Mục lục
Mật Ngọt Đầu Kim - Tân Di Ổ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cô thích tôi không?"
  "Gì?"
  Đây là đâu? Trần Tê thực sự muốn tháo tai của cô ấy ra để xem chúng có bị cài ngược hay không.

Mầm Miểu lại bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thốt ra những lời làm tan vỡ tam quan của cô.
  "Chúng ta có thể thử xem sao?"
  "Thử cái gì?" Cô duy trì sự tê liệt trước khi nổi giận.
  Mầm Miểu chỉ hướng màn hình, không nói gì.
  Trần Tê hít một hơi thật sâu và nói: "Mặc dù tôi lớn lên trông giống Củng Lợi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn như thế."
  "Cô không giống Củng Lợi." Mầm Miểu vẫn điên cuồng thăm dò bên bờ vực nguy hiểm, "Tôi cũng không nói cô là Như Ý, tôi mới là người muốn làm chuyện như Như Ý."
  "..."
  Trần Tê quyết tâm rút lại đánh giá trước đây về hắn, cậu ta không phải là "dễ thương", càng không phải là "thỏ trắng nhỏ".

Cậu ta là một tên biến thái!
  Cô trầm mặt tìm trong điện thoại di động số điện thoại của Chu Diễm.
  Khi Mầm Miểu ý thức được cô muốn làm gì, cuộc gọi đã được thực hiện.

Trong cơn hoảng loạn, cậu ta muốn giật điện thoại, đơn giản mang quyết tâm muốn đập vỡ nó.


  Bên kia đang là thời gian giữa trưa của Chu Diễm, và khi cô ấy trả lời điện thoại, giọng nói còn mang vẻ yếu ớt sau một cơn say.
  "Trần Tê, làm gì vậy?"
  "Hôm nay tôi gặp một hảo sư đệ mà chị nhặt về trong một bữa tiệc! Tôi có thiện chí đưa cậu ta xem bộ phim điện ảnh, cậu ta lại hỏi tôi có muốn ngủ với cậu ấy không..."
  Trần Tê giống như pháo nổ đối với Chu Diễm rống to một tiếng, Mầm Miểu hai mắt trống rỗng, phảng phất nói cái gì không phải chuyện của hắn, chỉ có quai hàm bị cắn thật chặt.
Người ở bên kia đại dương nghe thấy Trần Tê nói cực nhanh mà rõ ràng, cô đáp lại cũng táo bạo như vậy.

Đầu tiên là một câu chửi quốc dân rất thân thiết, sau đó là: "Ta là mẹ ngươi hay mẹ hắn? Hắn muốn phá thân không liên quan gì đến ta! Giúp được thì giúp, không giúp thì bỏ đi! Nhân tiện...!chính ngươi còn chưa phá...?"
  "Đi chết đi!"
  Trần Tê thỏe hồng hộc cúp điện thoại, đồng môn chính là đồng môn, đều không phải thứ tốt.
  Mầm Miểu quay đầu nhìn sang, ánh sáng quỷ dị trong phim phản chiếu trên mặt hắn, trên đó lộ ra vẻ bình tĩnh không kém phần quỷ dị.
  "Sư tỷ tôi đồng ý."
  "Tôi không đồng ý, ngươi thích mát mẻ chỗ nào thì mát đi!"
  "Cô có phải..."
Trần Tê đã sớm dự cảm được những lời cậu ta sắp nói toàn lời nguy hiểm, vì vậy âm thầm ngăn lại, "Đừng bắt chước sư tỷ ngươi nói chuyện, nếu không cô ta không có sư đệ đâu!"
  Mầm Miểu ngoan ngoãn nuốt xuống nửa lời.

Ngay khi Trần Tê nghĩ rằng cậu ta lạc đường đã biết quay lại, cậu ta lặng lẽ đẩy điện thoại di động của mình đến bàn trà bên cạnh Trần Tê.

Trần Tê cúi đầu nhìn xuống, chỉ hận chính mình có hai mắt!
  Đó là một biên bản kiểm tra y tế và tất cả các chỉ số trên đó đều cho thấy cậu ta là một thanh niên rất khỏe mạnh.
  "Ngươi hẳn nên đi kiểm tra đầu óc."
  "Đoàn chúng ta hàng năm tiến hành giám định tâm thần, tôi cũng có giám định báo cáo."
  Nghe qua thì có vẻ như người bệnh chính là cô.

Bởi vì cô ấy không có báo cáo kiểm tra thể chất, chứ đừng nói đến giám định tâm thần.
  Mầm Miểu vẫn ngồi thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, hai mắt đen trắng phân minh.

Ở cậu ta có gì đó lạnh lùng, khắc nghiệt, nghiêm túc và cố chấp.

Trần Tê đầu óc trải qua chấn động, muốn chết, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
  Nếu có cơ hội, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, Chu Diễm từ đâu nhặt được bông hoa tuyệt sắc này!
  Cùng kkẻ điên so đo thì càng có vẻ điên hơn, Trần Tê lấy lại bình tĩnh: "Nào, hãy nói cho tôi biết lý do của cậu đã."
  "Không phải bọn họ luôn bảo tôi mở lòng sao?"
  "Nhưng họ không cho phép cậu mở những người khác!"

  Mầm Miểu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Cô cũng tốt, tôi không chán ghét cô.

Cô chán ghét tôi sao?"
  Đảo lại cũng không được.
  Trần Tê phát hiện ra rằng logic của một kẻ điên có thể dễ dàng dẫn dắt mọi người, cô sờ cằm nói: "Giả sử chúng ta ngủ đi...!Chú ý, tôi đang nói về giả thuyết.

Mối quan hệ của chúng ta sau đó sẽ xử lý như thế nào? Cậu tính cùng tôi phát triển mối quan hệ một chút hay từ nay về sau ngừng liên lạc?"
  "Cô muốn liên lạc với tôi?" Mầm Miểu có chút kinh ngạc.
  Tốt, Trần Tê đã biết câu trả lời của cậu ta là vế sau.
  Giờ phút này, người xuất hiện trong tâm trí của Trần Tê hóa ra lại là bạn học tốt của cô - Triển Phi.

Triển Phi đắm chìm trong tình yêu dưới ánh hoàng hôn của trường đại học, cô và bạn trai là một đôi oan gia ngõ hẹp, hai người đó không ngừng cãi nhau, làm lành, lãi cãi, một vòng tuần hoàn.
  Thật thô tục nhưng lại thật đáng ghen tị!
  Cho đến nay, trong số những nam nhân mà Trần Tê thuận mắt, người bạn trai cũ kia không bao giờ cãi nhau với cô, bao dung cô mọi lúc mọi nơi, quay đầu cái liền cùng bạn gái cũ tương thân tương ái cũng không nói đi.

Trong hai người trước mặt, một người dường như có thể làm bất cứ điều gì cho cô, ngoại trừ việc không chịu ngủ với cô, người còn lại chỉ muốn ngủ với cô, nhưng sẽ không làm gì cho cô.
  Có trời mới biết, cô chỉ muốn có một mối quan hệ bình thường và trải nghiệm một mối quan hệ tục tằng giữa một nam và một nữ! Là cô ấy không thích hợp hay cô không xứng?
  Lần thứ hai cô lại cắn hạt dưa trong tuyệt vọng.

Mầm Miểu nhìn cô một hồi, sau đó nhặt lên trên bàn trà trải ra mấy hạt dưa, yên lặng cắn.

Động tác của hai người đang ăn hạt dưa được khuếch đại vô tận trong bầu không khí không nói nên lời, âm thanh dường như làm lu mờ hơi thở và nhịp tim, làm lu mờ cả nhạc phim, tạo thành một âm hưởng nhất định.
  Nếu không phải Trần Tê đưa tay chạm đến bàn trà, cảm thấy trống rỗng, cô còn tưởng rằng mình sẽ ngộ đạo thành Phật trong thanh âm thần bí này.


Hai bàn tay thon dài gọn gàng của Mầm Miểu xòe ra trước mặt, trong lòng bàn tay đặt mấy hạt dưa đã bóc vỏ.
Trần Tê nhất thời cảm động, hắn làm như vậy nằm ngoài dự đoán của cô.

Vừa định cảm ơn, Mầm Miểu chắp tay nói: "Sao lại cho vỏ vào miệng? Đây không phải là cách bóc hạt dưa."
  Trần Tê chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Không cần nói, Chu Diễm nhất định dạy ngươi bóc hạt dưa!"
  Đừng hỏi làm sao cô biết được.

Trong thời kỳ thiếu niên không hiểu chuyện, cô thường vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với vị sư tỷ này trong KTV.

Cô chậm rãi nhổ cái vỏ hạt dưa cuối cùng trong miệng vào trong khăn giấy, trong lòng thầm nghĩ, nếu là duyên số gặp gỡ của cô, vậy liền trực tiếp bóp cổ vận mệnh, sau đó lột vỏ nó đi.
 Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Xung quanh cô toàn những kẻ lập dị, và khả năng cao bản thân cô cũng không bình thường!
  Chuyện gì vậy? Cô thật sự không ghét Mầm Miểu, ít nhất cậu ta còn có một thân hình trẻ đẹp, hơn nữa...!Còn có biên bản khám bệnh và chứng nhận giám định tâm thần!
  "Thử thì thử, xong việc thì cút đi!" Trần Tê lau mặt, nhẹ giọng nói với Mầm Miểu, "Hứa với tôi, không được ghi chuyện này vào nhật ký hàng tuần, được không?"
  Tống nữ sĩ trở lại đại sảnh, ánh mắt lấp lánh, bình tĩnh cầm lại ly rượu đỏ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Tê cùng đệ tử Đinh Thứ từ tầng hầm đi lên, bọn họ một trước một sau hướng ra ngoài cửa.
  "Này! Lửa thiêu mông à, các ngươi định đi đâu vậy?" Bà chặn ai đó lại và hỏi.
  Trần Tê ghé vào lỗ tai bà nói: "Đợt chút, Ngô lão sư nhất định sẽ đích thân đưa mẹ về, mẹ không cần con đâu, còn đi tìm ban công để nhảy Romeo và Juliet đây!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK