Mục lục
Người Chơi Mời Vào Chỗ - Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Thu giải quyết xong sự cố bất thình lình, vội vàng đi xem Tiêu Mộ Vũ, bắt lấy tay nàng cuốn lên ống tay áo nhìn nhìn.

Ánh sáng có chút ám, căn bản nhìn không thấy cái gì, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể dùng ngón tay thử chạm vào, không có đụng tới miệng vết thương rõ ràng.

"Có đau hay không?" Giọng nói của nàng đều mang theo cẩn thận.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Lúc bị trảo rất đau, hiện tại không có việc gì."

Thẩm Thanh Thu khẽ gật đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, hiện tại nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Mộ Vũ ý bảo nàng không cần khẩn trương như vậy, sau đó mở ra chát nhóm, đối bên kia hô vài tiếng: "Tô Cẩn, nghe được không?"

Bên kia không có động tĩnh, Tiêu Mộ Vũ trong lòng trầm xuống, lại hỏi vài tiếng, tin nhắn phát đi đều không được hồi phục.

"Xem ra trò chơi đã chính thức bắt đầu, ngay cả cái này cũng không thể dùng." Thẩm Thanh Thu sắc mặt ngưng trọng, nhìn bốn cánh cửa xung quanh, lông mày nhíu chặt.

"Đây không phải chuyện tốt." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng suy tư, lẩm bẩm nói: "Trò chơi hẳn là bắt đầu ngay khi tuyên bố xong quy tắc, phía trước chúng ta đi qua bốn giao lộ không có đánh dấu đều không sao hết, cố tình đến nơi đây lại xảy ra chuyện, khẳng định liên quan đến ký hiệu 'x' kia."

Nàng nhìn ngã tư phía sau lưng, vừa rồi các nàng bị tấn công ngay sau khi đi thẳng.

"Thanh Thu, chị nói có phải hay không bởi vì chúng ta đi sai đường, cho nên mới dẫn tới quỷ vật trong cửa công kích chúng ta." Tiêu Mộ Vũ nói ra ý nghĩ riêng của bản thân. Thẩm Thanh Thu nghe nàng gọi tên mình, ánh mắt hơi lượng, suy nghĩ một chút vừa định trả lời, phía bên trái các nàng liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nam sinh.

Tiếng hét kia tràn đầy sợ hãi, sau đó chính là tiếng bước chân hỗn độn, hẳn là hai loại bước chân, có một cái dồn dập, một cái quy luật nhưng tốc độ thực mau, có thứ gì đang truy đuổi hắn!

Xem ra những người khác cũng kích phát cơ quan, phỏng chừng đều dữ nhiều lành ít.

Thực mau tiếng bước chân kia dồn dập hướng về bên này, hắn đang chạy về phía các nàng. Càng thêm đáng sợ chính là, Tiêu Mộ Vũ nghe được âm thanh hai cánh cửa bật mở, tiếng bước chân tức khắc lại gia tăng.

"Không xong rồi." Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói.

Thẩm Thanh Thu không nói hai lời ôm Tiêu Mộ Vũ, một cái lưu loát xoay người, đem Tiêu Mộ Vũ ấn lên tường phòng bên trái, sau đó cả người dán sát đến.

Thẩm Thanh Thu mặc một chiếc áo khoác màu nâm sẫm, vị trí này ánh đèn rất ảm đạm, không dễ nhìn thấy các nàng.

Hai người dính sát vào ở bên nhau, Tiêu Mộ Vũ cả người bị nàng đè trên tường che đến kín mít, thân thể ủi thiếp vô cùng, cách quần áo Tiêu Mộ Vũ đều có thể cảm giác được đường cong mềm mại đầy đặn của Thẩm Thanh Thu đỉnh vào trên người mình.

Nguyên bản không khí liền phá lệ khẩn trương, lần này càng làm Tiêu Mộ Vũ cả người nóng lên, ngay cả hô hấp cũng rất kiềm chế. Bên tai tiếng tim đập chính mình hòa cùng nhịp tim của Thẩm Thanh Thu, vô hạn phóng đại. Hơi thở nóng rực gần trong gang tấc phả lên vành tai nàng, mang theo chút ẩm ướt nhộn nhạo, mà độ ấm trên người đối phương bọc hương thơm nhàn nhạt, hoàn toàn đem nàng bao phủ, làm cho nàng có điểm choáng váng.

Nam sinh bên kia đã xông tới, nhưng hắn còn chưa chạy qua ngã tư đường đã bị quỷ vật phía sau phác gục, ngã thật mạnh trên mặt đất, các nàng nghiêng đầu chỉ có thể nhìn thấy được nửa người trên của hắn.

Ở khoảng cách này, lại là khu vực không có ánh đèn, Tiêu Mộ Vũ nhìn không rõ đó là ai, nhưng nam sinh tuyệt vọng không cần thấy mặt cũng cảm giác được. Hắn khóc rống kêu thảm, đôi tay liều mạng chộp vào trên mặt đất muốn tiếp tục bò về phía trước, nhưng sau một tiếng hét thảm hắn liền không còn động tĩnh.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thân thể hắn không tự giác co giật, đầu xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt rũ xuống.

Bên tai là tiếng dã thú cắn xé huyết nhục, gặm thực xương cốt, vô cùng rõ ràng từ nơi giao lộ truyền đến. Mùi máu tươi lẫn với mùi tanh hôi phát ra từ quỷ vật không rõ hình dáng kia, hội tụ thành hơi thở tử vong, ngang nhiên mà bóp nghẹn hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi khiến nàng yêu thích, làm ngực Tiêu Mộ Vũ cực kỳ khó chịu.

Vì thế nàng cực nhỏ nghiêng đầu xuống, đem mặt vùi vào nơi cổ Thẩm Thanh Thu, cảm giác được động mạch nơi đó nhảy lên, nàng mới cảm thấy chân thật một ít.

Đột nhiên tiếng bước chân lại vang lên, một hồi, hai hồi, Tiêu Mộ Vũ phát hiện thân thể nữ nhân đang ôm ấp mình đã bắt đầu căng thẳng. Ánh mắt liếc qua, nàng có thể nhìn đến một cái đầu nhô ra từ lối rẽ bên trái, nó rất cao, loại độ cao này tuyệt đối có thể từ trên nhìn xuống các nàng.

Miệng nó còn đang nhấm nuốt, cúi đầu ngửi ngửi nam sinh đã chết, lại ở nơi đó xoắn cổ đong đưa, chỉ cần nó tiến về phía trước một bước, nghiêng đầu một chút, hai người liền sẽ hoàn toàn bại lộ.

"Hô, hô!" Nó quay đầu kêu hai tiếng, ở phía sau còn có đồng loại nó.

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy được mồ hôi trên cổ Thẩm Thanh Thu, thậm chí có một giọt mồ hôi dừng ở trên mặt nàng, nàng ấy đang khẩn trương. Đích xác, ba con quái vật khổng lồ nếu cùng tiến đến, chúng nó vừa mới nếm mùi máu tươi, một khi đụng phải chạy đều không thể, chính là tìm chết!

May mắn chính là, ba con quái vật kia không có bước qua ngã tư đường, mà tiếp tục hưởng thụ bữa Thao Thiết thịnh yến của chúng nó. Cuối cùng thi thể nam sinh bị chậm rãi kéo đi rồi, đầu cùng tay trên mặt đất vô lực đong đưa, kể ra một loại khủng bố cùng tàn nhẫn khó có thể miêu tả.

"Phanh, phanh, phanh" trước sau ba tiếng đóng cửa, tràng săn mồi đẫm máu kia cuối cùng tạm thời bình ổn.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, thở phào một hơi, "Chúng nó đi rồi." Lời nói ra đã là khô khốc phát ách.

"Ừm." Tiêu Mộ Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng khàn giọng đáp, lại không có động.

Thẩm Thanh Thu hơi hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình còn đè nặng Tiêu Mộ Vũ, mà nàng ấy cũng đang vùi chóp mũi vào nơi cổ của nàng, vừa rồi quá căng thẳng nên không kịp suy nghĩ nhiều. Hiện tại vừa nhìn, tuy đều là nữ nhân, nhưng liền quan hệ trước mắt của hai người, tư thế này cũng quá mức ái muội.

Thẩm Thanh Thu vội vàng lui về phía sau một bước, ngày thường nàng phong tao quyến rũ hoàn toàn không biết thẹn thùng là cái gì, nhưng tình cờ rơi vào bầu không khí ái muội thế này lại khiến nàng có chút khẩn trương, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, "Thực xin lỗi, vừa rồi quá khẩn cấp."

Tiêu Mộ Vũ vén vài sợi tóc rối loạn trước trán, lỗ tai có chút nhiệt, bất quá ánh sáng cũng không rõ ràng, làm nàng còn có thể duy trì bình tĩnh. Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Thu đang mất tự nhiên, hơi mang ý cười: "Hiếm khi thấy chị thẹn thùng, bất quá chị không cần giải thích, em hiểu."

Thẩm Thanh Thu tự nhiên không chịu thừa nhận, "Chị chỉ cảm thấy không thích hợp, chị có gì phải thẹn thùng."

Hai người chậm rãi đi đến nơi nam sinh vừa ngã xuống, trên mặt đất vết máu dữ tợn khiến người rùng mình, một mảnh ám trầm, còn có một vết máu chạy dài theo hành lang rồi biến mất trong bóng tối, thảm không nỡ nhìn.

"Lưu Nhã thật là tính toán được ăn cả ngã về không, đêm nay trôi qua, học sinh lớp bảy sợ rằng không ai có thể sống sót." Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi, lui về phía sau vài bước, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay đưa cho Thẩm Thanh Thu.

"Chị lau mồ hôi đi."

"Em cư nhiên còn mang thứ này." Thẩm Thanh Thu đón nhận khăn tay, mỉm cười lau mồ hôi, sau đó cẩn thận gấp lại cất vào trong túi.

Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt vi diệu, "Chị cất vào làm gì?"

"Giặt sạch sẽ trả lại cho em."

Nàng cười đến vẻ mặt xán lạn, Tiêu Mộ Vũ đối nàng cũng không có cách, chỉ là đột nhiên hỏi: "Rõ ràng mỗi lần gặp phải quỷ, chị so ai khác đều lớn gan, động tay chân cũng không chút nào luống cuống, vừa rồi làm sao khẩn trương thành bộ dáng này, bởi vì tới cùng lúc ba cái quái vật sao?"

Thẩm Thanh Thu tức khắc thu cười, trầm mặc xuống dưới. Sau một lúc lâu nàng mới mở miệng nói: "Nếu chúng nó phát hiện chị, chị cũng sẽ không sợ, đừng nói ba cái, lại nhiều chị đều chém không chút nào nương tay." Nói xong nàng có chút phức tạp mà nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Nhưng vừa rồi chị nhìn em, chị liền rất sợ, chị cũng không biết vì cái gì, chính là khống chế không được."

Tiêu Mộ Vũ ngực bỗng nhiên run lên, quay đầu đi trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. Nàng cổ họng ngạnh vài cái, nhưng vẫn không thể đem lời muốn nói nhổ ra, sau một lúc mới mạnh mẽ chuyển đề tài, "Hiện tại liên hệ không được Tô Cẩn các nàng, chúng ta liền càng phải nắm chặt thời gian. Bằng không kéo dài, em sợ các nàng cũng sẽ rơi vào tình trạng giống nam sinh kia."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, không tiếp tục nói nữa. Lúc này nàng cần thiết khắc chế tâm tình của mình, không thể quấy nhiễu Tiêu Mộ Vũ, vô luận chuyện gì, chỉ có sống sót mới có tư cách.

"Vừa rồi chúng ta đi thẳng, móc quỷ liền thò ra tới. Nam sinh kia khắp nơi chạy loạn, liên tiếp kích hoạt ba cánh cửa, như vậy có thể xác định, chỉ cần đi sai đường, liền khả năng bị công kích."

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, nghĩ đến ba người Tô Cẩn, thở dài: "Hy vọng bọn họ có thể bình tĩnh lại, đừng chạy loạn."

"Trò chơi này khó khăn hiển nhiên tăng lớn, người bình thường gặp phải quỷ vật gần như không thể chạy thoát, một khi chạy sai lại hiểm càng thêm hiểm." May mắn Thẩm Thanh Thu lá gan lớn, ra tay lại tàn nhẫn, hai người căn bản không cần chạy.

Hai người đang nói chuyện, đèn trên cửa bắt đầu lấp lóe, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh. Tiêu Mộ Vũ trong lòng mạc danh bất an, đi phía trước vài bước. Ngay khi các nàng di chuyển, tốc độ nhấp nháy của đèn báo nguy kia liền biến chậm.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng hiểu rõ: "Vẫn luôn bất động một chỗ cũng không được."

Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, lần nữa nhìn giao lộ trước mắt. Trên cánh cửa hai bên vẫn là "X", nàng hít vào một hơi, nhắm mắt đưa tay về phía sau ý bảo Tiêu Mộ Vũ dừng lại, chính mình chậm rãi rẽ vào chỗ ngoặt bên trái.

Tiêu Mộ Vũ lần này không có kiên trì theo sau, nhưng nàng vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Thu.

Một bước, hai bước, vượt qua giao lộ, tường an không có việc gì.

Thẩm Thanh Thu vội tiếp đón Tiêu Mộ Vũ, sau khi rẽ vào, phòng ở hai bên lối đi đã không còn dấu "X".

"Này thuyết minh gặp được X là quẹo trái sao?" Thẩm Thanh Thu hơi có chút nghi hoặc.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu không thể hiểu hết, nhìn trái phải không có ký hiệu, nàng thử thăm dò đi thẳng.

Mà Thẩm Thanh Thu hộ bên người nàng, vượt qua một cái giao lộ, đích xác không có vấn đề.

"Em đại khái đã biết một ít, không có ký hiệu thì đi thẳng, X có thể quẹo trái. Chỉ là......" Nàng vẫn có chút bất an, trong lòng có loại cảm giác dị dạng nói không nên lời.

"Chỉ là không khỏi quá dễ dàng, một ngã tư ba con đường, thử một chút sẽ biết, phải không?" Thẩm Thanh Thu tiếp nhận lời nàng.

Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu.

"Nhưng là, chúng ta không có lựa chọn. Trong một giờ phải tìm được lối ra mê cung, nơi này rốt cuộc rộng lớn đến mức nào không ai biết, muốn tìm được lối ra, dựa vào vận may là không có khả năng, cần thiết đi tìm manh mối." Tiêu Mộ Vũ vừa nói vừa gửi tin vào trong chát nhóm, mặc kệ thế nào, nàng luôn muốn thử nghiệm một lần, vạn nhất Tô Cẩn bọn họ có thể nhìn đến, liền có ý nghĩa.

Thẩm Thanh Thu nghe vậy nở nụ cười, nàng mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Nếu như vậy, chúng ta liền kiêu ngạo chút, quản nó đúng hay không, thử một lần thì tốt rồi. Nếu gặp phải đồ vật không có mắt, sính lễ chị tặng em liền tăng thêm chút, cũng biểu hiện được thành ý của chị."

Tuy rằng lời của nàng nói ra có chút không đứng đắn, nhưng khí thế trên người lại phá lệ sắc bén, nàng không phải đang nói giỡn. Nữ nhân vừa rồi tự nhận chính mình sợ hãi đã hoàn toàn không còn bóng dáng, giống như lần đầu gặp mặt, trương dương tự tin.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện chính mình càng thích nàng như vậy, tự cao tự đại, vô pháp vô thiên, không sợ gì cả.

Đoạn đường kế tiếp diễn ra suôn sẻ theo quy luật các nàng phát hiện được, tựa hồ chính là như vậy.

Ngay khi lần nữa quẹo trái, các nàng thấy được thấp thoáng bóng người, là hai nữ sinh. Chỉ là giữa các nàng cách nhau hai giao lộ, Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn không rõ đó là ai.

Tại nơi này chuyện gì cũng có thể xảy ra, Tiêu Mộ Vũ không thể tùy tiện lên tiếng, nàng thấy hai nữ sinh kia đang một trái một phải xem xét cửa phòng, sau đó chuẩn bị quẹo về bên trái giao lộ.

Ngay khi hai nữ sinh kia xoay người, một bàn tay giống như nhánh cây khô khốc từ hành lang bên trái thò tới, tốc độ thực mau, thế cho nên khiến hai người kia không cách nào phòng bị.

Căn phòng chặn đi thân ảnh hai cô gái, nhưng Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu rõ ràng nghe được tiếng da thịt bị xé rách, còn có tiếng kêu thảm thiết. Tiếp theo cái tay kia móc ra một đồ vật máu chảy đầm đìa, bóp chặt lấy, khiến cho từng giọt máu tươi không ngừng nhỏ xuống, tí tách, tí tách.

"A!" Một tiếng thét chói tai cắt qua yên tĩnh, sau đó đột nhiên im bặt.

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ không có động, cái tay kia thực dứt khoát mà ném đi, vì thế đồ vật máu chảy đầm đìa liền lăn lộn trước mắt các nàng, là một trái tim, giờ phút này vẫn còn đang nhảy lên.

Thực mau con quái vật thò đầu ra, chính là xác ướp cao nghiều đứng tới trần nhà còn phải khom lưng, giờ phút này liền nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, khóe miệng liệt khai.

"Đáng tiếc, không phải trái tim các cậu." Giọng nói cứng đờ nghe không ra là nam hay nữ, tràn đầy ác ý. Đây là Lưu Nhã, một khắc nhìn đến cái tay kia các nàng liền nhận ra.

Thẩm Thanh Thu trong mắt liễm dao nhỏ, nhấp chặt môi nhìn Lưu Nhã, nhịn xuống lời nói tàn nhẫn, bởi vì lý trí nói cho nàng, giờ phút này chọc giận cô ta cũng không phải hành vi sáng suốt.

"Ngàn vạn đừng đi sai đường, bằng không, ha ha, các cậu liền xong đời." Lưu Nhã ném xuống một câu, xoay người ẩn vào trong bóng đêm.

Tiêu Mộ Vũ nhìn ngã tư đường trước mặt, quan sát trái phải, phát hiện trên cửa không có X, thay thế là một vòng tròn màu đen, một vòng liền nét.

Ký hiệu mới xuất hiện, khiến sự tình lại một lần trở nên khó lường.

Càng làm cho Tiêu Mộ Vũ lo lắng chính là, vừa rồi hai nữ sinh kia xem xét cửa phòng mới quyết định quẹo trái, thực hiển nhiên, bọn họ cũng phát hiện quy luật. Một đường lại đây bọn họ đi qua giao lộ hẳn là cũng không ít, theo lý thuyết là thăm dò được quy luật mới đi đến hiện tại.

Như vậy vì sao ở chỗ này, quẹo trái lại kích phát điều kiện tử vong?

-----------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tình đã trong sáng, phó bản này chính là chất xúc tác tình yêu. Tiểu Thẩm một cái tường đông, thu phục cô vợ nhỏ nhà mình.

Có tiểu khả ái hỏi rằng, sao Lưu Nhã lại nhầm vào hai người Tiểu Tiêu? Còn không phải do Tiêu đội cùng phó đội nhà ta tú ân ái trước mặt người khác, khiến Lưu Nhã người đã mất đi vợ tức điên rồi?

Tú ân ái là không được, nhất là đối với cẩu độc thân như ta, thỉnh các đồng chí không nên quá sáo lộ, tổ chức không hoan nghênh.

*Gợi ý: muốn giải đáp câu đố, các nàng có thể xem lại lý thuyết từ trường (Lực Lorentz, quy tắc bàn tay trái).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK