• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Kình Vũ là một tổng hợp cách đấu vận động viên, giấc mộng của hắn là trở thành vô địch thế giới. Tại thực hiện giấc mộng trước đó, hắn cần tìm một phần tạm thời làm việc làm nhét đầy cái bao tử.

Hắn tìm tới làm việc là cho gần nhất đang lúc đỏ ca sĩ, cũng là thần tượng của mình Kỷ Cẩm làm bảo tiêu.

Tại nhìn thấy Kỷ Cẩm trước đó, Thẩm Kình Vũ vẫn cho là Kỷ Cẩm là cái người đẹp tâm thiện giọng hát rộng thoáng đại soái bức, thẳng đến nhìn thấy chân nhân, hắn mới phát hiện thần tượng của mình lại là cái da mặt so tường thành dày, tâm nhãn so cây kim tiểu, muốn chiếm làm của riêng còn tăng cao Xà Tinh bệnh...

Duyệt tiền đề tỉnh gỡ mìn: Siêu tốt tính bảo tiêu công X điên phê đại mỹ nhân minh tinh thụ, thụ hoạn có song tướng tình cảm chướng ngại, chữa trị hướng

Công là vận động viên, có vận động thi đấu tương quan tình tiết, sẽ bị thương sẽ chảy máu, không thể tiếp nhận người cẩn thận khi đi vào.

Đây là một cái yêu cùng giấc mộng cố sự ~

Tác giả Weibo Chung Hiểu Sinh hoan nghênh tới tìm ta chơi

Cảm tạ cốc tử làm trang bìa ~

Nội dung nhãn hiệu: Dễ dàng

Lục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm vai phụ: cái khác: Tổng hợp cách đấu, UFC

Một câu giới thiệu vắn tắt: Tốt tính bảo tiêu vs táo bạo đại minh tinh

Lập ý: Vì giấc mộng kiên trì không ngừng

Chẳng phải là hoa, chẳng phải sương
Nửa khuya em đến, sáng em về
Đến như xuân mộng trong giây lát
Đi tựa mây trời chẳng định nơi

Ta là một con hồ tu hành ngàn năm,

Ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc.

Đêm dài yên tĩnh thì người ta có thể nghe thấy ta đang khóc,

Thắp đèn lên trên núi thì người ta có thể nhìn thấy ta nhảy múa.

Ta là một con hồ chờ đợi ngàn năm,

Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm cô độc.

Hồng trần dài cuồn cuộn, ai lại gieo mầm tình ái,

Trong biển người mênh mông, ai lại uống chất độc tình yêu.

Ta là nhất chỉ chờ đãi ngàn năm hồ, ngàn năm chờ đợi ngàn năm cô độc. Cuồn cuộn hồng trần lý, ai lại loại hạ yêu cổ, mờ mịt biển người trung, ai lại uống xong yêu độc. Ta yêu ngươi khi, ngươi chính nghèo rớt mồng tơi gian khổ học tập khổ đọc. Rời đi ngươi khi, ngươi chính tên đề bảng vàng động phòng hoa chúc. Có thể hay không cho ngươi tái khiêu một chi vũ, ta là ngươi trăm ngàn năm trước phóng sinh chồn bạc, ngươi xem tay áo phiêu phiêu tay áo phiêu phiêu, thề non hẹn biển đều hóa làm hư vô.
Ta là nhất giới thư sinh, độc túy giang hồ, mười năm gian khổ học tập mười năm khổ đọc, tên đề bảng vàng khi công danh lợi lộc làm rạng rỡ tổ tông, động phòng hoa chúc sau âm dương cách xa nhau nhân quỷ thù đồ. Ta yêu ngươi khi ngươi là nhất chích ngàn năm tu hành hồ, mất đi ngươi khi ngươi đã tan thành mây khói vạn kiếp bất phục. Có thể hay không cho ta tái khiêu một chi vũ, chỉ vì ngươi vĩnh biệt khi kia một lần ngoái đầu nhìn lại, ngươi nghe tiên nhạc phiêu phiêu, mưa phùn phiêu phiêu, kiếp này kiếp lại chỉ có thể hư độ.”
Văn án:

Nàng tiểu thư cưng của quan thượng thư bộ lại, trong nhà được cưng dưỡng vô thiên vô pháp.

Hắn một cái tướng quân tung hoành thiên hạ.

Nàng cùng hắn có thể xứng ban thanh mai trúc mã.

Nhưng mẫu thân hai nhà tính tình khắc nhau như nước với lửa.

Giữa bao mưu toan cung đình.

Giữa sự phân đấu không ngừng của mẫu thân hai nhà.

Liệu nàng cùng hắn có thể đến được với nhau, di tiến động phòng một cách thuận lợi.

Hồ Mỵ Yên đau đớn nhìn Linh Nguyệt, xót xa cay đắng, tâm cam nàng như dằng xé. Đó là con gái của nàng mà, đó là đứa con nàng rứt ruột đẻ ra, nhưng lại không có cơ hội nhìn nhận, lại cũng không thể đem lại cho con mình cuộc sống như nàng muốn dành cho con mình.

“Tiểu Nguyệt của ta, đứa con bé bỏng của ta!”

Khi nhớ lại câu nói của Linh Nguyệt: “ký ức ngắt quãng đứt đoạn” nàng nàng đã không cho Linh Nguyệt biết hết ký ức của mình, không cho Linh Nguyệt biết rằng Hồ Mỵ Yên nàng là tội nhân thiên cổ, tội nhân lớn nhất của Hồ tộc.

oo0oo

Biên giới Hỏa Ngọc quốc và Phá Ân quốc, trên đỉnh núi cao nhìn qua phía nam Phá Ân quốc, một thiếu nữ mỹ lệ đang đứng ngắm nhìn đường chân trời. Nàng mỹ, cái mỹ lệ như thâu tóm cả tinh hoa của đất trời. Ngũ quan tinh xảo, từng đường nét khuôn mặt đến cơ thể đền tỏa ra nét mị hoặc chao đảo tâm cam bao người. Nếu có thể dùng từ sắc biến thiên hạ để nói nàng quá không sai, nàng thực sự là một cái tuyệt thế giai nhân đủ làm khuynh nước khuynh thành chao đảo tâm hồn. Một bóng người đến gần nàng, quỳ xuống tôn kính nói:

- “Thánh Nữ, đã tìm thấy quân của Lang tộc sát biên giới, đội quân thuộc dạng tinh nhuệ nhất đang tập họp gần đây.”

- “Có thông tin gì của Xà tộc liên kết với Lang tộc không?”

- “ Xà tộc có cử mật thám tại nơi này, nhưng quân đội thì không tìm thấy vết tích.”

- “Xà tộc, là một cái nham hiểm, tộc trưởng của bên đó không đơn giản đâu, Trần tướng quân tiếp tục xem xét tình hình. Tướng quân đi đi, ta cần đi giải quyết một số việc.”

- “Vâng, Thánh Nữ”

Bóng vị tướng quân khuất xa dần, Hồ Mỵ Yên mỉm cười thoải mái, “nàng cần đi dạo chơi thử nơi này nga, đã quá lâu chưa thoát khỏi kiểm soát của Hồ tộc.” Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên bao xung quanh nàng, rồi nơi nàng đứng chỉ còn lại hình dáng một nhất chích hồ ly nhỏ nhỏ đáng yêu tột đỉnh. Chú hồ ly nhỏ phóng thân rời khỏi dãy núi bước chân đến địa phận Phá Ân quốc.

“Nga! Cảnh sắc thật là đẹp, từ khi bước đến biên giới đã làm mình thích thú, quả thật cảnh sắc phương nam thật hấp dẫn động lòng người.” Hồ Mỵ Yên vui vẻ ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên, cô thả lỏng cảnh giới không đề phòng xung quanh để bị một kẻ từ phía xa theo dõi.

“Một con Linh Hồ nhỏ nhoi dám bước qua địa phận Phá Ân quốc, nhìn thật ngon miệng, ta phải ăn linh đan của nó.” Kẻ đó lặng lẽ dõi theo bóng dáng của con hồ ly nhỏ, lặng lẽ tính toán mọi con đường cho hồ ly nhỏ không có đường thoát. Đến gần một hồ nước lớn, nàng hồ ly say sưa vãn cảnh không biết nguy hiểm rình rập.

“Ba” một đạo khói lóe lên, một dáng người nhanh chóng tiếp cận chú hồ ly nhỏ, nàng Mỵ Yên hoảng hốt khi có người đến gần. “Xanh thẫm khí sắc là Xà tộc.” Mỵ Yên vì quá bất ngờ không kịp suy tính nàng hốt hoảng bỏ chạy vẫn bằng cái nho nhỏ hình dáng của hồ ly. Trong chốc lát Xà nhân kia đã bắt kịp nàng và tung lưới thủy.

“Bị lưới thủy trói chặt, Mỵ Yên không kịp trốn chạy, Thủy quang kiềm hãm linh lực của nàng khiến nàng không thể khôi phục bản thân, lòng tràn đầy tức giận. “Nhỏ nhỏ Xà nhân sao có thể sở hữu lưới thủy, xem ra Xà tộc rất để ý cuộc chiến giữa Lang tộc và Hồ tộc.”

Nhìn thấy con hồ ly nhỏ giãy giụa trong lưới thủy, Xà nhân cười thống khoái:

- “Chích hồ ly nhỏ của ta thật đáng yêu, linh đan của người ta nắm chắc rồi, dù là linh hồ ngàn năm cũng khó thoát khỏi lưới thủy.”

“Tiện nhân, đợi cho linh thủy quang mất kiểm soát xem ta thế nào thu thập người.” Hồ Mỵ Yên thầm nghĩ, nhưng chính là trời không cho nàng cơ hội. Con Xà nhân kia đã nhanh chóng dùng thủy phép thuật cao cấp khóa chặt nàng.

- “Hồ ly đáng yêu, ta là dạo trước luyện được Thủy Băng Cuồng Kiếp, đem tiếp đãi người là rất rất coi trọng ngươi.”

Mỵ Yên chưa kịp thoát khỏi lưới thủy đã nhận thêm một Thủy linh thức cao cấp, trong hình dáng này nàng vô phương chống đỡ. Trong chốc lát Thủy linh thức đã làm tổn thương linh lực của nàng. “Đáng chết Xà nhân.” Nàng cảm thức được cơn đau đến với mình. Chỉ là nàng vô phương thoát, linh lực suy yếu khiến linh thủy quang càng khóa trụ nàng chặt chẽ.

- “Xà tộc thật độc ác, chỉ với một nho nhỏ tiểu hồ có cần thiết phải dùng lưới thủy và Thủy linh thức cao cấp để đả thương không?” Kèm với giọng nói là một thanh niên anh tuấn xuất hiện. Hắn thật là một cái đại soái ca nha! Sâu thẳm đôi mắt, cao thẳng sống mũi, khóe miệng nở độ cong, phong thái trầm ổn, đặc biệt mái tóc màu bạc của hắn sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nhìn qua chàng thanh niên Xà nhân cười điên cuồng:

- “Ha Ha! Xưa nay lang hồ như nước với lửa luôn đấu tranh sâu xé nhau, như thế nào mà tam công tử của tộc trưởng Lang tộc lại đi bênh vực cho nhỏ nhoi tiểu hồ.”

“Ách! Hắn là tam công tử Lang tộc, nổi tiếng là cuồng ngạo, lãnh huyết sao lại ở đây. Rơi vào tay Xà tộc chưa đủ sao?” Hồ Mỵ Yên tự nghĩ.

Tiếng tam công tử trầm ổn vang lên:

- “Tuy lang hồ như nước với lửa cũng không thâm độc như người dùng thủ đoạn đê hèn với một nho nhỏ tiểu hồ ly.”

- “Lang tam công tử, việc của ta không cần người xen vào.” Xà nhân nhíu mày nói.

- “Nếu ta vẫn muốn xen vào?” Lưu loát giọng nói, thân hình Lang tam công tử như có một cỗ ngạo khí tỏa ra.

- “Người”

Thâm trầm ánh mắt nhìn Lang Ngạo Phong, Xà nhân giảo hoạt tung ngay Thủy Băng Cuồng Kiếp.

Như đã có sự chuẩn bị trước, Ngạo Phong dùng Tỏa Phong Phá Thủy chống đỡ, rồi chưa kịp cho Xà nhân tĩnh tâm đã tiếp cận sát người Xà nhân kia bồi thêm Liên Trảo Cuồng Kích.

“Hảo thân pháp, hảo thủ đoạn.” Mỵ Yên tâm tắc khen ngợi.

Hồ Mỵ Yên vừa khen ngợi trong lòng xong đã thấy Lang Ngạo Phong đi về phía nàng, nhanh chóng cởi bỏ lưới thủy, giọng hắn trầm ổn vang lên:

- “Tiểu hồ ly, người nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, đây không phải là địa phận của Hồ tộc ngươi.”

Ngây người nhìn hắn, Hồ Mỵ Yên ngạc nhiên hỏi:

- “Người không giết ta?”

- “Người là một cái tiểu hồ ly đáng yêu, ta không thích làm kẻ mạnh bức yếu.”

-“A! Cám ơn người”

Xà nhân nhìn thấy Lang Ngạo Phong giải thoát cho tiểu chích hồ, hắn lạnh giọng nói:

- “Lang tộc nếu biết người giúp Hồ tộc người sẽ không trốn thoát tội đâu.”

Lang Ngạo Phong chưa kịp có động tĩnh gì thì Hồ Mỵ Yên đã trở về nhân dạng chính của mình. Làn da hồng lên trong ánh nắng chiều, ngũ quan thanh tú, mái tóc đen xõa dài vươn trên mặt đất, môi mọng đỏ gợi cảm như khêu gợi, đặc biệt là sóng mắt đa tình như thu lòng người. Lang Ngạo Phong và Xà nhân nọ còn đang ngây người không ngờ cái tiểu hồ ly đó là một Hồ nhân, một Hồ nhân tuyệt sắc khuynh thành thì Hồ Mỵ Yên đã chậm rãi lên tiếng:

- “Xà nhân, lúc nãy ngươi hại ta thê thảm vậy còn nghĩ muốn rời khỏi đây gặp ai sao? Người mơ đi.”

Đôi mắt Xà nhân thèm thuồng nhìn Mỵ Yên, cợt nhả lên tiếng:

- “Cho là nàng là Hồ nhân đi, thật là một cái mỹ nhân đáng yêu, cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi, nàng có hay không muốn ta?”

- “Hừ!” Hồ Mỵ Yên lạnh lùng nhìn hắn.

Hồ Mỵ Yên búng tay hình thành một chích lưới màu đỏ khóa trụ Xà nhân. Xà nhân nhìn tấm lưới bật cười nói:

- “Hỏa lưới, nàng nghĩ một tấm hỏa lưới nhỏ bé có thể khóa trụ được ta sao? Thủy khắc hỏa là điều cơ bản đó mỹ nhân.”

Cười khẩy nhìn Xà nhân nàng Mỵ Yên nhẹ nhàng phúc đáp:

- “Ai chẳng biết thủy khắc hỏa là điều đương nhiên, chỉ là trái lại hỏa quá nhiệt thì cũng thiêu trụ thủy, người còn chưa đủ tư cách thoát khỏi hỏa lưới.”

Xà nhân sử dụng linh lực định thoát khỏi hỏa lưới, Lang Ngạo Phong lo lắng cho nàng hồ ly nhỏ nên vội vàng đứng chắn giữa nàng và Xà nhân, chỉ là Xà nhân nọ vẫn không thể thoát khỏi hỏa lưới, càng vùng vẫy hỏa lưới càng trói chặt. Ngạo Phong cũng thật ngạc nhiên, không nghĩ cư nhiên một cái hỏa lưới có thể trói được một người sử dụng Thủy linh thức cấp cao.

Mỵ Yên lặng lẽ nhìn Ngạo Phong đứng chắn giữa mình và Xà nhân, nàng tự hỏi lòng “Là hắn lo lắng cho nàng sao? Như thế nào lại có thể? Nàng phải rời khỏi nơi này. Chỉ là không cần để lại hậu họa.” Thoáng chốc nàng đến gần Xà nhân rồi dùng Phệ Lân Liệt Diễm thiêu trụi hắn, không vết tích, chỉ còn lại chút tro tàn nơi Xà nhân bị Hỏa lưới khóa trụ.

Ngạo Phong nhìn nàng hồ ly kinh ngạc, cư nhiên có thể một chiêu xóa sạch một cái thuật sư Thủy hệ, nàng như thế nào lại có thể.

Hồ Mỵ Yên quay lại nhìn Ngạo Phong nàng gật đầu chào hắn, rồi nói:

- “Chân thành cám ơn người, việc này nếu có duyên sẽ đền đáp.”

Ngạo Phong như mê đi nhìn người con gái trước mặt, nàng cư nhiên không phải là cái người đơn giản. Mỵ Yên mặt thoáng hồng khi bắt gặp cái nhìn như nhiếp hồn mình của Ngạo Phong, nàng luống cuống tay chân, “Nàng cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

- “Tạm biệt.”

Dứt lời thân ảnh nàng đã nhanh chóng rời đi khiến Ngạo Phong không kịp nói gì, nhìn theo bóng kiều nữ chàng ngẩn ngơ, mùi hương của nàng vẫn phảng phất đâu đây. Ngẩn người ra một hồi lâu, Lang Ngạo Phong cũng nhanh chóng rời khỏi vùng hồ. Mặt trời cũng dần khuất núi, mặt hồ nhuộm đỏ trong ráng chiều buông, một bóng người từ xa nhìn thấy Lang Ngạo Phong rời đi rồi cũng lặng lẽ cất bước.

oo0oo

Hồ Mỵ Yên ngồi trong trướng của mình, hình ảnh Lang Ngạo Phong giải thoát mình khỏi thủy lưới và đứng bảo vệ mình trước Xà nhân cứ tràn đến trong đầu nàng. “Như thế nào lại có thể, như thế nào hắn lại giúp nàng. Hắn là Lang tộc mà, cư nhiên có thể giúp Hồ tộc sao. Nàng nàng không cho phép mình nghĩ đến hắn. Không cho phép” Lý trí dù cố gắng vẫn không kiếm chế được việc hình ảnh hắn cứ thấp thoáng trong đầu nàng, cư nhiên chiếm đoạt thần trí của nàng. Khi nàng đang suy nghĩ miên man thì một nữ nhân vén rèm trướng bước vào, quỳ xuống gần nàng, nữ nhân nói:

- “Tiểu thư, có tin tức của tiền quân.”

Mỵ Yên vẫn chìm trong suy nghĩ riêng của mình, không để ý đến xung quanh. Nữ nhân lo lắng nhìn nàng rồi lại lặp lại lời nói của mình.

- “Tiểu thư, có tin tức của tiền quân, Trần tướng quân cho người cấp báo.”

- “Ân! Cho người vào báo đi.”

Lúc này, Mỵ Yên mới tỉnh thần trí, nhìn người con gái đó nàng nhanh giọng nói.

Một nam Hồ nhân nhanh chóng bước vào trước, quỳ xuống bẩm báo:

- “Thánh Nữ, toàn quân Lang tộc tình thế hiểm yếu, bị tiền quân ta đánh nên đã nhanh chóng rút lui. Trần tướng quân đang cho tiền quân gấp rút đuổi theo.

- “Toàn quân Lang tộc như thế nào lại không thể chống lại tiền quân của Hồ tộc ta, đó là chưa kể nghe nói có tam công tử của Lang tộc trưởng tham gia điều quân?”

Đăm chiêu suy nghĩ, Mỵ Yên hướng nhìn người báo tin hỏi.

- “Là thật sự, Lang tộc đánh chưa được bao lâu đã hiệu lệnh nhanh chóng rút quân.”

Mỵ Yên nàng không tin “Lang Ngạo Phong nàng gặp không phải là kẻ dễ chịu thua và Lang tộc tộc trưởng là cái người không bao giờ cho phép thua cuộc một cách nhanh chóng như vậy.” Rồi chợt như ngẫm ra điều gì đó, Mỵ Yên hướng về nam Hồ nhân nói:

- “Người hướng Trần tướng quân nói ta ra lệnh hành quân từ từ không đi sâu vào lãnh địa Lang tộc, nếu có gì ta sẽ cho người đến đưa tin sau.”

- “Đã nghe, Thánh Nữ.”

Khi nam Hồ nhân rời khỏi trướng, Mỵ Yên hướng nữ nhân nọ đưa ra một cái lệnh phù rồi vội vàng nói:

- “Tiểu Lan, người là theo ta xem xét tình hình, có gì người cầm lệnh phù của ta báo tin cho Trần tướng quân.”

- “Vâng! Tiểu thư.” Vị nữ nhân đó nhanh chóng tiếp nhận lệnh phù rồi cất bước theo sau Mỵ Yên.

“Như thế nào lại có thể đơn giản chịu thua như vậy, người kiêu ngạo như Lang Ngạo Phong không phải là kẻ dễ bỏ cuộc, càng không gây ra một cuộc chiến mà không nắm được gì trong tay. Là Lang tộc muốn gì đây? Là gian kế nào đây?” Vừa nhanh chóng hướng về phía ngọn núi phần đất của Phá Ân quốc Mỵ Yên vừa suy nghĩ. Chính là khi đến gần một khu rừng rậm nàng nhanh chóng phát hiện thủy phong linh khí ngập tràn, tràn đầy sung mãn.

“Là là quân đội tinh nhuệ của Lang tộc, như thế nào lại tập họp nơi này Hay cho Lang tộc, phẫn thua cuộc để dụ tiền quân và Trần tướng quân đến nơi này mai phục. Trần tướng quân là cái người có dũng hơn mưu, không thể không bị mắc lừa. Hay cho tộc trưởng Lang tộc.”

- “Tiểu Lan, người cầm lệnh phù đến chỗ tiền quân của Trần tướng quân yêu cầu rút quân ngay lập tức về hội với trung và hậu quân, buộc Trần tướng quân tuân theo vương lệnh.”

- “Vâng! Tiểu thư. Thế còn người?”

Tiểu Lan nhìn Mỵ Yên thắc mắc hỏi.

- “Là ta ở lại xem tình hình một lát, người nhanh đi cấp báo trước đi, ta không sao.”

Tiểu Lan nhìn Mỵ Yên một lần nữa rồi nhanh chóng quay đầu băng đi. Mỵ Yên hướng theo bóng Tiểu Lan chợt thấy một bóng đen đang đuổi theo nàng, trong chốc lát nàng phóng chân theo vừa kịp lúc bóng đen đó phóng một Thủy linh thức cao cấp đuổi theo sát Tiểu Lan thì Mỵ Yên nàng nhanh chóng dùng Phệ Lân Liệt Diễm tiêu trừ đi nguy hiểm. Hai linh thức cấp cao va chạm làm chấn động không gian gần đó.

Bóng người đó chợt sững lại khi có người ngăn cản mình, chưa kịp bình tâm thì một bóng trắng đã nhanh chóng chắn giữa hắn và cái nữ nhân Hồ tộc kia. Hắn kinh ngạc nhìn bóng trắng. “Là nàng, cư nhiên lại có thể gặp lại ở nơi này.”

- “Nữ nhân, là nàng sao.”

Lúc này Hồ Mỵ Yên mới nhận ra cái bóng đen đó là hắn Lang Ngạo Phong. Nàng mỉm cười mê hồn nhìn hắn, trong bóng nụ cười thoáng chút kinh ngạc lại thoáng ý vui mừng.

- “Nga! Không ngờ lại có thể gặp lại Lang tam công tử nhanh như thế.”

- “Nàng như thế nào lại ở nơi này?” Hắn nhìn nàng vẫn phong thái trẫm ổn, vẫn ánh mắt ngạo thị nhưng lại phảng phất ánh mừng.

Nàng nhìn hắn, vẫn nụ cười đó vẫn ánh mắt hút hồn người:

- “Lang tam công tử nghĩ ta như thế nào lại ở nơi này.”

- “Nàng không nên cản trở việc của ta.” Hắn nhìn nàng, ngạo khí bức người.

- “Thành thật xin lỗi, là ta không thể không trái ý tam công tử.”
- “Ta khuyên nàng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này và không can thiệp vào chuyện của ta.” Hắn một lần nữa nói như thuyết phục nàng.

- “Là ta vẫn muốn can thiệp tam công tử.” Nàng nhìn hắn vẫn kiêm quyết đứng chắn không cho hắn bước đến gần hướng Tiểu Lan chạy.

Đôi mắt Lang Ngạo Phong gay gắt nhìn nàng, hắn không thể để cho việc phục binh đến tai Hồ tộc, đành đả thương nàng vậy, chính là nàng cũng không phải là một cái Hồ nhân đơn giản. Chưa kịp nghĩ xong hắn đã dùng Băng Thiên Vĩnh Thủy gắt gao tấn công nàng.

Án chừng đoán được Lang Ngạo Phong sẽ ra tay, Mỵ Yên đã nhanh chóng chuẩn bị đối chiêu với chàng. Hai người đối chọi linh thức với nhau gần năm mươi thức vẫn không phân thắng bại, vùng không gian xung quanh họ đã bị chấn động giày xéo bới Thủy Hỏa linh thức cấp cao.

Lang Ngạo Phong quả thức không ngờ, cái mỹ nhân trước mặt chàng có thể cùng mình đối thức đến lúc này mà bất phân thắng bại. Ngay cả trong Lang tộc còn là hi hữu, nàng là cái người như thế nào trong Hồ tộc.

Mỵ Yên thoải mái đối kháng hàng chục linh thức với Ngạo Phong, nàng trầm ngâm suy nghĩ “Như thế nào Ngạo Phong hắn còn có thể sử dụng Phong linh thức mà không dụng với nàng, nếu không nàng cũng không thể thoải mái đối kháng linh thức với hắn thế này. Không cần nghĩ đến, không cần nghĩ đến. Có lẽ Tiểu Lan đã thoát đến nơi tiền quân, ta cũng cần rời khỏi nơi này, không gian dao động do sự va chạm của linh thức cấp cao sợ rằng sẽ dẫn trụ Lang tộc quân đội gần đó lại nơi này.”

Nghĩ như vậy, Mỵ Yên nhanh chóng ngưng tụ nhiệt lượng tung ra Địa Ngục Hồng Liên phóng về phía Ngạo Phong. Tuy thời gian ngưng tụ nhiệt lượng không có đủ, cơ tầng năng lượng bạo động của Địa Ngục Hồng Liên chưa bằng một phần năm sức tàn phá của nó, nhưng cũng không dễ dàng chống lại. Hàng ngàn đóa sen rực lửa vây tụ xung quanh Lang Ngạo Phong, cảm nhận được sự nguy hiểm của những đóa liên hoa này, Ngạo Phong nhanh chóng cùng lúc dùng Thủy Phong hai hệ linh thức cấp cao làm dao động pha năng lượng bạo động của Địa Ngục Hồng Liên. Chỉ là vẫn không đủ sức để ngăn trở những đóa hồng liên bừng cháy, màu đỏ của hỏa liên điên cuồng tàn phá một khu vực rộng lớn xung quanh Lang Ngạo Phong làm kinh động đến hầu hết quân đội của Lang tộc.

Nàng đã rời xa tầm linh thức của Ngạo Phong, Mỵ Yên nhìn chàng, đáy sâu ánh mắt có chút lo lắng, là hắn bị thương hay sao? Nàng chỉ là muốn rời khỏi nơi này nhưng biết những linh thức cao cấp thông thường không thể làm khó hắn mới ngưng tụ Hồng Liên, nhưng như thế nào lại làm hắn trọng thương.

Ngạo Phong lúc đó cũng nhìn cái mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, là hắn xem thường năng lực của nàng nên không phòng bị để nàng lại có thể một linh thức khiến hắn bị thương. Trong đôi mắt hắn có một chút trầm bi, hắn hiểu, một người con gái sử dụng được linh thức với năng lượng bạo động tàn phá tột bậc như vậy địa vị ở Hồ tộc không có thấp kém. Hắn như thế nào từng nghĩ muốn có được nàng.

Nàng nhìn vẻ bi thương của hắn, thật sự lo lắng, hắn hắn là không bị trọng thương nặng chứ? Lấy trong nạp giới một lọ màu trắng như ngọc, một lọ khác lại trong suốt nàng phóng tay đưa về phía hắn. Cầm lấy hai lọ ngọc trong tay Ngạo Phong ngạc nhiên chăm chú nhìn vào nàng.

Đỏ mặt trước ánh nhìn của Ngạo Phong, Mỵ Yên lo lắng nói:

- “Ta xin lỗi! Là ta không cố ý làm tổn thương công tử, chỉ là ta không biết. Ta là nên đi, Lang tộc chắc cũng phát hiện ra nơi này”

Nàng đảo bước quay người đi, Ngạo Phong nhìn theo bóng nàng chợt như không kiềm chế được bản thân hỏi vọng theo:

- “Nàng nàng có thể để lại cho ta một cái danh?”

Quay người nhìn lại Ngạo Phong, Mỵ Yên như bị thôi miên trước ánh nhìn của hắn, nàng là không tự chủ được bản thân:

- “Ta tên Hồ Mỵ”

Chỉ là chưa kịp thốt ra hết tên của mình nàng đã định thần lại, “Nàng nàng là không thể cho hắn biết nàng là ai. Nếu hắn biết hắn có hay không sẽ không để mắt đến nàng.” Nàng thoắt quay mặt đi, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Lang Ngạo Phong.

Ngạo Phong nhìn theo bóng của nàng khuất vào trong rừng rậm. Tim hắn khe khẽ gọi tên “Hồ Mỵ Hồ Mỵ”

Một tốp Lang tộc kéo đến gần Lang Ngạo Phong, dẫn đầu là Tứ trưởng lão Lang tộc. Nhìn thấy Ngạo Phong bị trọng thương Tứ trưởng lão vội vàng lên tiếng hỏi:

- “Tam công tử, người là không sao chứ?”

- “Ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ.” Ngạo Phong hắn nói, vội vàng đứng lên hắn sợ mình ngã xuống trước mặt quân đội Lang tộc, trụ một tay dựa vào Tứ trưởng lão Ngạo Phong thầm nghĩ “năng lực bạo động phá hoại của những đóa Hồng Liên đó thật là kinh khủng, là chàng đã khinh thường nó mà không thi triển linh thức phòng bị.”

Tứ trưởng lão lo lắng nhìn Ngạo Phong, ông hiểu cái linh thức làm tổn thương Lang tam công tử không đơn giản. Đảo mắt nhìn xung quanh, Tứ trưởng lão có chút kinh hoàng, một vùng rừng rậm thoáng chốc đã trở thành bình địa, ai lại có thể có năng lực phá hoại khủng bố dường này.

Tứ trưởng lão chợt nhớ đến hình ảnh của những đóa Hồng Liên rực rỡ với năng lực cắn phá thôn phệ của lửa, và ông chợt nhớ ra ông đã từng bắt gặp những đóa sen lửa này cách đây hơn hai ngàn năm, trong cuộc chiến tranh kinh hoàng giữa Lang Hồ. Lúc đó cứ tưởng Lang tộc sẽ chiến thắng, nào ngờ bất chợt xuất hiện hàng vạn đóa sen lửa hướng về phía Lang tộc, kinh bạo năng lượng thôn phệ không khí xung quanh và bạo phát. Hàng ngàn, hàng vạn Lang tộc tinh nhuệ đã ngã xuống trước những đóa hồng liên đẹp mắt nhưng đầy sức hủy diệt. Bản thân Lang tộc trưởng cũng bị năng lượng bạo động của những đóa sen lửa đó chấn trụ gây nội thương nghiêm trọng. Trong suốt một trăm năm tiếp theo Lang tộc không đủ sức để gây thêm một cuộc chiến nào với Hồ tộc.

Lực phá hoại của những đóa Hồng Liên lúc này có lẽ chưa bằng một phần năm so với trước đó, nhưng nó cũng đặc biệt biểu trưng để ông hiểu rằng, người làm tổn thương Lang tam công tử là Hồ tộc. Ông nhìn Lang Ngạo Phong và hỏi:

- “Công tử. Người là gặp phải ai của Hồ tộc.”

Ngạo Phong ngạc nhiên nhìn Tứ trưởng lão, chàng nén cơn đau trầm ngầm hỏi lại:

- “Như thế nào trưởng lão lại có thể biết.”

- “Có thể thi triển được linh thức Địa Ngục Hồng Liên, trừ Hồ tộc không còn ai, và chỉ sợ kẻ cùng công tử giao phong có địa vị không nhỏ trong Hồ tộc.”

- “Địa Ngục Hồng Liên! Lẽ là nào chiêu thức hủy diệt ngàn năm trước.” Ngạo Phong ngạc nhiên nhìn Tứ trưởng lão như quên cả cơn đau của mình, “là không ngờ, không ngờ được.”

- “Là nó, Linh thức này tuy tính chất hủy diệt thua kém nhiều so với ngàn năm trước, nhưng chỉ sợ là có quan hệ rất lớn đến Thánh Nữ Hồ tộc. Người giao phong với công tử phải hay không là nữ nhân?”

Tứ trưởng lão nghi hoặc nhìn Lang Ngạo Phong. Chàng nhìn ông rồi gật đầu thừa nhận.

Nhìn cái gật đầu của Lang tam công tử, Tứ trưởng lão bỗng thoáng lo lắng.

- “Cư nhiên, chỉ sợ là Thánh Nữ đời kế của Hồ tộc, một Hồ Mỵ Yên còn chưa đủ sao, lại thêm một Thánh Nữ đời kế cận.” Ông lắc đầu lo lắng

Ngạo Phong chợt lo, “như thế nào có thể, nàng lẽ nào là Thánh Nữ đời kế của Hồ tộc như lời Tứ trưởng lão, không thể, nếu thật như vậy Hồ tộc lẽ nào để nàng dạo chơi trên lãnh địa của tộc chàng lại không có người bảo vệ, không thể, không thể, chàng không muốn thừa nhận cái địa vị cũng như thân phận của nàng. Lang tộc và Hồ tộc xung đột như thế nào ai không biết, nếu như địa vị của nàng thật như vậy thì làm sao”

Suy tư một hồi lâu rồi chợt Ngạo Phong ngẩn đầu lên nói với Tứ trưởng lão:

- “Trưởng lão, là người cho quân đội lui lại không thi hành kế nữa, nếu không chỉ sợ phản kế của Hồ tộc.”

- “Tại sao? Không phải tiền quân Hồ tộc đang đuổi theo sao?”

Tứ trưởng lão ngạc nhiên nhìn Lang Ngạo Phong.

Lang Ngạo Phong lắc đầu phúc đáp:

- “Chỉ sợ Hồ tộc đã biết chuyện, nếu cứ chần chừ ở đây để tiền và trung hậu quân Hồ tộc tập hợp tấn công trong khi binh sĩ không phòng bị thì rất nguy hiểm. Tốt nhất là nên lui quân.”

Hiểu được lo lắng của Ngạo Phong, Tứ trưởng lão cho người sắp xếp quân đội lùi quân rồi đưa Ngạo Phong về hậu doanh.

Bước vào đến trướng cũng là lúc Ngạo Phong không kiềm chế được cơn đau, chàng đau đớn ngồi dựa vào thành ghế. Nhìn thần thái của chàng, Tứ trưởng lão lo lắng hỏi:

- “Thật sự không sao chứ, để ta cho dược sư đến.”

- “Không sao, chỉ là nội thương nhỏ, đừng làm quân sĩ lo lắng, trưởng lão ra dàn xếp quân đội đi.” Ngạo Phong cương nghị nhìn Tứ trưởng lão.

Nhìn vào ánh mắt cương quyết của Lang tam công tử, Tứ trưởng lão không nói gì, đành rời khỏi trướng.

Khi Tứ trưởng lão đã khuất bóng, Lang Ngạo Phong mới lấy từ nạp giới ra hai chiếc lọ ngọc, một lọ là pha lê trong suốt, một lọ là làm bằng ngọc trắng tinh khiết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang