Trên chiếc siêu xe Bugatti Veyron Supersport, Hạ Giang ngồi ở ghế lái còn bên ghế phụ là Kim Tuyết đang ngủ gà ngủ gật, vì sợ nước miếng cô ta chảy xuống làm dơ xe nên Hạ Giang dứt khoát hắt nước lạnh vào mặt Kim Tuyết khiến cô ta giật mình đến bay hồn phách.
Sau khi tỉnh ngủ thì Kim Tuyết như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi vừa ý, cô ta do thám tất cả các ngõ ngách trong xe của cô, trầm trồ khen ngợi, nào là xe quá đẹp, quá nhanh…
Cũng phải thôi, Hạ Giang không có sở thích và niềm đam mê gì ngoài xe hơi, về điểm này cô giống Hạ Phong, điều xem xe là sinh mạng.
“Nhìn cái gì? Ngạc nhiên lắm sao? Chẳng phải ‘Đăng Hoàng’ có cả một nhà máy sản xuất xe hơi sao?”- Hạ Giang như cười như không nhìn bộ dạng ngó đông ngó tay của Kim Tuyết.
Kim Tuyết dựa vào ghế, nói bằng giọng oán trách: “Anh trai không bao giờ cho em đến đó, lại càng hạ huyết lệnh không cho em đua xe.”
Hạ Giang mỉm cười, vừa định nói gì thì vô tình nhìn sang bên kia đường, trước khách sạn Hoàng Gia nổi tiếng, Đăng Khoa đang vòng tay qua eo hai cô gái tiến vào bên trong khách sạn.
“Nhìn gì thế?”- Kim Tuyết thấy Hạ Giang dừng xe thì thắc mắc, nương theo ánh nhìn của cô thì nhìn thấy một cảnh tượng… rất đỗi bình thường.
Kim Tuyết: “Chuyện thường thôi mà, làm gì mà sững sờ như vậy?”
Hạ Giang: “Khẩu vị của anh trai em lớn thật.”
Một lúc ‘ăn’ hai cô?
Kim Tuyết cười nói: “Có là gì? Anh trai em cũng là đàn ông, mà đàn ông thì có nhu cầu sinh lí là bình thường thôi, những cô gái này đơn giản chỉ là qua đường, còn tình nhân cố định của anh ấy mới có tình sử lâu nhất.”
“Tình nhân cô định?”- Hạ Giang nghi hoặc hỏi.
“Mấy cô gái trước đây ở bên cạnh anh ấy cùng lắm chỉ là một tuần, cao lắm là một tháng nhưng tình nhân cô định của anh ấy thì đã ở bên cạnh anh ấy được một năm rồi.”- Kim Tuyết dùng giọng điệu khinh bỉ nói.
Hạ Giang và Kim Tuyết nói thêm vài câu thì cũng không nói gì nhiều, cô chỉ biết tình nhân cô định của Đăng Khoa là Liễu Ngọc, nghe nói là một người mẫu diễn viên cũng đang có tiếng trên thị trường giải trí.
Tuy là mọi chuyện không liên quan đến cô nhưng không hiểu sao Hạ Giang cảm thấy không mấy dễ chịu.
Phòng tổng thống khách sạn Hoàng Gia sang trọng và rộng lớn, một cô gái đang nằm trên giường, trông cô ta rất thê thảm, giống như là vừa mới trải qua cực hình, còn cô gái khác đang ngồi ở một góc nhỏ, gương mặt sợ hãi, theo bản năng co người lại, Đăng Khoa từ phòng tắm đi ra, mái tóc ngắn vì ướt nên càng làm tăng thêm vẻ nam tính của anh.
Đăng Khoa nhìn qua cô gái đang khỏa thân trên giường rồi lại nhìn qua cô gái gần đó, sắc mặt vô cảm tựa như thần chết, anh đến bên ghế sofa ngồi.
Nhìn khung cảnh này, chắc hẳn ai cũng biết cô gái nhỏ kia vừa nhìn thấy một màn ohoan ái rực lữa nên bây giờ mới hoảng sợ như vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khải Hưng bước vào, theo sau là hai người đàn ông mặc đồ đen, hai người này có gương mặt cương nghị, không hẳn là anh tuấn nhưng cực kì nam tính, hơn nửa là sắc mặt bọn họ không hề thay đổi khi nhìn qua cảnh tượng trong phòng.
Đăng Khoa nhíu mày nhìn cô gái đang đau đớn trên giường: “Đi lấy rượu cho tôi.”
Cô gái kia khó khắn ngồi dậy, khi thấy trong phòng có người khác thì hoảng sợ che thân thể của mình lại, căn môi rồi ngoan ngoãn đem rượu đến sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, nũng nịu: “Đăng tổng, anh xem…cô ta đúng là ngu ngốc, mới có nhiêu đây mà đã thành ra bộ dạng như thế này rồi, làm sao có thể giúp anh làm đại sự?”
Đăng Khó nhếch môi, nghiên đầu nhìn cô ta: “Cô muốn làm vụ này?”
Cô gái kia khá ngỡ ngàng khi bị anh vạch trần tâm tư, người đàn ông này vừa rồi còn hạ cô ta, khiến cô ta biết bao lần sung sướng vậy mà đến khi xuống giường lại hoàn toàn lạnh nhạt… người đàn ông như vậy, càng làm phụ nữ… chết mê.
Thấy cô gái gật đầu, Đăng Khoa không nói gì, nhìn qua cô gái đang run rẫy ngồi trên mặt đất, ra lệnh: “Qua đây.”
Hai chữ nhẹ nhàng, thốt ra cũng không hề cao giọng lại như một mệnh lệnh không thể không tuân theo, vô cùng uy nghiêm, cô gái đó từ từ đứng dậy, dè dặt đến trước mặt Đăng Khoa.
Chứng kiến cảnh cô gái kia bị dọa đến mặt không còn chút màu nào, Đăng Khoa cực kì hài lòng, quay qua một torng hai người đàn ông mặt áo đen:
“Kartin, tôi giao cô ta cho cậu, hãy nghĩ cách để cô ta có thể tiếp cận lão già đó trong trường hợp tự nhiên
Kartin bước lên cung kính cuối người: “Vâng.”nhất.”
Đăng Khoa sai người dẫn hai người phụ nữ ra ngoài, Bảo Hưng và hai người đàn ông kia cũng ngồi xuống.
“Ricley, tình hình gần đây thế nào?”- Đăng Khoa dựa vào thành ghế sofa.
Người đàn ông tên Ricley là một người khá trẻ tuổi, nhưng trông vô cùng chững chạc, anh ta nói: “Phía bên lão hồ ly Mathan vẫn chưa có động tĩnh, số người mà mấy ngày trước vận chuyển đến cũng vô cùng thuận lợi, nhưng theo tôi thì đây chắc chắn sẽ không phải yên bình lâu dài.”
Đăng Khoa trầm mặc một lúc lậu sau đó nói: “Đưa con bé kia tới bên cạnh lão, làm mọi cách để lão tin tưởng cô ta, như vậy mới chắc ăn.”
Khải Hưng lên tiếng: “Lão đại, cô gái đó vừa ngốc lại vừa nhát gan, sao nhất thiết phải là cô ta? Tôi chỉ lo cô ta một khi sợ quá sẽ khai ra chúng ta.”
Kartin lên tiếng giải đáp thắc mắt của Khải Hưng: “Hưng à, với lĩnh vực này thì anh không hiểu đâu, người trong xã hội đen chúng tôi tính cảnh giác rất cao, nếu đưa một đối tượng mưu mô và sắc sảo đến thì chắc chắn lão già kia sẽ sinh nghi, nên đưa một con nai đến chẳng phải an toàn hơn sao? Dưới giường là thục nữ, lên giường là gái điếm, đảm bảo sẽ khiến con người ta phát điên.”
Người nào cũng phá lên cười, ‘lão hồ li’ mà bọn họ nhắc tới là Iric, một nhà buôn người có tiếng torng giới xã hội đen, người này bụng dạ mưu mô, nhưng điểm yếu làm ông ta co thể mất mạng là… đàn bà.
Đăng Khoa gần đây mới tiếp nhận tổ chức xã hội đen này từ tay một người bạn, trên thức tế không ai biết anh theo con đường đen tối này, tổ chức của anh chuyện thực hiện các phi vụ buôn người nên đối thủ cạnh tranh là Iric không ngừng đả kích sức mạnh của anh, khiến Đăng Khoa không thể không ra tay.