• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiên vận nguyên thú!"

Lăng Cửu Tiêu nghe vậy mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng bỗng nhiên vui vẻ!

Thấy thế còn tưởng rằng thiếu gia nhà mình bị giật mình nên Lăng Uyên khẽ mỉm cười nói: "Không sai... Chính là thiên vận nguyên thú!"

Lăng Uyên vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói liên tục: "Thiếu gia, thiên địa có linh... Núi xuyên Hoàng Hà, chim bay cá nhảy, thường xuyên thu nạp Nhật Nguyệt tinh hoa, lâu ngày lượng biến dẫn đến biến chất, trong cơ thể sinh ra nguyên lực, trước hóa thành tinh quái, sau thành linh thú! Mà thiên vận nguyên thú càng là một loại tồn tại cực kỳ đặc thù! Chúng nó thường thường tuân theo một tia thiên địa khí vận mà sinh, chứa nhiều thiên địa tinh nguyên mà thành, tuy nói chiến lực không cao lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ trăm năm khó gặp! Người được nhẹ thì tư chất cải thiện, tu vi tiến nhanh; nặng thì như nhặt được tân sinh, nhất phi trùng thiên!"

Lăng Cửu Tiêu gật đầu đáp: "Nói như thế, ngược lại là một cái cơ hội thật tốt."

Lăng Uyên cảm thán nói: "Ân. Căn cứ tông môn ghi chép, lần trước xuất hiện thiên vận nguyên thú chính là trăm năm trước! Trăm triệu không nghĩ tới là cách trăm năm dĩ nhiên lại một lần nữa ra đời... Không thể không nói, dãy núi thiên vũ thực sự là một phương bảo địa a."

Có thể ở nơi bảo địa như vậy cắm rễ sinh sôi nảy nở, thảo nào Thiên Vũ Tông đời đời hưng thịnh thẳng lên mây xanh!

Lăng Uyên đột nhiên lại chần chờ nói: "Bất quá, dù cho thật có thiên vận nguyên thú sinh ra, nếu như số mệnh quá thịnh, chỉ có ta cùng thiếu gia hai người sợ rằng không tốt đắc thủ."

Lăng Cửu Tiêu hiếu kỳ hỏi: "Nga? Chỉ giáo cho?"

Lăng Uyên trả lời: "Thiếu gia, thiên vận nguyên thú chỉ là một cách gọi chung, trên thực tế còn phải y theo chúng nó dung hợp số mệnh mạnh yếu, phân chia bảy loại!"

"Bảy loại số mệnh?"

Lăng Uyên cười khổ nói: "Đúng vậy... Đỏ, cam, vàng, xanh biếc, xanh, lam, tím, bảy loại số mệnh đối ứng bảy sắc cầu vồng! Thiên vận nguyên thú có thể gặp không thể cầu! Nếu mà số mệnh quá thịnh thì không chỉ là trưởng lão tông môn, chỉ sợ cấp bậc tông chủ võ giả đều sẽ ra tay tranh đoạt a."

Bạch Huyền chính là đại nhân vật vấn đạo Tam Cảnh đỉnh, hắn vừa ra tay sợ là cả Đại Hạ hoàng triều đều không có bao nhiêu người có thể đủ tranh phong.

Lăng Cửu Tiêu thần sắc bất động nói: "Các loại số mệnh sẽ đưa tới trưởng lão thậm chí tông chủ xuất thủ?"

Lăng Uyên ha hả cười nói: "Nếu là khí vận chuyển đến cấp xanh biếc, như vậy nhân vật đẳng cấp trưởng lão đều muốn phải động tâm! Về phần số mệnh màu xanh... Ha hả, sợ rằng tông chủ đều có thể xuất động, không có khả năng thờ ơ!"

Lăng Cửu Tiêu chớp mắt nói: "Lăng lão ý tứ là... Thiên vận nguyên thú số mệnh trước màu xanh biếc thì trưởng lão, tông chủ sẽ không xuất thủ tranh đoạt?"

Lăng Uyên nhìn Lăng Cửu Tiêu cười híp mắt nói: "Không sai... Đây là lịch đại tông môn truyền xuống môn quy. Thiên vận nguyên thú số mệnh trước màu xanh biếc vì đối với trưởng lão, tông chủ đám nhân vật này mà nói thì tác dụng không lớn, còn không bằng đem trận tạo hóa này lưu cho tiểu bối hữu duyên. Tông môn có thể nhiều hơn một vị yêu nghiệt thiên tài."

Nói bóng gió, Lăng Cửu Tiêu tự nhiên hiểu được. Hắn cười mà không nói, không có thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận!

"Có thể sẽ xuất hiện thiên vận nguyên thú... Đích thật là một chuyện thật tốt. Thế nhưng cả ngày đem hi vọng ký thác vào bên trên này cũng không là chính đạo."

Lăng Cửu Tiêu nói xong thì lấy ra một vật giao cho Lăng Uyên.

Tiếp nhận Lăng Cửu Tiêu đưa tới trang giấy thì Lăng Uyên không khỏi con ngươi khẽ động: "Nga? Đây là...."

Chỉ thấy mặt trên viết một cái lại một cái tên dược liệu, như là một cái toa thuốc.

Lăng Cửu Tiêu giải thích nói: "Nước thuốc lần trước trị liệu thương thế khá vô cùng... Gần đây lại đọc chút sách thuốc, cho nên đối với thuốc có vài phần hứng thú, hi vọng Lăng lão thay ta vơ vét những dược liệu này, làm cho ta nghiên cứu một phen."

“Thì ra là thế.”

Lăng Cửu Tiêu nói được có bài bản hẳn hoi nên Lăng Uyên tin tưởng không nghi ngờ vui vẻ nói: "Thuốc rất tốt... Nếu mà thiếu gia thật có tiến triển, nói không chừng có thể trở thành một vị dược sư! Đây là chuyện tốt a."

Dược sư có thể nói là một trong cái đoàn người võ giả đặc thù.

Bọn họ là võ giả nhưng mà ở đồng thời tinh với võ đạo còn giỏi về thuốc!

Dù sao võ giả tu luyện thì thân mình cố nhiên là trọng yếu nhất, bất quá có đôi khi ngoại lực đồng dạng quan trọng.

Tỷ như ngươi võ đạo gặp phải gông cùm xiềng xích, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật lâu không cách nào đột phá.

Bằng vào sức một mình thì có thể phải tiêu phí mấy tháng thậm chí một năm hoặc là thời gian càng lâu mới có thể tìm hiểu.

Thế nhưng nếu như có một quả phá chướng đan xuất phẩm dược sư thì tình huống liền to lớn.

Ngươi có lực đan dược hỗ trợ có thể từ chính trong đương cục nhảy ra, giống như những người đứng xem như nhau, rõ ràng nhìn toàn bộ đại cục, càng rõ ràng hơn mà nhìn xem ra chính mình sai lầm, tiện đà trùng kích bình cảnh nước chảy thành sông.

Vì vậy, dược sư trong giới võ giả cực kỳ nổi tiếng, vô luận tới nơi nào đều có thể được tôn sùng là thượng khách!

Đối với lần này, Lăng Cửu Tiêu chỉ là nở nụ cười cười nói: "Hứng thú mà thôi, đang cần liền chơi đùa một ít, thời điểm không cần liền để ở một bên. Võ đạo mới đúng là truy cầu suốt đời của ta."

Lăng Cửu Tiêu nói chuyện lão thành, hiện lên vài phần mơ hồ nên Lăng Uyên đều có chút xem không hiểu vị thiếu gia của mình.

Bất quá dược liệu viết lên phương thuốc không phải là vật quá mức khó tìm, trân quý nhất không là vài loại trăm năm Linh Dược nên hắn không có lý do gì đả kích nhiệt tình của thiếu gia vì vậy đáp ứng một tiếng xuống.

Sau đó chủ tớ hai người lại nói vài câu, Lăng Uyên chính là thu hồi phương thuốc cáo từ.

Đưa đi Lăng Uyên, Lăng Cửu Tiêu đang muốn ôn lại võ giả đại cương một phen lại chợt nhìn về phía ngoài cửa sổ há mồm quát lên: "Người nào ở bên ngoài lén lút!"

Tiếng quát vừa ra thì ngoài phòng bóng người hoảng hốt vội vàng trả lời: "Lăng Cửu Tiêu, là ta... Ta là Đồng Nam!"

Lăng Cửu Tiêu ngẩn ra, lập tức đẩy cửa đón khách: "Đồng tử kê?"

Đứng ngoài cửa là một người thiếu niên thanh tú, thân mặc cẩm y, tướng mạo nhã nhặn, thần thái mềm yếu, chính là Đồng Nam trong ấn tượng của Lăng Cửu Tiêu.

Phát hiện Lăng Cửu Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài thì Đồng Nam lại càng hoảng sợ liền lùi lại vài bước mới đứng vững.

Lăng Cửu Tiêu không có cùng người tới nói nhảm, vừa lên đến liền đi thẳng vào vấn đề: "Đồng thiếu gia tới tìm ta có gì phải làm sao?"

Đồng Nam ung dung một chút dè dặt cẩn thận hỏi: "Lăng Cửu Tiêu, ngươi... Thực sự khôi phục lại?"

Lăng Cửu Tiêu khẽ cười một tiếng hỏi lại trở lại: "Đồng thiếu gia cho là thế nào?"

"Xem ra là khôi phục lại."

Thấy vậy Đồng Nam thở dài một hơi nói: "Ta ngươi vốn chính là bạn chơi cùng thuở nhỏ, dùng thiếu gia tương xứng không khỏi quá mức xa lạ."

Lăng Cửu Tiêu trả lời không chút suy nghĩ: "Nga, tốt... Đồng tử kê, ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao? Muốn nói nói mau, không có việc gì liền mời trở về đi."

“Ách…….”

Nhìn thấy Lăng Cửu Tiêu nhanh nhẹn gọi ra ngoại hiệu chính mình, Đồng Nam lại là sửng sốt cười khổ nói: "Có thể hay không không cần kêu cái ngoại hiệu này?"

Lăng Cửu Tiêu khoát tay áo không nhịn được nói: "Không gọi ngoại hiệu, không phải có vẻ xa lạ nha... Đồng tử kê, có việc nói mau, ta vội vàng đây nè."

Đồng Nam vừa muốn nói gì thì bỗng nhiên cả kinh nói: "Di? Ngươi còn ngưng tụ ra huyết tuyến... Bên ngoài nghe đồn quả nhiên không phải hư!"

Lăng Cửu Tiêu nghe vậy thì trong lòng khẽ động... Trên núi Vũ Đấu đánh một trận sau đó hắn quả thực thành tiêu điểm trong mắt người!

Hắn thành công ngưng tụ huyết tuyến không quá nửa ngày đã bị người truyền đi, mọi người đều biết.

Nghĩ đến cho dù là con nối dõi vương hầu ở hoàng đô đều không sai biệt lắm biết được tin tức này đi?.

"Con nối dõi vương hầu ở hoàng đô sao?"

Lăng Cửu Tiêu nghĩ tới đây thì con ngươi không khỏi ngưng tụ lại, trong mắt có một tia nguy hiểm chập chờn.

Lại nói tiếp, hắn một luồng tàn hồn này có thể cùng thân thể Lăng Cửu Tiêu dung hợp cùng một chỗ là không hoàn toàn ngẫu nhiên, hoặc nhiều hoặc ít mà lấy phúc khí một vị thiên chi kiêu tử đã trở về hoàng đô nào đó.

Nếu không thì chỉ là một luồng tàn hồn cũng không có lực lượng quá lớn phá tan trói buộc mà nhập trú bên trong một cái thân thể này.

Một phần "Ân tình" này, Lăng Cửu Tiêu sớm muộn gì muốn đích thân đáp tạ một phen!

Đồng Nam nhìn Lăng Cửu Tiêu không nói lời nào lại tự nhiên nói: "Chuyện lúc trước, ta hơi có nghe thấy. Bất quá chuyện thực sự không có quan hệ gì với ta, thư tín không phải là ta gửi đưa cho ngươi. Ta một đại nam nhân làm sao có thể ước ngươi đi chui rừng cây nhỏ đâu nè? Nói đi nói lại thì nếu không có đối phương bốc lên dùng danh nghĩa của ta, ngươi như thế nào sẽ gây trở ngại đại sư tỷ tu luyện, còn làm hại nàng suýt nữa bị công pháp phản phệ, cho nên trong lòng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có vài phần bất an...."

Đồng Nam đem hai chữ lảm nhảm phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn, nói liên miên cằn nhằn mà nói một hồi không có ý tứ câm mồm.

Trăm hơi thở qua đi thì Lăng Cửu Tiêu có chút chán, mặt không chút thay đổi rồi xoay người rời đi.

"Ai... Lăng Cửu Tiêu, ngươi như thế nào đi?"

Đồng Nam vội vàng đưa tay kéo Lăng Cửu Tiêu.

Nhưng mà đang ở khoảnh khắc Đồng Nam bắt Lăng Cửu Tiêu thì hai mắt đột nhiên lóe lên!

“Ân?”

Lăng Cửu Tiêu ngẩn người bay nhanh xoay người, tay rơi vào trên lồng ngực Đồng Nam, khuôn mặt lập tức hiện lên một tia khiếp sợ.

Lăng Cửu Tiêu có một chút kinh ngạc sau đó rút đi nở nụ cười: "Có chút ý tứ."

"Có chút ý tứ?"

Thấy Lăng Cửu Tiêu một bên vỗ về lồng ngực của mình vừa nói có chút ý tứ thì Đồng Nam không khỏi trong lòng rùng mình, cúc hoa căng thẳng, cuống quít lui về phía sau.

Đồng Nam khẩn trương nói: "Lăng Cửu Tiêu, ta tuy rằng ngoại hiệu là đồng tử kê nhưng ta cũng không phải là người tùy tiện... Càng sẽ không thích nam nhân!"

Lăng Cửu Tiêu giương mắt nhìn lại cau mày hỏi: "Ngươi đang nói cái gì?"

Nhìn chằm chằm một vị bạn chơi cùng khi còn nhỏ thì Đồng Nam sợ hãi mà nuốt một hớp nước miếng, không dám ở lâu, té ngã lộn nhào mà rời đi.

Đồng Nam lúc này càng thêm tưởng niệm Lăng Cửu Tiêu lúc trước, tuy rằng ngu si một ít nhưng còn không đến mức đối với hắn xuống tay a!

Đồng Nam bi phẫn thầm nghĩ: "Đây là không đạo đức... Lẽ nào hắn không hiểu sao?"

Nhìn theo Đồng Nam rời đi thì Lăng Cửu Tiêu thần tình đồng dạng bình tĩnh trở lại, mắng một câu bệnh tâm thần sau đó xoay người trở về phòng.

Mấy ngày kế tiếp thì trên dưới Thiên Vũ Tông một mảnh yên lặng.

Bất quá phàm là đệ tử nhãn lực không tệ đều nhìn thấu đây là sự yên lặng trước bão tố!

Về phần Lăng Cửu Tiêu... Hắn vẫn như cũ không ra cửa lớn mà ở bên trong phòng tu luyện.

Bởi Lăng Uyên lục tục vì hắn vơ vét một cái lại một cái tài liệu trên toa thuốc cho nên Lăng Cửu Tiêu lại thêm hoạt động mới hạng nhất... Ngâm nước thuốc!

Điều này làm cho không ít ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm sinh lòng hồ nghi... Lăng Cửu Tiêu quá an tĩnh cùng ngày đó đấu trí so dũng khí đánh bại Bạch Song Kiếm so sánh quả thực tưởng như hai người, hắn tới cùng đang đánh cái chủ ý gì?

Nhưng mà còn không có nghĩ ra Lăng Cửu Tiêu tới cùng đang đánh cái chủ ý gì thì một cái tin tức dường như tạc đạn nặng ký dĩ nhiên rơi vào trên dãy núi thiên vũ.

"Thiên vận nguyên thú xuất hiện! Là Thái Âm thần cá!"

"Cái gì? Thái Âm thần cá... Đây chính là tương đương thiên vận nguyên thú hiếm lạ a! Không biết số mệnh ở trong bảy loại là loại nào?"

"Là Hoàng cấp! Lúc này đây xuất hiện Thái Âm thần cá ẩn chứa số mệnh cấp bậc là Hoàng cấp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK