• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu, Hoàng Phong và Cố Nguyệt liền có mặt tại phòng cấp cứu, hắn chỉ thấy một mình Diệp Sở An ngồi một mình với khuôn mặt buồn thiu.

Trước khi đi giải cứu cậu bé, Tư Cảnh Vực đã gọi Thời Lục đưa chứng cứ phạm pháp cho Hoàng Phong, đồng thời nói cho anh biết tình hình hiện tại Tư Cảnh Vực đã đi giải cứu con trai, anh liền gọi cảnh sát đến hỗ trợ. Không ngờ vẫn là trễ một bước.

Nhìn cậu bé lanh lợi ngày nào hiện tại thui thủi khóc, Cố Nguyệt vô cùng đau lòng đi đến an ủi cậu bé:

“An An, là dì Cố đây. Có chú và dì ở dì ở đây rồi, con đừng sợ nữa nhé!”

Hoàng Phong cũng cưng chiều đặt tay lên vai câu, bảo:

“Ba cháu bình thường rất mạnh mẽ, nhất định sẽ không sao đâu. Cậu ta còn chưa nhận con trai mà, sao dễ dàng bỏ con vậy được.”

Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Phong đã bị Cố Nguyệt đánh một cái mạnh vào bả vai.

“Anh ăn nói đàng hoàng lại đi!”

Điện thoại Hoàng Phong đột ngột đổ chuông, anh móc từ trong túi ra xem, tay liền do dự trong biết nên bắt máy hay không. Cố Nguyệt trông thấy thì tậm trạng cũng không khác gì. Điện thoại tắt rồi lại sáng màn hình, vẫn là số của Diệp Noãn. Cố Nguyệt đành đoạt lấy điện thoại của Hoàng Phong rồi bắt máy.

Nếu có giấu được Diệp Noãn cũng chỉ ngày một ngày hai, chi bằng từ ban đầu nói rõ mọi chuyện cho cô biết rồi từ từ đối mặt.

Ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt Diệp Noãn không chứa một chút tia sáng nào nhìn đến người đàn ông trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt của Tư Cảnh Vực chẳng chút sức sống.

Thời gian phẫu thuật diễn ra khá lâu, cho đến rạng 2 giờ sáng mới xong. Diệp Noãn chỉ biết ở ngoài ôm con trai, cậu nhóc khóc thút thít bảo ba vì đỡ đạn cho mình mới nguy hiểm đến tính mạng như thế. Cô chỉ biết ôm con bảo rằng không phải lỗi của cậu bé.

Viên đạn ghim khá sâu, cộng với việc bị hành hạ thê thảm nên Tư Cảnh Vực qua được cơn nguy kịch đã là tin mừng, chỉ là hắn rơi vào hôn mê không biết ngày tỉnh. Có khi vài tuần, vài tháng, hoặc là… đến vài năm. Nghe được tin này, Diệp Noãn đau đến nói không phát ra bất cứ lời nói nào, mệt nhọc nằm tựa đầu bên giường bệnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Rõ ràng sáng hôm qua hắn bảo rằng mình đi tìm Diệp Sở An, sẽ nhanh chóng dẫn con trai về cho cô, đâu ngờ được lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Tư Cảnh Vực thường ngày khỏe mạnh của cô bây giờ đang hôn mê bất tỉnh trên giường chẳng biết ngày tỉnh.

Vết thương trên chân cô bỗng dưng đau nhức dữ dội. Đã đến giờ thay băng vậy mà cô lại trốn qua phòng bệnh của Tư Cảnh Vực không thèm đi về.

Diệp Noãn cúi đầu xuống nhìn chân của mình, thấy máu đỏ đã thấm đẫm băng quấn. Có lẽ vừa rồi nghe tin, cô quá hốt hoảng không chờ Cố Nguyệt đến đưa mình đi mà tự tiện bước chân xuống giường, kết quả là ngã dài ra đất, vết thương cứ thế bị rách đi.

Cố Nguyệt vừa vào trong thấy cảnh này đã hốt hoảng gọi một chiếc xe lăn rồi đỡ Diệp Noãn lên xe, đẩy đến trước phòng cấp cứu của Tư Cảnh Vực. Từ lúc đó cô đã không đặt vết thương của mình vào mắt. Bỗng chốc bây giờ nó nhói đau, Diệp Noãn mới để ý đến.

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Hoàng Phong, Cố Nguyệt và Diệp Sở An bước vào. Vừa rồi bọn họ đã mua cho cậu bé một bộ đồ mới, đưa cậu đi cởi bỏ bộ quần áo đầy máu kia ra, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc đồ mới cho cậu bé.

Vẫn là Diệp Sở An tinh mắt phát hiện vết thương đang rỉ máu của Diệp Noãn, cậu bất chợt la lên:

“Vết thương của mẹ chảy máu rồi!”

Nghe thấy thế, Hoàng Phong và Cố Nguyệt khẩn trương bước đến xem xét. Cố Nguyệt sợ hãi.

“Không xong rồi, tôi đưa cô về phòng bệnh để bác sĩ xem xét lại.”

Diệp Noãn liền phản đối.

“Không được! Anh ấy…

Chưa nói dứt câu, Hoàng Phong đã hiểu cô muốn nói gì, anh bảo:

“Ở đây còn có tôi và An An trông chừng cậu ấy mà! Cô yên tâm đi! Nếu khi cậu ấy tỉnh lại thấy vết thương của cô trở nên lở loét chắc là hận bản thân chết mất.”

Cố Nguyệt cũng phụ hoạ theo:

“Anh ấy nói đúng đó Diệp Noãn!”

Cô gật đầu, đôi mắt luyến tiếc nhìn Tư Cảnh Vực trên giường một cái rồi để Cố Nguyệt đẩy mình trở về.

Vết thương của Diệp Noãn bị rách một chút, cũng không có gì đáng ngại, tuy nhiên cô phải cần tịnh dưỡng, không được đi đứng tùy tiện, nếu có việc ra ngoài phải ngồi xe lăn. Lần này bác sĩ rất nghiêm khắc nhắc nhỡ cô. Cố Nguyệt cũng dặn dò cô phải chú ý sức khỏe của mình.

Diệp Noãn giờ này đâu còn tâm trí bận tâm đến việc của mình. Cô ở đây nhưng trái tim đang đặt ở trên giường bệnh của Tư Cảnh Vực. Hoàn toàn không có một thoải mái nào.

Thức khuya cả đêm cũng đã thấm mệt, nằm một chút Diệp Noãn đã rơi vào giấc ngủ say, hai mày cô vẫn cau lại khó chịu. Cố Nguyệt nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thở dài rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang