Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi hương thanh nhã cùng với chất giọng nghiền ngẫm sâu xa và tư thế đầy mập mờ của họ càng khiến cho bầu không khí trở nên mong manh hơn.

Tư Thành còn mặc bộ quần áo từ ngày hôm qua, trên gương mặt góc cạnh sắc nét là nụ cười khiến lòng người ngứa ngáy. Anh đứng dưới ánh dương, trông như hoàng tử xé sách bước ra.

Nhịp thở Hạ Phương chậm lại, ánh mắt trở nên có chút thất thần trước sắc đẹp này, đôi môi mấp máy khẽ mở, lóng lánh làm tim ai rung động.

Đường nhìn Tư Thành dừng lại trên hai cánh hoa đào ấy, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, hơi thở bất chợt tăng tốc.

Bầu không khí trong phòng đã lên đến đỉnh điểm của sự mập mờ.

Hạ Phương há hốc cả nửa ngày trời cũng không thốt ra được tiếng nào, lại cũng quên phải đẩy người ta ra, thế là cứ làm một bức tượng đứng đó.

Cho đến khi…

“Phì..”, Tư Thành bị bộ dạng ngây ngốc này của cô làm cho tức cười, bèn vươn tay bóp nhẹ lấy hai má cô, nhướng mày hỏi: “Mất khả năng ngôn ngữ rồi đúng không?”

Hạ Phương mới hoàn hồn nhớ ra anh đang trêu mình, bèn thẹn quá hóa giận đẩy anh ra, đứng dậy cãi lại: “Ăn nói bậy bạ! Tôi thấy mắt anh có ghèn nên định lau giúp anh, anh không cảm ơn thì thôi mà còn nói xấu tôi??”

“Thế à?”, Tư Thành nhìn cô gái với gương mặt đỏ tưng bừng như quả cà chua, vừa thẳng lưng chỉnh đốn lại trang phục vừa liếc nhìn cô.

Ánh mắt đầy gian tà ấy khiến Hạ Phương lúng túng như gà mắc tóc, vội vàng nhìn lảng đi đồng thời đổi chủ đề: “Tôi còn chưa hỏi anh nằm trên giường tôi làm gì đâu, rốt cuộc ai mới tranh thủ thả dê người kia hả?”

Tư Thành khoanh tay trước ngực, cười nhếch mép: “Có cần tôi nhắc lại đêm qua ai ôm tôi cứng ngắc, thà chết không buông, lại còn táy máy tay chân với tôi không?”

Hạ Phương nhớ lại những khoảnh khắc chìm trong say xỉn của mình mà hóa đá.

Hình như… sau khi được anh ta đưa về, cô đúng là đã… ôm rịt lấy không chịu buông tay?

Bình thường mình có uống say cũng ngoan lắm mà, sao tự dưng hôm qua lại… Hạ Phương âu sầu không thôi.

Đối mặt với vẻ đắc ý dào dạt của Tư Thành, cô vẫn ngoan cố hất cằm, nặn ra một nụ cười đoan trang: “Có chuyện đó thật sao? Xin lỗi nhé, dù sao tôi say rồi là không nhớ gì cả”.

Đoạn cô xuống giường, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa thờ ơ nhún vai: “Chúng ta vừa trải qua đêm tân hôn, anh muốn ở lại chỗ tôi cũng có thể hiểu được, không cần tìm cớ như vậy, OK không? Tôi thích anh mấy khi thành thật hơn…”

Cánh cửa vừa khóa lại sau lưng, bao vẻ ung dung nhàn hạ trên mặt cô thoắt cái biến mất, chỉ còn lại ngượng ngùng và tức tối.

Não cô bị úng rượu rồi trời ơi!

Lần đầu tiên là đi nhầm phòng, củi khô lửa bốc thì còn hiểu được, nhưng đêm qua lại dẫn sói vào nhà, suýt nữa lặp lại vết xe đổ là như thế nào??

Chắc chắn là lỗi của tên yêu nghiệt kia!

Hạ Phương âm thầm mắng Tư Thành một trăm tám mươi lần từ trong ra ngoài mới nguôi ngoai được một chút, nhưng rồi tắm xong cô mới nhận ra một điều… Trong này không có khăn tắm cũng như quần áo gì để thay ra.

Mà bộ ban nãy thì đã ướt mất tiêu rồi.

Bao nhiều cái nhục trong đời đều tập trung vào buổi sáng hôm nay đúng không? Hạ Phương ôm trán thở dài.

Cô không miêu tả được tâm trạng của mình khi rề rà đi đến trước cửa phòng tắm là gì, nhưng cô biết chắc cái mặt mình đang xụ ra một đống.

“Tư Thành, anh có đó không?”, gọi vài lần mà không thấy ai trả lời, Hạ Phương bắt đầu quýnh lên.

Nếu anh ta không có trong phòng thì cô biết phải…

“Tư Thành…”

Hạ Phương lại gọi tên anh một lần nữa, vẫn không nghe thấy gì thì mở cửa bước ra định tìm quần áo, nào ngờ…

“Áaaaaa!!!!!!”

Hạ Phương vừa ló đầu ra đã thấy Tư Thành đứng án ngữ trước cửa phòng tắm với hai tay khoanh lại và nét mặt gian manh đến cực độ, đôi mắt hẹp dài còn nhìn cô không chớp.

Cô hoảng sợ thét lên rồi đóng sập cửa lại, dùng hết sức bình sinh mà gào: “Tư Thành! Anh là đồ biến thái!! Mắc gì đứng ngoài đó im ru vậy hả??!”

Đối phương đáp lại đến là vô tội: “Tôi mới vào…”

Anh vừa ra ngoài mua đồ ăn sáng, khi trở về thì nghe Hạ Phương gọi tên mình nên mới đi tới, ai dè lại…

“Ngưng! Không có lý do lý trấu gì hết! Cút ra ngoài, khóa cửa phòng lại ngay cho tôi, đồ lưu manh!”, Hạ Phương tức tối quát lên.

Tư Thành: “…”

Anh lẳng lặng đi ra, vừa định đóng cửa thì lại nghe cô gọi theo: “Khoan!”

“Lấy tôi cái khăn tắm!”

Tư Thành liếc thấy chiếc khăn treo bên ngoài ban công, khóe môi nhếch lên thành nụ cười xảo trá.

Anh đi về phía trước tủ quần áo, lấy một chiếc khăn mới tinh ra rồi tiến đến trước phòng tắm, thấp giọng cười hỏi: “Em vừa mắng tôi là lưu manh biến thái mà vẫn nhờ tôi đi lấy khăn sao?”

Gương mặt đỏ lừ của Hạ Phương nhô ra một xíu từ sau cánh cửa, cô vừa vung tay vừa quắc mắt cảnh cáo: “Anh mà dám làm bậy thì coi chừng, tôi cho anh biết thế nào là nuốt không trôi”.

Nhìn làn da trắng trẻo và gương mặt hồng hào vừa tắm xong kia, khao khát bị dồn nén suốt đêm của Tư Thành bất chợt bùng lên.

Trái cổ anh khẽ run, một tay đưa lên đặt trên cửa, giọng khàn đi: “Thế nào là nuốt không trôi?”

Hạ Phương vừa ngượng vừa ngại, giằng co chiếc khăn tắm trong tay Tư Thành mãi mà không giật ra được, mặt đỏ tía tai nói: “Anh đừng quên hợp đồng của chúng ta”.

Tư Thành kéo chiếc khăn về, nhếch môi cười: “Hợp đồng có đề cập đến đưa khăn tắm đâu?”

Mặt Hạ Phương càng đỏ hơn: “Giờ anh muốn gì?”

“Phải là em muốn gì mới đúng”, Tư Thành nhướng mày.

Hạ Phương giật mình nhận ra bản thân đã có phần kích động, bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy đúng là đối phương chẳng làm gì thật.

Thế là cô lúng túng tằng hắng vài tiếng, nhìn sang nơi khác nói: “Cảm ơn”.

“Không có chi”, Tư Thành không trêu cô nữa mà thành thật đưa khăn cho, còn giúp cô đóng cửa lại.

Nhưng vừa xoay người, anh đã lập tức nhắm nghiền mắt, hít thở thật sâu để ổn định lại tâm trạng và… tình trạng sinh lý.

Mới sáng sớm đã làm bậy rồi…

Hơn mười phút sau.

Hạ Phương đã thay quần áo tươm tất đi vào phòng khách thì thấy Tư Thành đã dùng bữa sáng xong, đang sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.

“Tôi có việc phải đi một chuyến”, anh nói với cô.

Hạ Phương nhìn đồ ăn sáng được bày biện trên bàn, gật đầu với chút mất tự nhiên: “Ừm, cảm ơn anh”.

Bây giờ đã là tám rưỡi sáng, anh ta quả thật nên đến khách sạn để làm việc rồi.

Còn cô…

Khi Hạ Phương chuẩn bị xong xuôi rồi bắt xe đến bệnh viện đã là mười giờ đúng.

Cô xức nước hoa bách hợp mà mẹ yêu nhất, mang theo hộp quà vặt mẹ thích ăn nhất mua được sau hơn nửa tiếng xếp hàng, bước chân trên hành lang nghe có phần nặng nề.

Nhưng vừa đến gần phòng bệnh của mẹ, cô đã nghe có tiếng huyên náo vọng ra.

Trái tim Hạ Phương rơi xuống đáy vực, vội vã chạy tới, sau đó nghe được chất giọng ân cần đến là giả tạo của Triệu Lệ Chi.

“Chị Tiết à, bọn tôi làm vậy cũng là để tốt cho Tiểu Phương thôi. Chị không biết con bé đi nước ngoài mấy năm bây giờ thành cái gì đâu, cả ngày dính rịt lấy một thằng đàn ông chẳng ra gì thì thôi, lại còn bao nuôi người ta, sớm muộn gì cũng nát đời con gái”.

“Tôi và Khánh Dương lo cho tương lai của nó nên mới làm vậy. Chị không góp lời khuyên con gái chị thì thôi mà còn trách móc chúng tôi, đúng là người tốt thì hay bị hiểu lầm mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK