• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong vòng mấy tháng thời ngắn ngủi, Vạn Ninh đã có những thay đổi kinh người.

Đầu tiên thay đổi chính là sự thay đổi về dân số, việc quân Vạn Ninh đánh bại phỉ quân đã được dương danh khắp Bắc Hà, khiến cho người người đều biết quân Vạn Ninh binh hùng tướng mạnh, có thể đảm bảo cho họ có một cuộc sống an ổn làm ăn, dưới thời Nguyễn Mạt thì vùng đất như thế khác gì thiên đường đâu cơ chứ.
Hơn hết là năm ngoái mất mùa, đê sông Hồng bị vỡ mấy đoạn, dân đói kém phiêu bạt khắp nơi, khung cảnh hoang tàn khắp chốn.
Nhờ vậy mà số lớn người từ khắp nơi đổ dồn về Vạn Ninh, rất nhiều thành phần người đổ về đây, gồm có lưu dân, nông dân, thương nhân,nhà giàu, thậm chí là một số tiểu địa chủ phá sản do thiên tai nhân họa cũng chạy tới tìm nơi nương tựa.

Diêu thiếu hiện tại cái gì cũng có chỉ là không có người thôi, cho nên giang rộng hai bàn tay chào đón tất cả bọn họ. Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn dân số Vạn Ninh đã bành trướng lên hơn 3 vạn người, mà còn liên tục có dấu hiệu tiếp tục tăng cao.


Đối với quan phủ mà nói những lưu dân là một nhân tố rất bất ổn định, những người dân nghèo bị thiên tai làm phá sản lưu lạc này. chỉ hơi kích động một chút là sẽ gây bạo loạn, là nguồn binh lực của Lê Duy Phụng, còn với thổ phỉ, hải tặc, cùng với những kẻ mưu đồ kích động dân chúng dưới ngọn cờ Phò Lê.
Sau khi xuất hiện lưu dân. đất đai không thể trồng trọt, thuế quan phủ thu được càng ít. nguồn binh sĩ cũng bị thu hẹp. mỗi khi có thiên tai lớn. đều làm cho lực lượng của quan phủ và phản quân sinh ra biến hóa lớn.

Để giải quyết tình hình lưu dân và tăng cường thực lực cho chính mình Diêu thiếu lựa chọn hình thức chính là truân điền, điều này kì thực cũng không có gì là mới cả, cả ngàn năm nay truân điều luôn là biện pháp hữu hiệu nhất để ổn định nhân dân, khai hoang quách thổ, tăng cường cho triều đình. Thế nhưng truân điền tư nhân như Diêu thiếu thì vẫn là số ít.


cổ nhân truân điền đều là bởi vì thiên tai. có lượng lớn đất hoang vô chủ. còn Diêu thiếu truân điền bởi vì ổn định nhân dân. Tuy nhiên đặc điểm là vùng đất Vạn Ninh nơi đây vốn là dải đất ven biển, núi đồi là phần nhiều, dưới đất lại toàn là mỏ than, đất rất xấu chỉ có số ít ruộng tốt thì đều nằm trong tay những địa chủ. vì đại bộ phận bị địa chủ mua rồi, cái gọi là thôn tính chính là thế.

Trước kia một huyện một trấn đều có mấy người, mấy chục người thân sĩ địa chủ. nhưng bởi vì mấy năm qua thiên tai loạn lạc. số lượng địa chủ thân sĩ phía tỉnh Quảng Yên đều giảm mạnh, ngoại trừ những địa chủ thân sĩ ở xung quanh thành trì lớn ra, thì đất đại ở địa phương khác đều được tập trung cả lại. kì thực thì ngoài số địa chủ ở vùng đồng bằng sông Hồng ra, những địa chủ nơi khác đều bị coi là tiểu địa chủ.

Diêu thiếu truân điền chính là thu được đất đai trong tay những người này. phương pháp thu đất có hai cái. một là mua. hai là hợp doanh.

Những địa chủ kia mặc dù có rất nhiều đất đai, nhưng nhân lực ở trong tay căn bản không đủ để trồng trọt nhiều đất như vậy. mà chiêu mộ những nạn dân và dân lưu lạc kia tới để trồng trọt thì còn phải bỏ vào trước rất nhiều tiền tài và vật tư. chẳng ai muốn làm chuyện mua bán lỗ vốn này, cho nên rất nhiều đồng ruộng bị bỏ hoang, chỉ đợi cho giá đất tăng lên rồi bán đi kiếm tiền.

Nếu như đã không có được quá nhiều lợi nhuận, thì Diêu thiếu tới mua những địa chủ kia cũng chẳng có nhiều ý kiến phản đối lắm. Bất quá phương thức làm việc của Diêu thiếu cũng không giống Hồng Đĩnh, đem binh đi cướp đoạt đất đai, mà lại làm việc theo phương châm của thế kỉ 21 “chúng ta nhẹ nhàng nhã nhặn tới nói chuyện mua bán với đối phương, khẳng định đều sẽ được đồng ý”.
Tất nhiên cái gọi là mọi người đều đồng ý này trong đó có một bộ phận rất lớn ở những nhân tố phía sau, ví du như, đao kiếm chẳng hạn.
Thử nghĩ mà xem, một người hòa nhã tới mua đất của ngươi, thái độ hết sức khách khí. nhưng sau lưng người mua đi theo một đám người hung hãn lăm lăm đao, súng ống hiện đại mà cả quân triều đình cũng không có, vẻ mặt hung hãn thì ngươi có bán hay không?

Quả nhiên. Bằng biện pháp này Diêu thiếu dùng giá “hết sức công bằng" mua được rất nhiều ruộng đất. Ruộng đất của các huyện trong tỉnh Quảng Yên đều bị gom lại, mặc dù vùng quản hạt của quân Vạn Ninh chỉ có khu vực bến cảng Vạn Ninh mà thôi, thế nhưng đất ruộng màu mỡ của toàn tỉnh Quảng Yên thì đều nhanh chóng sang tên đổi chủ cho Diêu thiếu và được thu gom lại. những số ruộng đất này gần như có thể nối liên với nhau thành một vùng, đương nhiên là những vùng đất cách ở giữa thế nào chẳng thể ôn hòa nhã nhặn đi hỏi mua.



Dưới sự vận hành và thao tác của Diêu thiếu và hệ thống người bên dưới, các thương hội phụ thuộc, quý tộc Bắc Hà đến làm ăn rất đông, rất nhiều lương thực, giống lương thực và công cụ thông qua đường biển vận chuyển tới Vạn Ninh, công việc này không những ném toàn bộ số bạc buôn lậu muối vào. hơn nữa còn bỏ thêm vào một phân. Khiến cho tình hình kinh tế của Trần Gia gặp chút khó khăn, thế nhưng may mắn nhờ chuyến hàng bột trắng bán đi trót lọt mà đã phần nào giải quyết được tình hình tài chính khô kiệt.


Truân điền, chiêu binh, luyện binh đều là những chuyện tiêu hao cực lớn. tình hình kinh tế của Diêu thiếu khẩn trương vô cùng.

Năm ngoái sau đại hạn hán. rất nhiều người không chống chịu được qua mùa đông, còn có rất nhiều người vượt qua được nhưng lại không có lượng thực mà ăn, không còn gì để sống tiếp, trước mắt chỉ còn thảm cảnh chờ chết thôi.


Diêu thiếu bắt buộc phải lo cho hàng vạn người như vậy đến nương tựa, chỉ tính đơn giản, một nhà ba người, một ngày cấp cho họ một cân lương thực để nấu cháo cầm hơi, những người này cho dù đi truân điền thì cũng chưa thể làm ra lương thực ngay được, thuần túy là mang tiền đi nuôi họ hàng mấy tháng trời. Số tiền đó đương nhiên là vô cùng ghê gớm, bảo sao triều đình mặc kệ cho dân đói chết đầy đường, bởi vì công tác cứu tế vô cùng tốn kém a.

Đối với lưu dân và nạn dân phải khổ cực một năm, truân điền cho bọn họ hi vọng sống sót, chỉ cần nguyện ý tới điền trang cày cấy. là sẽ được khẩu phần lương sống tạm. sẽ có công cụ làm nông và gia súc cầy ruộng phát tới tận tay. trước khi có thu hoạch cũng không cần lo lắng vấn đề cái ăn.

Thoạt nhìn, đây đúng là một hành động vô cùng từ thiện, làm những thiện nhân, chùa miếu gì đó đều không thể so được, nhưng mà ‘Việc thiện” này cũng có điều kiện tàn khốc, người có trâu cày. thu hoạch bị rút đi năm phần, người được cung cấp trâu cày thu hoạch rút đi sáu phân, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ đảm bảo nhu cầu sinh tồn cơ bản.


Hơn nữa phàm là người người tới điền trang tham gia nông điền, đều phái ký khế ước trước sự công chứng của người do quan phủ phái xuống, cả đời làm nô bộc cho chủ nhân điền trang, hơn nữa đời đời kiếp kiếp đều như thế. đời sau của bọn họ cũng là nô bộc cho chủ nhân điền trang.

Rất nhiều người vốn tự canh tác. thậm chí là những tiểu địa chủ. nhưng thoáng một cái đã đánh mất thân phận tự do. trở thành nô bộc không có chút tôn nghiêm nào.

điều kiện rất hà khắc, nhưng sinh tử ở trước mắt, những điều này không là cái gì nữa. ít nhất cày cấy trên những điền trang này còn có thể sống được, có thể tránh bị thổ phỉ quấy nhiễu và nha dịch quan phủ chèn ép. chết tốt chẳng bằng sống tệ.

Bằng vào những biện pháp mạnh như vậy, Diêu thiếu chỉ trong thời gian ngắn đã tập hợp ra được lực lượng lao động vô cùng đông đảo, tiến hành quản lí tập trung, với khẩu hiệu tấc đất tấc vàng, toàn bộ vùng đất Quảng Yên đều đã bị xới tung lên sau đó trồng trọt.

Ruộng tốt để trồng lúa và cây thuốc phiện, ruộng xấu và đất đồi núi thì trồng khoai lang, khoai tây, cây củ sắn (cây khoai mỳ). Diêu thiếu tin chắc rằng chỉ sau một vụ thu hoạch nhất định có thể ổn định được tình hình an ninh lương thực cho toàn vùng mình kiểm soát.

Trong thời gian này thì việc nhập khẩu lương thực vẫn liên tục được tiến hành, các quý tộc thương đoàn vẫn lũ lượt mang lương thực đến bán cho Vạn Ninh, tất nhiên số lượng lương thực này chỉ có một phần rất nhỏ dùng cho quân đội và người dưới quyền mà thôi, lưu dân bình thường được phát rất ít, nhiều khi phải đào rau dại, củ chuối nấu cháo sống qua ngày. Hầu hết số lương thực thu mua được Diêu thiếu đều mang sang bên Nhai Châu giúp đỡ Hồng Đĩnh.

Đến thời điểm này Diêu thiếu đã cơ bản xác định ở phía bên Hồng Đĩnh chính là đồng hương xuyên không, cho nên với phương châm “ Vì một Đại Nam hùng mạnh” Diêu thiếu không nề hà mà hết thảy giúp đỡ bằng tất cả những gì mình có, đơn giản là Diêu thiếu hiểu rằng Hồng Đĩnh sẽ vào Nam đánh Pháp cho nên ra sức tăng cường sức mạnh cho Hồng Đĩnh, bên cạnh việc giúp đỡ lương thực lúc khó khăn Diêu thiếu còn giúp đỡ về vũ khí, công nghệ, dây truyền sản xuất cho Hồng Đĩnh với giá vốn.

Chưa hết,tới tháng tư ở trong các điền trang, phàm là nơi chiêu mộ đủ nông dân trồng cấy. đều tổ chực cái gọi là “đội bảo vệ điền trang", do người đứng đâu điền trang chọn ra những nông dân khòe mạnh. vào lúc nông nhà định kỳ tiến hành thao luyện kỹ năng quân sự. và xây dựng các côngtrình cơ sở cho điền trang.

Nam đinh có thể tuyền vào “đội bảo vệ điền trang’ mỗi năm lương thực thu hoạch được phải giao được miễn giảm một phần hoặc nửa phần, đó là số lương thực không nhỏ rồi. ít nhất đại bộ phận người trong nhà từ chỉ được ăn lửng dạ, có thể thêm vài ngày được ăn no. đây cũng là chuyện tốt. nên gia nhập khá hăng hái.

Đương nhiên cũng không phải là có thể tùy tiện tham gia vào là được, thế nào cũng phải có tiêu chuẩn giống như chọn lính.

Bởi vì Diêu thiếu truân điền, khi mua ruộng đất, ít nhiều làm cho chúng nối liền với nhau thành một vùng, cho nên vạn nhất có chuyện gì. đội bảo vệ các nơi có thể mau chóng tập hợp lại để tự vệ hoặc công kích.

Truân điền ở mấy phủ của Diêu thiếu vô cùng hùng mạnh, cho nên cho dù là lục lâm thảo khấu cũng không dám tới trêu chọc, sau khi có đội hộ vệ. cũng xem như cục diện yên ổn rồi.

Từ khi Vạn Ninh được thành lập tới nay, trận lớn tuy rằng có vài trận, thế nhưng đánh trận cỡ nhỏ lẻ tẻ thì rất nhiều.


Có chiến đấu thế nào cũng có thương binh, hơn nữa trong lúc huấn luyện tỷ lệ bị thương cũng rất lớn. với trình độ chưa trì của thời đại này. cho dù là tận tâm cứu chữa, thì cũng sẽ trở thành người tàn tật.

Đối với những thương binh, người già lui về này. Vạn Ninh quân chắc chắn sẽ không vứt bỏ không ngó nàng gì tới. những người lính già lui về kia kỳ thực cũng đang là tráng niên, có thể làm việc.

Nhưng những thương binh kia, thì chỉ có thể hao tổn ngân lượng cấp dưỡng mỗi ngày, còn những chiến sĩ bị chết, gia quyến bọn họ để lại cũng được Diêu thiếu bỏ tiền nuôi dưỡng.

Cộng đủ các thứ lại. đây cũng là một phí tổn rất lớn. Lão ca Quang Cán riêng tư cũng đã nói chuyện này với Diêu thiếu, cho rằng không bỏ một món tiền ra dứt điểm cho xong, quân đội khắp thiên hạ chẳng có đạo lý nào nuôi dưỡng cả đời.
Diêu thiếu tất nhiên là cự tuyệt đề nghị này. khắp thiên hạ không đâu giống như quân Vạn Ninh, đó chính là để cho người thiên hạ thấy quân Vạn Ninh có tình có nghĩa, không vứt bỏ chiến sĩ. chỉ cần là quân nhân bán mạng cho quân Vạn Ninh
Thì đời sau không còn lo lắng nữa chỉ cần dũng mãnh tiến lên là được.

Cái này kì thực cũng chẳng có gì lạ, Diêu thiếu vốn dĩ là người hiện đại xuyên không về, cho nên những tiêu chuẩn về quân nhân hiện đại vẫn giữ nguyên kiên quyết không từ bỏ, nào có chuyện binh sĩ chiến đấu bị thương hoặc bỏ mình xong rồi mặc kệ cho họ và gia đình của họ tự sinh tự diệt cơ chứ.


Sau tất cả, những lực lượng đó gồm thương binh, binh lính già yếu, cùng với người khỏe mạnh trong lưu dân, sau khi tập hợp lại huấn luyện chính là nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, có thể bổ xung cho nguồn mộ lính của Diêu thiếu vốn đã quá lệ thuộc vào con em Hà Tĩnh mang tới.


Một phương diện khác là có người tuyệt đối trung thành với mình quản lý truân diền. phương diện khác là có thể giảm bớt một phần phí tổn nuôi dưỡng trước kia.

Quân giải phóng hiện đại có dạy lịch sử quân sự.
Diêu thiếu cũng đã từng được giáo dục như vậy. nói khi quân Ngụy mất lòng dân chúng, cùng với việc địa bàn chiếm lĩnh lớn lên . binh lực hữu hạn không ngừng bị phân chia ra thủ vệ các nơi, lực lượng cơ động càng ngày càng ít. làm chiến lược dần dần cũng bị rơi vào cảnh khốn cùng.

Cần có lực lượng giữ gìn tại chỗ sống nhờ dân thì mới có thể có gốc gác sâu rộng, chỉ có dựa vào dân thì mới có thể đặt nền móng vững chắc.

Bên cạnh phát triển nông nghiệp và ổn định nhân dân, tạo dựng nền tảng, về mặt công nghiệp và thủ công nghiệp cũng được Diêu thiếu đặc biệt chú trọng.


Đến lúc này thì việc tuyên hạt công nhân ồ ạt cho các nhà máy được thực hiện. Tất nhiên mấu chốt vẫn là các thợ thủ công trong những người lưu dân được ưu tiên tuyển chọn. Để người nông dân thuần túy đi làm công việc nhà máy thì tốn thời gian đào tạo nhiều hơn. Diêu thiếu đã có kế hoạch sắp xếp cho bọn họ.


Thợ rèn được tuyển vào nhà máy luyện thép, thợ dệt, thợ may được tuyển vào nhà máy dệt, Thợ nề thợ gỗ tạm thời không có xưởng đóng tàu nên tạm sắp xếp thành một nhóm tiến hành tu bổ bốn mươi chiến hạm của Vạn Ninh. Công việc tuyển thợ cho hai nhà máy hóa chất mới là trọng tâm được đặc biệt chăm sóc. Những công nhân làm ở đây cần nhất là sự cẩn thân, vậy nên Diêu thiếu phải đích thân phỏng vấn và tìm ra được hơn bă trăm người phù hợp điều kiện. Trong đó đến hai phần ba không ngờ lại là nữ giới.

Tiếp theo đó là chuỗi ngày dài tiến hành đào tạo các vị “tân công nhân” vừa chât ướt chân ráo ngày nào lao động thủ công tiến lên một bước tiếp xúc lao động cùng máy móc công nghiệp. Cũng may mắn tất cả đều là dây truyền sản xuất nên mỗi người chỉ phải thuần thục công việc của riêng bản thân mà thôi nên tiến bộ rất khả quan. Khó khăn nhất vẫn là nhà xưởng hóa chất vì bên trong có rất nhiều cảnh báo, kí hiệu chữ latin cần ghi nhớ.

Nhà máy dệt được đưa vào hoạt động, tiếp đến Xưởng luyện thép là công xưởng tiếp theo đi vào vận hành trơn chu. Các lò luyện thép Bessemer không phải nói cho có, năng xuất của chúng phải nói là đứng đầu toàn thế giới vào lúc này. Nói thật Henry Besseme cha đẻ của cái lò luyện thép này đang điêu đứng với chính sáng chế của ông khi sản lượng thép của lò Bessemer cực tốt nhưng chất lượng thì vẫn chưa đạt tiêu chuẩn thép công nghiệp. Diêu thiếu lại biết chỉ cần cho thêm một lượng đáng kể gang kính (gang chứa mangan) thì vấn đề của lò Bessemer được giải quyết. Sở dĩ Diêu thiếu biết điểm này vì Henry Bessemer suýt chút nữa mất quyền sở hữu trí tuệ vào tay Robert Mushet trong sự kiện trên. Nhưng đó là những việc của năm 1865, giờ đây Diêu thiếu mặc kệ Henry Bessemer đang lăn lộn với đám máy móc mà thử nghiệm, Diêu đại nhân đang ở Đại Nam đúc ra một loạt sản phẩm thép chất lượng và chờ tên nào đó đến lạy lục mua hàng.


Nói quanh đi quẩn lại hai nhà xưởng hóa chất vẫn là khó khăn nhất. Công tác trong nhà máy hóa chất không phải chuyện đùa, vậy nên Diêu thiếu cực kì cẩn trọng, khi các xưởng đã lắp đặt xong nhưng Xưởng sản xuất thuốc nổ vẫn đắp chiếu chưa đi vào hoạt động. Quang Diêu muốn các công nhân phải hết sức thành thục khi công tác tại xưởng hóa chất acid hữu cơ thì mới được phép chuyển qua Xưởng thuốc nổ. Tât nhiên những người được chuyển qua là những người ưu tú nhất trong số các công nhân.

Sau một tháng vận hành, và đào tạo công nhân, tức là trung tuần tháng bảy thì nhà máy hóa chất acid hữu cơ đã lần lượt cho ra các sản phẩm acid hữu cơ khách nhau cùng các dẫn suất anhydride. Thật ra Diêu thiếu chỉ cần loại anhydride đơn giản nhất đó là Acetic anhydride để sản suất Heroin nhưng hắn cần công nhân luyện tập tay nghề nên theo quy trình mà chế tạo đủ loại. Đây cũng là giáo cụ trực quan để các học viên trí thức trẻ Đại Nam học tập. Do đó Diêu thiếu cũng không quá keo kiệt để các vị này có thể tự tay thực hiện các thí nghiệm hóa học.

Nơi nấu Heroin được đặt tại quân doanh bắc với sự bảo mật tuyệt đối không có ai được vào cả. Chỉ có những công nhân dòng chính được chuyển Từ dồn điền Trần gia ở Hà Tĩnh mới được công tác nơi đây với mức lương và đãi ngộ cao chóng mặt. Tất nhiên kèm với đó là sự hạn chế tự do của đám công nhân này. Các chuyên gia ngoại quốc là nhân vật đặc biệt nơi đây vì bất kì nơi nào họ cũng có thể tham gia. Cả Robert và Diêu thiếu đều có một nhận định chung đó là 137 chuyên gia các ngành nghề tới từ châu Âu đừng bao giờ mong được trở về tổ quốc. Họ đã hám tiền mà lên thuyền giặc thì đừng mong trở về.


Ngoài ra Diêu thiếu còn sở hữu một con át chủ bài trong công nghệ luyện kim lúc bấy giờ, nhà máy đặc biệt đó được xây dựng ở nơi khác,không cùng hệ thống với các nhà xưởng vũ khí mà Robert mang về, đó chính là công nghệ phát triển vượt bậc mà Diêu thiếu biết.

Nói đi thì cũng phải nói lại, bất cứ ai khi đọc truyện xuyên không thường thấy mấy chi tiết vô lí khiến người ta chửi bậy ví dụ như có kẻ xuyên không về chế tạo súng, dưới ngòi bút của các tác giả mạng, nòng súng chế tạo trước hết đem một khối tinh thiết đánh thành một khối sắt lá mỏng, sau đó ở phía trên khắc rãnh nòng súng, rồi cuối cùng là đem sắt lá uốn lại, cứ như thế khốn nhiễu 200 năm phát minh rãnh nòng sùng trường Châu Âu cứ thế giải quyết xong cái rụp.

Đọc đến chi tiết này Diêu thiếu chỉ muốn chửi bậy.

Dưới điều kiện tiên quyết là không có máy dập kim loại cỡ lớn, làm thế nào để có thể đem cục thép đánh thành sắt lá, mà lại có thể uốn cong thành nòng súng, hơn hết là còn phải đảm bảo độ dày đều nhau, móa nó thợ rèn giỏi như vậy đi tìm khắp Đại Nam có thể tìm được mấy người. Làm được như vậy thì đây nhất định là thợ rèn cấp bậc đại sư rồi, mới có thể rèn ra thứ như vậy trong điều kiện dung sai thỏa mãn yêu cầu.
Cấp bậc như vậy thì ngoại trừ Cao Thắng trong cuộc khởi nghĩa Phan Đình Phùng ra thì còn ai có thể làm được, mà lịch sử nước ta thì cũng chỉ ghi nhận được đúng một nhân vật siêu hạng như vậy.

Vấn đề nóng dung hàn là kĩ thuật không ổn đinh, dạng này nòng súng khắp nơi lỗ thủng thoát hơi, súng trường như vậy thì tầm bắn đạt được bao nhiêu, chưa kể mối hàn ép uốn cong như vậy rất yếu kém, độ bền có thể biết được chỉ sau vài phát bắn.


Thời đại này thực tế người ta hay sử dụng phương pháp khoan nòng súng. Bằng vào việc rèn ra một khối tinh thiết hình trụ đạt yêu cầu, sau đó tiến hành dung khoan tay hoặc khoan máy đi đánh xuyên khối thép đó là nòng súng. Triều đình Đại Nam hay phương Tây đều làm như vậy cả, sự khác biệt là một bên làm thủ công một bên khoan nòng súng bằng máy mà thôi.

Diêu thiếu có biện pháp tốt hơn để chế tạo nòng súng, vừa đảm bảo chất lượng vừa đảm bảo năng suất sản lượng lớn, đáp ứng yêu cầu đề ra, thậm chí là có thể chế tạo ra nòng pháo đạt chất lượng cao, nòng súng và pháo chế ra có độ bền và trọng lượng nhẹ hơn nhiều so với phương pháp hiện có.

Đó là công nghệ đúc giếng lạnh.

Nói ra phương pháp này ở thời hiện đại cũng không phải bí mật gì. Được sử dụng chủ yếu ở thập nên 80 của thế kỉ 20 tuy nhiên sau đó bị bỏ xó vì quá lạc hậu,đời sau người ta thường sử dụng lò nung hồ quang điện cùng với các thiết bị điện tử tinh vi để khống chế quá trình rèn đúc ống thép.


Diêu thiếu khi còn làm đặc vụ ở nước lớn phương Bắc, là một đặc vụ át chủ bài, con đường mà Diêu thiếu được đưa vào nội bộ của chính quyền nước lớn phương Bắc rất đặc biệt, đó chính là trở thành con trai của một vị quan chức cấp cao, lúc ấy trở thành phú nhị đại rất đơn giản, thế nhưng muốn thâm nhập vào hàng ngũ cao cấp để moi tin tình báo thì cần phải làm ra thành tích, con ông cháu cha mà không làm ra thành tích thì suốt đời cũng chỉ ăn chơi chờ chết mà thôi.

Vì vậy khi Diêu thiếu được điều sang bên bộ công nghiệp đã trở thành lãnh đạo của Hãn Cương tập đoàn, đây chính là tập đoàn luyện kim khoáng sản công tư hợp doanh lớn nhất vùng Đông Bắc.

Làm một kẻ giám đốc, lại bên trong mình là một đặc vụ, về cơ bản chỉ cần rất ngắn thời gian Diêu thiếu đã nắm vững kĩ thuật.

Loại phương pháp này có thể sản xuất ra ống thép tương đối thô ráp, nguyên lí cũng rất đơn giản.
Sau khi nước thép ra lò, thông qua rãnh tải, đem nước thép chảy đến khuôn đúc ở bên trong cái giếng, theo nước thép hạ xuống, lại lơi dụng sức hút của địa tâm tác dụng, ống thép tại khuôn đúc trong giếng sẽ từ từ hình thành.

Đương nhiên phương pháp này cũng có những khó khăn, ví dụ như nhiệt độ của nước thép và khuôn đúc không tương thích, hoặc bên trong khuôn đúc chứa nước, khi gặp kim loại nóng chảy đổ xuống khuôn gây giãn nở đột ngột, liền sẽ phát sinh bạo tạc, uy lực thậm chí còn hơn cả thuốc nổ TNT.
Thế nhưng là, mặc dù nó có khó như thế nào đi chăng nữa, thì công trình này cũng cần đi làm, vì giếng công nghệ sản xuất ống thép, là phương pháp sản xuất hữu hiệu nhất hiện tại.

Vì thế Diêu thiếu bắt đầu công việc một cách bù lu lên, hắn ngồi lại hồi tưởng và viết ra tư công nghệ sản xuất ống thép tài liệu, đồng thời chỉ đạo cho thợ thủ công tiến hành xây dựng một cái nhà xưởng.



- Tham kiến thiếu tướng quân!
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong!
- Châm lửa.

Theo một tiếng của Diêu thiếu, lập tức một tên công tượng bắt đầu ném cây đuốc vào lò, thêm dầu, ngọn lửa cấp tốc bốc lên, tiến thêm than cốc, sau đó phong bế lò lại.
Theo máy quạt gió khổng lồ do hàng chục người kéo động, mạnh mẽ đem không khí thổi nhập trong lò.

Sử dụng than đá để luyện than cốc, công nghệ này Diêu thiếu đã biết từ lâu, thêm vùng Quảng Yên than đá đầy đất khiến đây không phải chuyện khó khăn gì.
Trần Văn Đài thấy quặng tinh luyện bắt đầu nóng chảy,, hắn nhếch môi cười hắc hắc, không ngừng gọi:

- Lửa mạnh một chút, thêm chút gió đi bây, lúc này thế hỏa không thể yếu, một khi yếu, lô nước thép này coi như xong!

Diêu thiếu lúc này kì thật đang quan sát khai lò, hắn đang muốn đối với cái giếng đúc này một đạo cuối cùng giữ cửa ải, vì ở đây không ai hiểu phương pháp đúc này hơn hắn.

Ở bên cạnh lò luyện thép ước chừng 20m, một cái giếng đã kiến tạo hoàn tất, vì lần này chỉ là thí nghiệm cho nên Diêu thiếu không có dựa theo hậu thế xây một cái giếng sâu chục mét, cái giếng này chỉ vẻn vẹn có 3 mét mà thôi, chờ kĩ thuật thành thục, mới đào sâu cái giếng, để có thể đúc ra nòng pháo hiện đại, bây giờ thì chỉ mày mò ra chế tạo nòng súng.

Khuôn đúc đã chế tạo hoàn tất,đường kính của nòng súng dự định là 20 li, độ dày của nòng súng là 6 li.

Ở đời sau, độ dày nòng súng thông thường chỉ 3-4 li, thế nhưng cũng đành chịu, không có cách nào chế tạo, vì càng mỏng độ khó càng tăng.

Diêu thiếu nhìn qua bên người phụ trách là Trần Văn Đài nói:

- Các ngươi phải nhớ kĩ, thêm nhiệt nhất định phải đầy đủ, chỉ cần sai sót một chút, lô nước thép này sẽ phát sinh bạo tạc, đó cũng không phải là giỡn.

- Thiếu tướng quân, chúng ta làm sao để biết đã thêm nhiệt đủ?


- Dùng hỏa thiêu nha, đem khuôn đúc thiêu đến trắng bệch là được, khả năng lúc đó liền không sai biệt lắm.

Kì thực Diêu thiếu cũng khá run, ở đời trước hắn chỉ là người quản lí, chỉ tay năm ngón, hiểu biết về công nghệ thì không sai thế nhưng chẳng có ai sẽ bắt một quản lí cấp cao đi làm việc thực tế tại xưởng cả.


Hiện tại các công nhân làm việc với sự nhiệt tình vô cùng cao, bọn hắn bất kể làm việc cho triều đình hay tư nhân mỗi ngày đều làm việc mệt gần chết, chỉ có thể lăn lộn chút nước lo bụng, tiền công thì càng đừng nghĩ, ở đây Diêu thiếu vô cùng coi trọng công tượng, không những trả tiền công còn phân đất cho người nhà, bọn hắn vô cùng đội ơn, thề sống thề chết nhất định sẽ đúc ra nòng súng cho Diêu thiếu.


Lúc này mặc dù thời tiết rất dễ chịu, thế nhưng các công tượng ai cũng mồ hôi dầm đìa.

Đại hỏa đốt một ngày một đêm, đến khi lò cao bên trong quặng sắt biến thành một lò sôi trào nước thép, chúng công tượng liền vô cùng hưng phấn.

- Thiếu tướng quân, đã thành công rồi!
Diêu thiếu vung tay lên

- Thả nước thép đi ra.

Một cây khoan sắt, nhẹ nhàng đâm vào miệng cống, theo miệng cống bị vạch ra, nước thép màu hồng như lũ ống phun trào ầm ầm chảy ra.
Dọc theo làm lạnh rãnh lưu động, tia lửa toán loạn, khói tím lượn lờ.

Trần Văn Đài nhìn lại hưng phấn hô to.

- Thiếu tướng quân, đây là thép tốt, vô cùng tốt, một lò này liền có thể làm ra vạn cân thép tốt, sản lượng kinh người.

- Đây chỉ là để các ngươi luyện tập mà thôi, tương lai có thể tạo càng lớn hơn lò cao.

Diêu thiếu nhìn xem Trần Văn Đài, lông mày hơi nhíu nói:
- Hướng trong lò bổ xung thêm phấn mangan, sau đó khuấy.
- Vâng !
Dây chính là bí quyết để tạo ra lô thép siêu phẩm.

Diêu thiếu lúc này mới nói:

- Mở cổng, thả nước thép, trực tiếp tiến hành đúc ống thép.

Hạ đạt xong mệnh lênh, Diêu thiếu vội vàng chạy hướng nơi xa, chỗ có công sự ẩn núp đồng thời hô lớn:
- Nhân viên không quan hệ tản ra, nhân viên công tác làm tốt phòng hộ.


Nước thép một khi bạo tạc, trừ sóng xung kích ra, còn có thước thép bay tứ tung, vô cùng nguy hiểm, cái này cũng không khác gì khi so với đạn đại bác.

Trang phục phòng hộ hiệu quả kì thực không lớn, một khi đã phát sinh bạo tạc thì chắc chắn sẽ về thăm nhà vào ngày giằm và mùng một.

Loại công việc này là vô cùng nguy hiểm, chạy ra ngoài 200met Diêu thiếu mới dừng lại ẩn núp, mang kính viễn vọng ra nhìn.

- Không có bạo tạc.

Chỉ cần giọt thứ nhất nước thép không có bạo tạc, phía sau liền sẽ yên tâm không còn nỗi lo bạo tạc nữa.


Khi nước thép chảy đến bên trong khuôn đúc, mà khuôn đúc dưới tác dụng của trọng lực dần hướng nước thép chảy xuống, khi nhiệt độ khuôn đúc hạ xuống, liền hình thành ống thép chất lượng cao.

Trải qua một khắc đồng hồ, quy trình này tiến hành hoàn tất.

Thời gian một khắc đồng hồ cũng chính là 15 phút, liền rèn đúc ra hai mươi bốn cái ống sắt, có đường kính nòng 20 li, chiều dày 6 li.


Lúc này một loạt công tượng vẻ mặt đờ đẫn nhìn nòng súng hợp kim mangan.

- Cái này…. Như thế thời gian nháy mắt liền thành.



Một cây súng thì chiều dài nòng khoảng 85cm, mà một cái giếng sinh ra ống thép có thể đoạn ra thành ba cái, hai mươi tư nhân với ba chính là 72 nòng súng.

Nếu như những cái giếng như này không phải một tòa mà là 10 tòa đâu. Hoặc giả như Diêu thiếu nói sau này sẽ đem giếng tăng độ sâu lên đến 10m đâu, như thế mỗi lần có thể đúc ra được 2400cái nòng súng.

Chỉ cần một ngày đêm đúc ra 2400 cái nòng súng, đó chính là con số đáng sợ, tất nhiên là việc duy trì sản lượng đó là không thể nào, thứ nhất là nguyên liệu, thứ hai là nhân công, thứ ba là giá thành, tối đa Diêu thiếu chỉ có thể duy trì bình quân mỗi ngày đúc ra 240 cái nòng súng, thế nhưng đây chính là con số đáng sợ, bằng bốn dây truyền sản xuất súng mà Robert nhập về, dây chuyền sản xuất súng đó hoàn toàn là lợi dụng động cơ hơi nước tiến hành khoan nòng súng, sản lượng thấp có thể thấy được.


với công nghệ đúc này, thậm chí sau này Diêu thiếu bao thầu luôn việc gia công chế tạo nòng súng cho cả Châu Á cũng chẳng phải nói chơi.

Hơn hết, cải tiến giếng sâu 10m còn có thể đúc được nòng pháo, đến lúc đó sức mạnh của quân Vạn Ninh nói chung và Đại Nam nói riêng có thể nói là tăng thêm một tầng cao mới.




Sau lần này Diêu thiếu có thể ung dung mà bán rẻ dây truyền sản xuất súng cho triều đình, thậm chí dư thừa một bộ dây truyền bán cho Hồng Đĩnh ở Nhai Châu, đương nhiên phương pháp đúc giếng lạnh thì là bảo mật tuyệt đối.

Bạo Chương Bạo Chương, mong các độc giả ủng hộ, tăng cường cmt tích cực đưa ra các ý kiến về cải tiến và khiếm khuyết để mình có thể hoàn thiện truyện này tốt hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK