“Nói đi, đi làm gì?” Phó Thần Thương liếc cô một, nhìn cô không nói lời nào, khẽ nói: ” Nói cho anh biết, có lẽ anh sẽ suy nghĩ việc cho em đi.”
“Thật?” Tống An Cửu vội vàng nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đơn giản là một lần cô tham gia một cuộc đua xe trái pháp luật khi kết thúc giành được 10 vạn, kết quả lại đoạt lấy danh tiếng hư hỏng của người khác, bị người ta ghen ghét yêu cầu một đấu một.
Một giây sau đó, Phó Thần Thương cự tuyệt không chút do dự, “Không cho đi.”
Tống An Cửu xù lông, “Chí ít cũng phải cân nhắc đã rồi mới trả lời chứ! Không phải anh đã nói sẽ xem xét sao? Chuyện này cũng không phải là lỗi của em, là người khác khiêu khích!”
“Được, anh hỏi em, không đi gặp thì thế nào?”
“Sẽ…… Sẽ rất mất mặt!” Cô ngập ngừng.
“Sau này em sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với những người đó, cho nên giả thiết này không thành lập.”
“Ai nói em sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với những người đó?”
“Anh nói.” Nói xong trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của cô.
“Phó Thần Thương, buông em ra!”
“Nhớ anh đã nói gì không, em cứ tiếp tục động đậy đi!” Hơi thở mập mờ phun ở bên tai của cô.
“Anh……”
Tống An Cửu hung hăng nhìn anh chằm chằm, toàn thân đều run rẩy, thật là tức chết rồi.
Phó Thần Phương vuốt vuốt mi tâm, bàn tay đặt sau lưng cô vuốt vuốt giúp cô thuận khí, “Em không mệt mỏi sao? Thật cứ muốn đi như vậy?”
Mệt mỏi! Làm sao có thể không mệt! Có quỷ mới muốn đi! Việc này cũng đành bó tay chịu trói thôi!
“Nếu không muốn đi, tại sao còn miễn cưỡng bản thân?”
Anh cho rằng em nguyện ý sao!
“An tâm nghỉ ngơi cho tốt không được sao? Anh bảo đảm sau khi em tỉnh ngủ, chuyện này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với em.”
Rõ ràng là anh ta không để cho cô đi, hiện tại sao lại thành chính bản thân cô không muốn đi, mà anh ta chỉ có lòng tốt giúp cô quyết định.Càng nghĩ càng phiền muộn, lần một lần hai còn chưa tính, tại sao mỗi lần người đàn ông nói vài ba lời thì đã đổi ngược hoàn toàn thế cục vậy, còn làm cho người ta không thể không tin, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng quá nghịch thiên!
Không phải là ông trời phái tới thu phục cô chứ!
“Ngoan, ngủ đi!”
Giọng nói trấn định lòng người cùng với bàn tay ấm áp sau lưng khiến cô dần dần an tĩnh lại, bởi vì thực sự quá mệt mỏi, một khi ghánh nặng được tháo xuống, sẽ lập tức tiến vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Phó Thần Thương đang làm bữa ăn sáng, tiếng chuông cửa vang lên.
Ngày hôm nay thực là không yên tĩnh.
Ngoài cửa.
“Cha, sao cha không tin con? Tống An Cửu dáng dấp thật giống khủng long, lấy ánh mắt con trai cha làm sao có thể đi chiếm tiện nghi của cô ấy!”
“Tiểu tử thúi, con câm miệng cho ta! Ta nào biết gân của con không bình thường!”
Đúng a! Hắn quả thật rút gân mới có thể đánh cược với người khác đi trêu chọc quái vật kia, làm hại hắn bây giờ sắp tốt nghiệp rồi cũng không được sống yên ổn. Cả trường học đều đang đồn đại hắn đói bụng ăn quàng coi trọng đệ nhất hoa tuyệt thế nữ*, mặt mũi hắn cũng vứt sạch.
*Đệ nhất hoa tuyệt thế nữ: Chỗ này ta theo bản convert, vốn dĩ cụm 第一奇葩女 (đệ nhất kì ba nữ) này có ý nghĩa gốc là chỉ các cô gái đặc biệt xinh đẹp, xuất chúng….nhưng bây giờ hiểu theo nghĩa khác: cô gái đặc biệt khác người. Trong truyện chỉ nữ chính nghịch ngợm, nổi loạn.
Lúc Phó Thần Thương mở cửa hai cha con đang ầm ĩ còn chưa kết thúc.
Tiết Chấn Sở nhìn Phó Thần Thương đang mặc cái tạp dề in hình gấu con thì hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, kéo đứa con nhà mình ở phía sau ra, “Phó tiên sinh, xin lỗi quấy rầy cậu sớm như vậy, hôm nay tôi mang tiểu tử thúi này tới xin lỗi An Cửu!”
“Cha, muốn nói xin lỗi thì cha xin lỗi đi, con sẽ không xin lỗi quái vật kia……”
“Pằng” Tiết Chấn Sở giáng một tát xuống, Tiết Hạo bụm mặt không thể tin, từ trước tới nay cha chưa từng đánh cậu ta. Tống An Cửu đáng chết! Hôm nay Lương Tử* này đã định rồi! Không khiến cô chết thì tên của tôi không phải là Tiết Hạo!
*结梁子( Kết Lương Tử): Đây là một tích xuất phát từ câu chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, sau này có hai ý nghĩa: Một là: Kết lương duyên cho con cái hai bên gia đình; Hai là: Kết thù giữa hai người.
Bên ngoài ồn ào, Tống An Cửu nghe tiếng động, xỏ dép, trong ngực ôm cái gối, mơ mơ màng màng đi ra, lúc này cô để mặt mộc không trang điểm, trên người mặc bộ áo ngủ cotton hoa nhỏ màu hồng mà Phó Thần Thương chuẩn bị ở đầu giường.
Rõ ràng là đầu óc cô còn chưa tỉnh táo, nếu không có đánh chết cô cũng sẽ không mặc bộ áo ngủ kia.
Thấy gương mặt của Tiết Hạo, cô lập tức tỉnh táo, nháy mắt đã đổi sang bản mặt bất cần đời muốn ăn đòn, “Ôi! Đây không phải là Tiết thiếu sao? Thế nào? Hôm trước bị đánh còn chưa đủ?
Chương 12: Em thích thích nó?
Nhìn thấy Tống An Cửu bất ngờ đi ra, nhìn cô mặc đồ ngủ còn đỏ mặtcăn bản Tiết Hạo không nhận ra cô, nhưng khi nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt quả thực hắn giống như bị sét đánh.
“Tống…… Cô là Tống An Cửu?”
Cái này không thể nào! Nhất định là hắn cách hắn mở mắt có vấn đề! Cô bé trước mắt đáng yêu trong sáng giống như đóa hoa bách hợp, hoàn toàn là loại hắn thích, quả thực là nữ thần trong cảm nhận của hắn!
” Chào buổi sáng bạn học An Cửu……” Tiết Chấn Sở cũng có chút sửng sốt, tiểu tử thúi, biết ngay là nó đang gạt mình, còn nói người ta lớn lên giống như khủng long.
Phó Thần Thương cau mày, mặt không biến sắc đẩy Tống An Cửu ra phía sau, “Không liên quan gì tới em, đi vào ngủ tiếp đi, cơm chín anh gọi em.”
“Ừm.” Tống An Cửu ngượng ngùng lui về. Nếu anh ta muốn xử lý thì giao cho anh ta là được, dù sao cô cũng không muốn cùng nói nhảm với Tiết Hạo.
“Chú à thật xin lỗi, chú à đều là sai lầm của cháu, chú à cháu không dám nữa đâu, về sau nhất định cháu sẽ đối tốt với bạn Tống An Cửu! Xin chú yên tâm đi!” tầm mắt Tiết Hạo vừa nhìn theo Tống An Cửu vừa nói một hơi, chỉ thiếu chút nữa là nói câu”Cháu sẽ phụ trách, làm ơn để cho cháu phụ trách đi”.
Tiết Chấn Sở không thể tin nhìn đứa con nhà mình, tiểu tử này uống nhầm thuốc sao?
Đột nhiên Phó Thần Thương có chút hối hận đối với việc Tống An Cửu thay đổi, trước kia chỉ có cô đùa giỡn người khác, mà bây giờ, cô còn có thể bị người khác đùa giỡn.
Kết quả cuối cùng, Phó Thần Thương không tiếp tục truy cứu, trường học lấy danh nghĩa mừng lễ tốt nghiệp mời tất cả phụ huynh học sinh đến, tìm thời cơ thích hợp giải thích việc Tống An Cửu đánh người, Tiết Chấn Sở cũng tự mình ra mặt xin lỗi mọi người.
Nhưng mà người trong cuộc là Tống An Cửu lại không tới, bởi vì tối hôm qua không ngủ được, sáng nay lại bị quấy rầy nhiều lần, lúc này còn đang ngủ bù. Phó Thần Thương nói không đi cũng không sao, cô cũng vui vẻ không đến trường học, dứt khoát tắt điện thoại, ngủ đến trời đất mù mịt.
Khi tỉnh lại đã có thức ăn nóng hổi chờ cô, Tống An Cửu vốn đang đặc biệt sợ hãi, cuối cùng một khi ăn lại ăn đến hí hửng, ăn hai bát còn chưa đủ, lại xới thêm một bát nữa, hoàn toàn mặc kệ cái định luật gì mà…..không có việc mà ân cần thì không phải phản tặc cũng là trộm cướp.
“Ăn no rồi?” Phó Thần Thương đã buông đũa từ lâu, ngồi trên ghế salon đọc sách, nhìn cô cuối cùng cũng dừng tay, ngẩng đầu hỏi.
“No rồi.” Tống An Cửu thõa mãn sờ bụng một cái, người đàn ông này cũng không phải cái gì cũng tốt! Ít nhất tay nghề cũng không tồi.
“Ngồi.”
Tống An Cửu cả kinh, ném đôi đũa, “Lại làm?”
“Trong đầu nghĩ cái gì đó?” Phó Thần Phương vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, “Tới đây ngồi, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Không muốn!” Tống An Cửu ghét nhất chính là bốn chữ “Chúng ta nói chuyện một chút”*.
*我们谈谈: wǒmen tán tán: Chúng ta nói chuyện một chút. Dịch sang tiếng Việt thành 6 chữ rồi!!!!!
Phó Thần Phương không cử động, hỏi thẳng, “Ngày hôm qua họp phụ huynh để nói nguyện vọng công việc?”
“Ừ, cái này anh cũng không cần quan tâm.” Bởi vì cô điểm số của cô không cần suy tính đến vấn đề nguyện vọng.
“Em định cứ tiếp tục như vậy? Chờ ba mươi tuổi vẫn còn học cấp III, đến cuối cùng học cùng lớp với con trai, rất thú vị sao?”
Khóe miệng Tống An Cửu giật giật, thật là độc……
“Xa không nói thì nói gần, năm nay Lương Giai Giai cũng sắp lên lớp 12.”
“Anh đừng lấy chuyện cũ ra để nói chuyện này!”
“Hơn nữa rất có thể sẽ học cùng lớp với em!” Phó Thần Phương nói tiếp.
“Cái miệng quạ đen của anh, không nên nói lung tung!” Chỉ là giả thiết cô cũng không chịu được.
“Em vứt bỏ được nhân phẩm, anh không vứt bỏ được.”
Tống An Cửu nâng cằm lên hờn dỗi, “Ai cần anh lo!”
“Sang năm phải thi đậu đại học A.” Phó Thần Phương liếc nhìn cô một cái, khép sách trong tay lại, kết thúc cuộc nói chuyện.
Tống An Cửu lập tức nhảy lên, “Cái gì? Anh giết em đi!”
Thi đậu coi như xong, còn là đại học A? Đùa gì thế!
“Theo anh được biết, trước đây thành tích của em không kém như vậy, ít là lúc thi vào Thịnh Cẩn là tự em thi được.”
“Đó là bởi vì lúc thi vào, ngồi bên cạnh em là bạn đứng nhất toàn thành phố.” Tống An Cửu nói qua loa.
“Người đúng nhất toàn thành phố là cháu anh, nó ghét nhất là bị chép bài, cho nên bài thi của nó không ai có thể nhìn được.”
“Sẽ không trùng hợp chứ? Phó Cảnh Hi là cháu của anh?” Nhịp tim Tống An Cửu lỡ nửa nhịp, ánh mắt né tránh.
Phó Thần Thương nhìn cô nghiên cứu, “Em thích nó?”