• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mặc dù nói hộ vệ thái tử chỉ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của đông cung, không tham gia vào việc canh giữ hoàng thành, sức chiến đấu không thể so với cấm quân và doanh trại tuần tra.   

 

Nhưng ngay cả tập luyện cơ bản cũng không có, Sở Kỳ cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến việc giao phó sự an nguy của mình cho một đội quân như vậy.  

 

Thái tử trước có thể sống cho đến khi hắn xuyên không quả là một kỳ tích!  

 

Tuy nhiên, điều này càng củng cố quyết tâm hình thành thế lực cho riêng mình của Sở Kỳ.  

 

Còn về phần hộ vệ thái tử, người có ích giữ lại, người vô ích, cuốn xéo!  

 

 

 

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng trải đều trên mặt đất, trên thao trường mới xuất hiện mấy binh sĩ ăn mặc xuề xòa bộ dạng lười nhác uể oải.  

 

Mặc dù bọn họ vác theo súng trường kích, eo gài loan đao, nhưng người nào người nấy ngáp ngủ liên tục, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể gió thổi một cái là bay.  

 

Theo lý mà nói, Sở Quốc mới thành lập, đang chinh chiến tứ phương, lẽ ra nên trị quân nghiêm khắc, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, Sở Kỳ quả thực cạn lời.  

 

Nếu chỉ có mỗi hộ vệ thái tử của hắn còn may, nếu 36 vệ quân của kinh đô và vùng ngoại ô đều rơi vào trạng thái này, sợ rằng chỉ cần một vạn nhuệ binh liền có thể dễ dàng giải quyết mười vạn cấm quân của kinh đô và những vùng lân cận.  

 

Hơn nữa, đội quân như vậy có thể ra chiến trường không?  

 

Không có chút nhuệ khí, chẳng khác nào đống cát vương vãi, thật sự phải ra chiến trường, đoán chừng chưa thấy địch đã sợ hãi bỏ trốn rồi.  

 

Sắc mặt Lý Cẩn càng khó coi hơn, trước khi thái tử giác ngộ, ông ta phụ trách hầu hết mọi vấn đề trong Đông cung, tiền lương của đội hộ vệ thái tử được bộ binh thông qua, sau đó bộ hộ phân bổ ngân quỹ rồi chuyển qua tay ông ta trước khi phát cho Uất Trì Huýnh.  

 

Nghĩ đến việc mất bao nhiêu tiền để nuôi đám người lười biếng này, hơn nữa còn có dã tâm với thái tử, Lý Cẩn phẫn nộ đến mức muốn giết người.  

 

“Điện hạ ở đây, các ngươi còn không mau tới bái kiến!”  

 

Lý Cẩn không hổ là người học võ, giọng nói đanh thép mà giận dữ, uy quyền mà độc đoán.  

 

Rất nhiều người trong đội hộ vệ thái tử biết Lý Cẩn, từ trước đến nay bọn họ chưa từng có thiện cảm với lão thái giám này, về phần thái tử cũng không tốt hơn lão thái giám bao nhiêu.  

 

Nghe thấy giọng nói của Lý Cẩn, bước chân của bọn họ cũng không nhanh hơn, thậm chí trên mặt một vài người còn mang theo vẻ giễu cợt, giống như đang đang đợi thái tử ngốc ngếch đó xấu mặt!  

 

Khi đội hộ vệ thái tử mới thành lập, thái tử có đến một lần, ngày hôm đó, hắn dẫn theo năm trăm tướng sĩ, bắt dế khắp núi đồi.  

 

Không chỉ có thái tử bị cười nhạo, đến cả bọn họ cũng liên lụy, bị gọi là “hộ vệ dế mèn”.  

 

Sở Kỳ không nói chuyện, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn đám người đang tỏ vẻ giễu cợt, ghi nhớ từng người một.  

 

Chốc lát sau, đám người mới xiêu vẹo quỳ xuống, uể oải hành lễ với Sở Kỳ.  



Sở Kỳ khẽ gật đầu, đôi mắt âm u của Lý Cẩn quét qua đám người, chậm rãi nói: “Xếp thành hàng!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK