Yêu tinh ăn chay, tạp chất mà cơ thể bài tiết ra chính là "đồ bổ" tuyệt vời cho hoa cỏ cây cối trong khu rừng.
Trong nhà của mỗi yêu tinh đều có nhà vệ sinh, trong đó trang bị bồn cầu, thùng chứa nước thải và thùng rác.
Cứ cách ba ngày sẽ có yêu tinh chuyên trách tới cửa phục vụ, thu thập "mấy thứ đó" đến địa điểm được chỉ định. Sau đó tiến hành phân loại xử lý, giữ lại những "chất dinh dưỡng" hữu dụng để cung cấp cho cây thần.
Thư Lê rút sổ và bút lông chim ra, ghi lại "xoàn xoạt" trên giấy. Chờ Aisha nói xong thì hỏi lại mấy chỗ khó hiểu, đến khi nào hiểu được mới thôi.
Thì ra là vậy!
Cậu suýt cho rằng yêu tinh trưởng thành đi vệ sinh cũng giống như trong nhà ấp, tập thể "bón phân" cho bộ rễ của cây thần.
Nếu thật sự giống như cậu hiểu lầm thì cảnh tượng đó quá là "hoành tráng", khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng.
May mà không phải!!!
Suýt thì hiểu lầm rồi!
Giờ phút này, Thư Lê vô cùng nhung nhớ bồn cầu thông minh ở nhà, đồng thời trong thâm tâm cũng thầm biết ơn người đã sáng chế ra ống dẫn nước.
Từ sau khi xuyên tới thế giới này, chất lượng sinh hoạt của cậu hạ xuống thẳng tắp, nơi chốn đều cảm thấy không thuận tiện.
Tuy rằng nơi này có ma thuật, cũng sáng tạo không ít thứ thần kỳ, ví dụ như túi không gian trữ vật hay ma trận khoá cửa, nhưng cơ sở hạ tầng của dân chúng lại vô cùng thiếu sót.
Có lẽ là do yêu tinh gần gũi với thiên nhiên nên càng tôn sùng cuộc sống sinh thái nguyên thuỷ!
Không biết trình độ xây dựng của những nơi khác trên đại lục như thế nào, chắc phải tốt hơn khu rừng Yêu Tinh chứ hả?
Chỉ mong là vậy!
Aisha giới thiệu về cây thần xong thì tiếp tục làm "hướng dẫn viên du lịch". Vì suy xét tới Sperion nên cô cố ý giảm tốc độ nói, lặp lại nhiều lần những nội dung quan trọng, để tránh cậu nghe không hiểu.
Thư Lê vô cùng cảm động, cầm sổ tay vừa nghe vừa ghi chép, dần dần hiểu rõ hơn về đời sống của yêu tinh.
Toàn bộ cây thần giống như một thành phố cỡ lớn.
Ngoại trừ khu nhà ở dành cho yêu tinh thì còn có khu thương nghiệp phồn hoa, ví dụ như cửa hàng tạp hoá, cửa hàng vũ khí, cửa hàng trang bị, cửa hàng nhạc cụ, cửa hàng thảo dược, cửa hàng thực phẩm,v.v....Cái gì cần cũng có.
Thư Lê nhanh chóng vẽ một tấm bản đồ trên sổ tay, đánh dấu giúp con người hơi mù đường là cậu.
Cây thần thực sự quá lớn, quá lớn. Bằng tốc độ bay của các bé yêu tinh, dạo quanh khu thương nghiệp một vòng mất nửa ngày trời, đói bụng tới mức ngực dán vào lưng.
Vì thế Aisha dẫn theo các bé con tới khu nhà ăn của trường học.
Đúng vậy, là nhà ăn của trường học.
Hoá ra các yêu tinh vị thành niên đều phải tới trường đi học.
Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ chính thức trở thành lớp học sinh nhỏ tuổi nhất trong trường. Một ngày ba bữa được ăn miễn phí ở nhà ăn, thẳng tới khi tốt nghiệp thì thôi.
Phúc lợi tốt biết bao, xã hội hài hoà biết bao!
Ở nhà ăn, Thư Lê gặp được nhóm thiếu niên yêu tinh lớn hơn bọn họ khoảng chừng mười tuổi.
Cứ cách mười năm, nhà ấp sẽ ra đời một nhóm tiểu yêu tinh. Nhóm trước lớn hơn nhóm của Thư Lê mười tuổi.
Vẫn là trẻ con mà thôi!
Thiếu niên yêu tinh nhìn các bé con lớn bằng ngón tay cái, hứng thú vây xem.
Các bé con ngoan ngoãn ngồi trước bàn dài, chờ Aisha và nhân viên của nhà ăn mang bữa tối phong phú đến cho bọn họ.
Bữa tối ở đây cũng không khác gì bữa tối ở nhà ấp. Mật hoa nguyên chất thơm ngon, trái cây mới mẻ, cùng với sốt tương ngọt và bánh quy nướng nhỏ.
Các bé con đã sớm đói đến mức bụng kêu ọt ọt. Ngửi được mùi thơm của đồ ăn, cả đám đều không kìm được mà nuốt nước miếng.
Aisha rung chuông, các bé con nghe thấy lệnh được phép ăn cơm thì lập tức động đũa.
Thiếu niên yêu tinh ngồi ở một bàn dài khác nhìn đám bé con ăn uống hăng say, nhỏ giọng bàn tán.
"Hồi nhỏ chúng ta cũng ăn uống ngấu nghiến vậy sao?".
"Không biết, chắc vậy đó!".
"Nhóc mập đằng kia ăn khoẻ thật đấy. Người khác mới bắt đầu ăn mà nhóc đó đã ăn xong một nửa rồi".
"Chứ không sao béo núc ních như vậy được".
"Đám bé con đáng yêu quá đi mất~".
"Đợi đến khi bọn chúng gào khóc, dỗ không nổi thì để xem cậu còn thấy đáng yêu không".
"À....thế thì thôi!".
"Ai là Sperion?".
"Đứa ngồi thứ ba bên tay trái, tóc vàng đội vương miện, màu mắt giống như Tinh Linh Vương, đều là màu xanh lá đó".
"Động tác ăn cơm nhã nhặn thật, không giống như những đứa bé khác, trên miệng toàn là vụn đồ ăn".
"Nghe nói tiếng Tinh Linh của bé đó không tốt lắm, giao tiếp hằng ngày có đạt tiêu chuẩn không vậy?".
"Yên tâm đi, bây giờ bé đó còn nhỏ, trí lực không đủ. Đợi đến khi lớn lên thì sẽ tiến bộ vượt bậc thôi".
"Đúng vậy! Yêu tinh mà không thành thạo mười thứ tiếng trở lên thì không phải là một yêu tinh tốt".
Thư Lê vừa ăn trái cây vừa nghe tiếng thảo luận từ tám phía. Cậu mơ hồ nghe thấy tên của mình, Tinh Linh Vương, nhóc con, mười loại trở lên.
Cậu giơ tay trái sờ chiếc vương miện màu xanh lá trên đỉnh đầu.
Có thứ này ở đây, không muốn nổi tiếng cũng khó.
Tuy nhiên, từ nhỏ Thư Lê đã là đứa trẻ được mọi người yêu quý, tính cách lạc quan hướng ngoại. Từ tiểu học đến cấp 3, vì có ba người anh trai ưu tú hơn cậu mà Thư Lê vẫn luôn là nhân vật nổi danh trong trường. Mỗi khi nghe người khác so sánh bản thân với các anh trai thì cũng không tự ti, ngược lại còn coi đó là vinh hạnh.
Ngày đầu tiên xuyên tới thế giới này được Tinh Linh Vương chúc phúc, chú định cậu sẽ trở thành đối tượng được người khác chú ý.
Ban đầu Thư Lê còn có chút không quen, nhưng hiện tại đã có thể bình tĩnh ung dung.
Sit dạy tiếng Tinh Linh cho các bé con, đồng thời sẽ đan xen những truyền thuyết thú vị được đồn đại từ xa xưa. Dần dần, Thư Lê hiểu ra, được Tinh Linh Vương chúc phúc là một chuyện cực kỳ vinh quang.
Tinh Linh Vương đã sống hơn 10.000 năm, người được Ngài chúc phúc hiếm như lông phượng sừng lân.
Một tiểu yêu tinh nhỏ bé như cậu được Tinh Linh Vương chúc phúc, tương đương với bật hack. Sau này học ma thuật sẽ làm ít công to.
Chuyện tốt bực này, sao có thể ghét bỏ cơ chứ?
Vui sướng còn không kịp nữa là!
Còn việc bản thân trở thành đối tượng đàm tiếu trên bàn ăn của người khác thì chỉ như gió thổi bên tai mà thôi!
Bữa tối kết thúc cũng là lúc màn đêm buông xuống!
Aisha dẫn các bé con về nhà. Đồng thời dặn dò bọn họ ngày mai tập hợp ở quảng trường, cùng nhau đến trường làm thủ tục nhập học.
Các bé con hưng phấn không thôi.
Bước vào khu rừng Yêu Tinh rộng lớn hơn nhà ấp, được nhìn thấy đủ thứ khác lạ, đúng là mới mẻ vô cùng. Tốp năm tốp ba tụm lại thảo luận sôi nổi.
Disio và Angel kéo hai tay Thư Lê bay về phía nhà của bọn họ, cái miệng nhỏ ríu rít nói mãi không ngừng.
"Cửa hàng tạp hoá có nhiều thứ hay ho thật đấy!". Angel nghiêng đầu hỏi:"Sperion, Disio, ngày mai tan học chúng ta đi dạo cửa hàng tạp hoá nha?".
Disio lạnh lùng nói:"Mình muốn đi cửa hàng vũ khí".
Nhóc nhìn trúng một cây cung bạc trong cửa hàng vũ khí. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể sử dụng, nhưng có thể lấy trước mà.
Thư Lê nghĩ ngợi một lúc rồi chậm rãi nói:"Cửa hàng trang bị, cửa hàng nhạc cụ".
Sau quần con, cậu muốn có một đôi giày.
Aisha đưa quần áo cho các bé con nhưng lại không đưa giày, hiện tại bọn họ còn đang phải đi chân trần. Nhưng hôm nay, Thư Lê chú ý tới các thiếu niên yêu tinh và yêu tinh trưởng thành, phát hiện bọn họ đều mang giày.
Kỹ năng sống của tiểu yêu tinh kém, không cho đi giày để tránh làm mất cũng là chuyện bình thường. Nhưng Thư Lê tự nhận mình là một người trưởng thành nên cậu muốn đi giày.
Còn vì sao lại đi cửa hàng nhạc cụ ấy à?
Cậu là học sinh ngành âm nhạc mà. Mỗi ngày nghe Sit gảy đàn hạc, cậu đã sớm nóng lòng muốn học.
Một cái đàn hạc của một yêu tinh bình thường mà lại có âm sắc hay hơn cả những cây đàn giá vài triệu tệ ở thế giới cũ.
Thư Lê yêu thích âm nhạc, quyết định về sau sẽ đi theo con đường nghệ thuật, nên từ nhỏ đã được dùng những nhạc cụ tốt nhất. Vào năm sinh nhật 13 tuổi của cậu, ba Thư đã mua một chiếc violin trị giá 5 triệu đô la Mỹ trong một buổi đấu giá quốc tế.
Lúc nhận được đàn violin, Thư Lê yêu thích không rời tay, quý trọng vô cùng. Sau khi chỉnh âm, cậu nhẹ nhàng kéo dây đàn, âm sắc trong sáng khiến người ta phải nổi cả da gà.
Giống như âm thanh của tự nhiên vậy!
Chiếc violin kia vẫn luôn là báu vật trong lòng Thư Lê.
Hiện tại, nghe thấy âm thanh mỹ miều của đàn hạc yêu tinh, cậu mới biết âm thanh chân chính của tự nhiên là gì.
Yêu tinh và tinh linh không chỉ là nhà ngôn ngữ học trời sinh, mà còn là nghệ sĩ âm nhạc trời sinh, am hiểu đàn hạc.
Từ câu chuyện xưa của Sit, Thư Lê biết được trên đại lục có ba cây đàn cao cấp nhất, phân biệt là Resias, Metecal và Undine.
Rất khó phát âm.
Thư Lê ghi vào sổ tay, đọc đi đọc lại hơn 20 lần, cuối cùng cũng nhớ tên chúng nó.
Dù gì cũng liên quan tới chuyên ngành của mình, không thể qua loa đại khái được.
Cả ba cây đàn đều do một người chế tạo, người đó tên là Rocky.
Rocky sinh ra từ 10.000 năm trước, là thuỷ tổ của người lùn. Ông đã lưu lại vô số bản vẽ và tác phẩm ưu tú. Người này có rất nhiều sở thích, chỉ cần ông muốn là có thể chế tạo ra một vũ khí đẳng cấp nhất.
Bộ ba đàn hạc là tác phẩm trong lúc nhàn rỗi của ông. Resias tặng cho Tinh Linh Vương, Undine tặng cho hải dân, còn Metecal thì thất lạc trong thời kỳ chiến tranh giữa các vị thần. Tận đến khi Rocky qua đời mà vẫn không có tin tức gì của nó.
Thư Lê nghiêm túc nghe Sit kể chuyện. Sau khi biết có một cây đàn hạc bị thất lạc thì cực kỳ tiếc nuối, không nhịn được dùng tiếng Tinh Linh sứt sẹo hỏi Sit: Bây giờ đã tìm thấy nơi nó bị lạc mất chưa?
Sit lắc đầu, ý bảo đến nay vẫn không có tin tức.
Có nhiều người đồn đoán rằng Metecal đã bị phá huỷ trong chiến tranh, hoặc là trở thành vật sưu tầm của một nhà quyền quý nào đó.
Thư Lê cảm thấy đáng tiếc cho Metecal.
Hy vọng sau này khi cậu đi rèn luyện trên đại lục có thể may mắn gặp được nó.
Tuy nhiên, trước đó, cậu muốn thưởng thức cây đàn Resias này một chút.
Sit nói Resias nằm trong lâu đài thuỷ tinh ở vương quốc Tinh Linh, ai cũng có thể đàn---Chỉ cần có thể đàn được.
Thư Lê nghe vậy thì khó hiểu.
Có thể đàn được là sao?
Sit khẽ gảy đàn hạc năm dây trong ngực, dùng giọng nói dễ nghe nói khẽ:"Trên đàn hạc được phù phép ma thuật cao cấp. Người có ý chí yếu ớt, không chịu được mê hoặc của tiếng đàn sẽ hộc máu mà chết".
Thư Lê lý giải một hồi mới hiểu được, khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt màu xanh cỏ non.
Đàn......đàn một cái thôi mà phải trả giá bằng cả tính mạng!
Thế giới này thật nguy hiểm!
Thư Lê do dự. Tuy rằng sợ hãi, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn thử uy lực của Resias.
Nhưng cậu đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng.
Cây đàn hạc được tinh linh sử dụng nghiễm nhiên sẽ rất to lớn. Một tiểu yêu tinh bé bằng ngón tay như cậu, đừng nói là đàn thử, có thể gảy nổi dây đàn hay không cũng là cả một vấn đề!
Chúc "ngủ ngon" hai người anh em xong, Thư Lê trở lại nhà của mình.
Căn nhà về đêm tối đen như mực. Thư Lê cũng không lo không nhìn thấy đường, bởi vì tiểu yêu tinh có một đặc điểm rất kỳ diệu: Đó là cánh sẽ sáng lên!
Nơi càng tối thì cánh toả ra càng sáng. Có đôi khi hơi rung cánh còn có thể rớt xuống một chút bụi tiên.
Sau khi Thư Lê bước vào, cả căn nhà được ánh sáng xanh lục nhạt hắt lên, có thể thấy rõ từng nội thất trong căn nhà.
Nhưng Thư Lê vẫn thích bật đèn hơn.
Buổi chiều, khi đang sắp xếp hành lý, cậu đã nhìn thấy một thứ giống như đèn dầu ở trên bàn. Có một sợi dây rủ xuống, khẽ giật một cái, vật chất trong suốt trôi nổi trong đèn sẽ lập tức sáng lên.
Thư Lê tò mò ghé vào cạnh bàn, tò mò đánh giá cây đèn thần kỳ này. Cậu phát hiện vật chất trong suốt bên trong không phải là dầu hoả mà là một loại đá xinh đẹp đang toả sáng.
Chắc là một loại đá ma thuật có tính tiêu hao nào đó.
Không hổ là dị thế giới, luôn tràn ngập những điều kỳ ảo.
Thư Lê không ngủ được ngay, cậu rút sổ tay từ trong túi xách ra.
Một, hai, ba, bốn quyển.
Ba quyển đầu đã kín chữ, quyển thứ tư mới viết được một nửa.
Còn bút lông chim cũng đã thay lõi 2 lần.
Lõi bút là một cái ống mỏng được đính ma thuật, sau khi ma thuật tiêu hao hết thì lõi bút cũng thành đồ bỏ đi.
Ban đầu Thư Lê còn cho rằng đây là một cây bút vĩnh viễn không hết mực. Nhưng không ngờ sau một tháng liên tục sử dụng thì đột nhiên không ra mực nữa.
Lúc ấy cậu vô cùng bối rối.
Không có mực thì ghi chép thế nào được?
Cậu lắp bắp nhờ Sit giúp đỡ, phí sức một hồi lâu mới nói rõ nguyên do.
Sau khi hiểu được ý của cậu, Sit bật cười mà cho cậu một tá lõi mới.
Giải quyết được một vấn đề lớn, Thư Lê thở phào nhẹ nhõm.
Cậu kéo ghế ngồi vào bàn, mở quyển sổ thứ tư ra. Bật đèn chiếu sáng, Thư Lê bắt đầu viết nhật ký của ngày hôm nay.
Đúng vậy, sau khi lấy được sổ tay, ngày nào cậu cũng viết nhật ký. Dùng câu từ ngắn gọn ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày.
Mục đích viết nhật ký là để nhắc nhở bản thân. Cậu đến từ đâu, nên đi theo hướng nào, đã trải qua cái gì, liệu cuối cùng có thể thuận lợi trở về nhà hay không.
Tuy rằng tính tình cậu lạc quan, nhưng cũng có lúc tâm trạng của cậu sẽ trùng xuống.
Cậu lo rằng, sống ở thế giới này càng lâu, sau khi quen thuộc với cuộc sống nơi đây, ký ức về thế giới cũ sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Nhật ký rất quan trọng.
Vô cùng, cực kỳ quan trọng!
Cho nên, câu mở đầu mỗi trang nhật ký của cậu đều là: Gửi ba mẹ, anh cả, anh hai, anh ba yêu quý nhất của em. Hôm nay là ngày thứ n em đến thế giới này......
Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bút "xoàn xoạt" in trên trang giấy.