kiểu người mà Túc tỷ đã nói. Trung thần, tướng giỏi thì nhất định sẽ đặt hoàng đế ở vị trí tối cao, là y đã ép buộc cậu.
"Đồ ngốc."
Phong Thiếu An vốn cường tráng, bệnh tới như núi đổ, một thân thể tráng kiện, công lực thâm hậu, không một loại độc dược nào có thể xâm nhập vậy mà lại sốt suốt một ngày một đêm mới tỉnh.
Nhất Luân Nguyệt gần như thức trắng để chăm sóc cậu. Lúc Phong Thiếu An ngủ thì chẳng ai có thể nhận ra sự ngốc nghếch của cậu, gương mặt thả lòng, duy chỉ có lông mày là chau lại khiến Nhất Luân Nguyệt không khỏi nghĩ đến vị tướng quân dũng mãnh hơn người ấy, ít nói, ít cười - Phong tướng quân.
Nếu đầu óc Phong Thiếu An cũng bình thường như bao người thì nhất định cậu sẽ trở thành đại tướng quân như Phong tướng quân.
"Đại ca, đừng giết Hoàng đế được không... Đại ca... Đại ca..."
Phong Thiếu An cứ lảm nhảm mấy lời này suốt một ngày một đêm khiến Nhất Luân Nguyệt cũng mọc kén trong tai.
"Còn không chịu tỉnh thì ta sẽ đi giết hoàng đế bảo bối của ngươi ngay bây giờ."
Vừa dứt lời thì Phong Thiếu An bỗng hét lên "Không!" rồi đột nhiên mở mắt, thở dốc.
"..." Nhất Luân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi cái đồ chó này.
Phong Thiếu An thở hồng hộc một hồi, sau đó quay đầu nhìn Nhất Luân Nguyệt ở bên giường, khóe miệng cong lên rồi lao tới ôm lấy y và khóc.
"Huhu đại ca, rốt cuộc huynh cũng quay lại, Phái Nhi gặp ác mộng, trong mơ đại ca bảo chán ghét Phái Nhi, cả đời cũng không muốn gặp lại Phái Nhi nữa huhu."
Nhất Luân Nguyệt bị bị siết muốn lồi mắt: "Buông ra ngay, ngươi muốn bóp chết ta đúng không!"
Phong Thiếu An vội vàng buông tay, cậu nhìn y bằng đôi mắt ngấn lệ rồi lại mỉm cười thay cho nước mắt.
"Là đại ca, đại ca đã quay lại, Phái Nhi biết đại ca sẽ quay về tìm Phái Nhi nên Phái Nhi đứng ở đó, không hề nhúc nhích, sợ đại ca về tìm không thấy Phái Nhi lại khóc."
Nhất Luân Nguyệt gõ đầu cậu, "Ai khóc, là ai khóc! Đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc! Chẳng phải trong lòng ngươi chỉ có hoàng đế bảo bối của ngươi hay sao? Còn chờ ta làm gì? Chờ ta dẫn ngươi đi giết Hoàng đế à?"
Đây là nút thắt trong lòng Nhất Luân Nguyệt, dù cố gắng thuyết phục bản thân đừng tức giận, đừng cáu gắt nhưng y vẫn không nén được cơn tức này.
Phong Thiếu An nắm lấy tay y rồi nài nỉ, "Đại ca, đừng giết Hoàng đế được không?"
Nhất Luân Nguyệt tiếng hừ lạnh một tiếng, y hít hít trên người cậu, "Ngươi hôi quá, còn không dậy tắm đi? Ăn no rồi còn đi tiếp. Nếu không phải tại ngươi thì ta đã tới núi Tu Di từ lâu rồi, không biết kiếp trước Nhất Luân Nguyệt ta đã gây ra cái tội nghiệt gì mà gặp phải cái đồ ngốc nhà ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến ta tức chết."
Từ khi Nhất Luân Nguyệt quay lại, Phong Thiếu An cứ cười ngây ngốc với y, gần như không rời mắt khỏi y, ngay cả lúc ăn cũng nhìn chằm chằm vào y, Nhất Luân Nguyệt bị cậu nhìn chằm chằm như thế cũng mất tự nhiên.
"Ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta rồi cười ngớ ngẩn như thế có được không!"
"Hìhì." Phong Thiếu An lại cười ngây ngốc, "Đại ca thật đẹp..."
___
22/09/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.