Nhưng bây giờ, tất cả điều đảo ngược.
Kiếp trước Trác Thiệu chưa từng vào tù, khi làm côn đồ, chỉ dựa vào sự ngoan cố và liều mạng, cũng không có kỹ xảo đánh nhau gì, nhưng sau khi vào ngục, ở trong tù cũng học được không ít thứ.
Đánh người như thế nào, đánh vào bộ vị nào sẽ càng đau... Lúc nhàn rỗi trong tù, hắn cũng chỉ có thể nghiên cứu những thứ này.
Hiện tại, hắn xuống tay trước.
Trác Thiệu đạp Trác Gia Bảo một cước, động tác không ngừng, lại đánh một quyền chào hỏi về hướng Trác Gia Bảo.
Sau đó, Trác Thiệu càng đánh đấm không ngừng, còn chuyên chọn chỗ sẽ làm cho Trác Gia Bảo đặc biệt đau, nhưng người khác sẽ nhìn không ra chỗ nào bị đánh.
Trác Gia Bảo lúc này còn chưa bắt đầu đánh bạc, nhưng đã sớm nghiện máy chơi game bên đường, đây cũng là một trong những nguyên nhân gã ta nguyện ý ở một mình trong căn nhà mới —— ở dưới mí mắt Khuất Quế Hương, gã ta làm sao dám mỗi tối chạy ra ngoài chơi game được?
Mà trầm mê như vậy, làm cho gã ta không muốn làm việc không nói, còn ngày đêm đảo lộn... Trác Gia Bảo tuy rằng mập, nhưng kỳ thật không có khí lực gì, thân thể vô cùng hư dược.
Không tốn chút công sức gì, Trác Thiệu đã đánh ngã Trác Gia Bảo, hắn nhặt một viên gạch sắc nhọn, lại khoa tay múa chân hai cái với mặt Trác Gia Bảo: "Trác Gia Bảo, nếu anh lại chọc tôi, tôi sẽ chọc mù mắt anh."
Trác Gia Bảo lập tức nhắm mắt lại, trên mặt gã ta run rẩy, nhịn không được muốn kêu lên.
Trác Thiệu dùng tay kia vỗ vào miệng Trác Gia Bảo một cái, lại nói: "Anh tốt nhất đừng la hét lung tung, bằng không tôi hạ xuống một viên gạch, miệng anh lập tức nát."
Trác Gia Bảo lập tức ngậm miệng lại.
Trác Thiệu cười khẽ một tiếng, thò tay sờ sờ, từ trong túi Trác Gia Bảo lấy ra ba mươi đồng.
Đây phỏng chừng là tiền Trác Gia Bảo giữ lại để lát nữa chơi game, về phần hiện tại... Hắn cười.
Một nhà Trác Vinh Minh, thật ra đều là bắt nạt kẻ yếu, kiếp trước không đi học bắt đầu làm côn đồ, Trác Thiệu đã sớm biết cách đối phó với người nhà này, Trác Gia Bảo cũng bị hắn đánh vài lần, hiện tại làm chuyện như vậy, có thể nói là quen thuộc.
"Hoan nghênh anh lần sau lại tới tìm tôi." Trác Thiệu nói, ném Trác Gia Bảo, đi ra ngoài.
Rời khỏi khu sắp phá dỡ này, bên ngoài thỉnh thoảng lại có người lui tới, Trác Thiệu đang định nhanh chóng chạy tới trường tiểu học, không ngờ lại gặp được một người quen.
Bạn cùng bàn của hắn Lương Thần bị mấy người chặn đường ở trong ngõ nhỏ, mấy người kia còn đang lục túi xách của cậu, dùng túi nilon đựng đồ ăn vặt trong túi của cậu.
"Các người đang làm gì vậy?" Trác Thiệu nhíu mày hỏi, hắn không biết mấy người vây quanh Lương Thần, nhưng nhìn bọn họ cũng đều đeo cặp sách, rõ ràng chính là học sinh, xem tuổi, hẳn là học sinh trung học cơ sở Bắc Môn.
"Trác Thiệu?" Có người quay đầu, nhận ra Trác Thiệu.
Lần này Trác Thiệu có thể khẳng định, bọn họ chắc chắn chính là học sinh trường trung học cơ sở Bắc Môn.
Về phần tình huống trước mắt... Trác Thiệu đột nhiên nhớ tới, Lương Thần ở trường học, vẫn luôn bị khi dễ.
"Các cậu đang cướp đồ của bạn học à? Mau trả lại cho Lương Thần, bằng không tôi sẽ méc thầy giáo!" Trác Thiệu nói.
"Trác Thiệu cậu có bệnh à, giúp đỡ tên mập mạp chết tiệt này!" Người đứng đầu nhóm người đó nói: "Cậu quên mất cậu ta trông như thế nào khi còn học tiểu học sao?"
Trác Thiệu đương nhiên không nhớ rõ lúc Lương Thần học tiểu học trông như thế nào, người này cùng lớp với hắn, hắn lại không thích kết giao với người khác, sao có thể chú ý đến cậu?
Hơn nữa, đã qua hai mươi mấy năm rồi!
"Tớ... Tớ..." Lương Thần run rẩy, có chút sợ hãi nhìn Trác Thiệu một cái.
Vừa rồi Trác Thiệu đi ra, lúc giúp cậu nói chuyện, cậu rất cao hứng, nhưng hiện tại nghe lời người này nói, lại khiến cậu lo lắng, sợ Trác Thiệu biết chuyện trước kia của cậu...
Cậu tình nguyện bị đánh một trận, cũng không muốn Trác Thiệu biết những chuyện kia rồi chán ghét mình.
"Lúc cậu ấy còn học tiểu học như thế nào, có quan hệ gì với tôi?" Trác Thiệu chỉ coi Lương Thần sợ hãi là sợ những học sinh cướp bóc kia, lập tức cau mày nhìn mấy người đó: "Tôi chỉ biết không thể khi dễ bạn học."
Nếu hôm nay người bị chặn ở chỗ này không phải Lương Thần, Trác Thiệu không nhất định sẽ ra tay quản, nhưng mà hiện tại người bị khi dễ chính là Lương Thần.
Không nói kiếp trước mình từ chỗ Lương Thần nhận được chỗ tốt, chỉ nói hai ngày vừa mới sống lại này Lương Thần đối với hắn phóng thích thiện ý, cũng đã đủ để hắn đi cứu Lương Thần rồi.
"Trác Thiệu cậu vậy mà lại giúp cái gã mập mạp chết tiệt này!" Người cầm đầu kia có chút giật mình nhìn Trác Thiệu: "Cậu có biết cậu ta là người đặc biệt dơ không? Cậu ta không tắm trong một thời gian dài, chấy đầy trên đầu, cũng không giặt quần áo, thực sự buồn nôn muốn chết!"
"Lương Thần đặc biệt ghê tởm, cậu ta còn chùi nước mũi khắp nơi!"
"Quả thực giống như bò ra từ bãi rác!"
Người chặn đường Lương Thần cậu một lời tôi một câu, nói đến đầu Lương Thần cúi càng ngày càng thấp, hận không thể thấp xuống đất.
Những người này nói, cơ bản đều là sự thật.
Mẹ của cậu sau khi sinh cậu thì qua đời, cha cậu sau khi lo liệu tang lễ cho mẹ cậu, thì đi ra ngoài làm việc, sau đó sẽ trở lại vào năm mới.
Cậu sống với bà nội của mình từ khi còn nhỏ, nhưng khi cậu bảy tuổi, bà nội của cậu qua đời...
Đối với cậu mà nói, người cha gần như hoàn toàn xa lạ với cậu trở về khi bà nội bị bệnh nặng, chờ làm xong tang sự của bà nội cậu, lại rời đi, chỉ thuê người chăm sóc cậu, sau đó mỗi tháng đều trả tiền cho người thuê kia.
Người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu là hàng xóm của cậu, bạn cũ của bà nội cậu, là người nhìn cậu lớn lên, thậm chí nhìn cha cậu lớn lên.
Người nọ ngay từ đầu đối với cậu không tệ, sau khi cầm tiền cha cậu đưa, ba bữa cơm đều chuẩn bị cho cậu hoặc là để cho cậu đến nhà mình ăn, còn có thể giúp cậu giặt quần áo, đưa đón cậu đi học... Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng sau đó bà ta có cháu ruột, không chỉ vậy, bà ta còn phát hiện ra rằng cha cậu hầu như không trở về.
Cậu là con nhà người ta, đối với người kia mà nói, nào có quan trọng bằng cháu ruột? Người nọ bận rộn chăm sóc cháu trai, không quan tâm đến cậu, thậm chí cũng không ở cách vách nhà cậu, đến giờ cơm, sẽ tùy tiện làm chút gì đó cho cậu ăn, hoặc là cho cậu hai ba đồng mua bánh bao ăn... Lúc đó cậu mới chín tuổi.
Nếu như cậu khi đó nói với cha những chuyện này, cũng sẽ không có chuyện sau này, nhưng cậu lớn đến như vậy, cùng cha trao đổi rất ít, bà ta chiếu cố cậu so với cha còn thân cận hơn, dưới tình huống như vậy, cậu căn bản không có khả năng đi cáo trạng.
Vì vậy, có một số điều đã trở nên tồi tệ hơn.
Người nọ ở lúc cậu chín tuổi, còn có thể một tuần giặt quần áo cho cậu một lần, nấu cho cậu mấy bữa cơm, nhưng sau đó, bà ta xuất hiện càng ngày càng ít, chỉ cho cậu một chút tiền để cậu tự mua đồ ăn, cậu có chuyện gì, ví dụ như trong trường học có hoạt động cần phụ huynh trợ giúp, không thể không đi tìm bà ta, bà ta còn chê cậu phiền, trong trường học thu thêm một ít phí dụng, cũng không muốn giúp cậu đóng, nếu không phải lúc cha cậu về ăn tết để lại cho cậu mấy trăm đồng tiền mừng tuổi, khi đó nói không chừng còn phải đi cầu người.
Cũng chính là lúc đó, cuộc sống của cậu càng ngày càng tồi tệ...
Lương Thần nghĩ đến những chuyện ở trường tiểu học của mình, gương mặt đỏ bừng.
Khi đó cậu còn nhỏ, lại không có ai dạy cậu làm việc nhà, cho dù học tự mình giặt quần áo, cũng giặt không sạch sẽ, về phần chuyện tắm rửa gội đầu cũng như vậy... Trẻ con không có người thúc giục, sẽ không muốn chủ động tắm rửa.
Khi đó cả người cậu bẩn thỉu, nhất là năm lớp bốn năm, mà thời gian hai năm, cũng đủ để cho tất cả các bạn trong lớp đều chán ghét cậu, sau đó đối với cậu kính nhi viễn chi.
Ngay cả giáo viên cũng không thích cậu. Cậu được sắp xếp ngồi một mình ở góc sau lớp học, không ai muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng càng ngày càng trầm mặc, dần dần còn nói lắp.
Nếu không phải khi đó cậu đột nhiên thích Trác Thiệu, chỉ sợ tình hình như vậy, còn có thể kéo dài lâu hơn.
Trác Thiệu quá tốt, giống như có thể phát sáng, nhưng cậu lại quá tệ...
Cậu cố gắng thay đổi chính mình, bắt đầu chăm chỉ tắm rửa gội đầu, chỉ là hiệu quả không lớn, lúc này, cậu lại nhìn thấy có người đưa thiệp chúc mừng cho Trác Thiệu... Cậu cũng muốn mua một thiệp chúc mừng cho Trác Thiệu, nhưng cậu không có tiền. Cậu rối rắm nhiều ngày, cuối cùng quyết định gọi cho cha mình muốn một số tiền.
Và chính cuộc gọi này đã thay đổi cuộc sống của cậu.
Khi đó cha cậu đã bắt đầu kinh doanh bất động sản, mỗi năm kiếm được rất nhiều, tiền cho người chăm sóc cậu cũng rất nhiều, kết quả con trai mình lại không có tiền tiêu xài...
Cha cậu trở về một chuyến, đem cậu dọn dẹp sạch sẽ, còn mua một căn nhà mới cho cậu ở, xác định sau khi cậu có thể tự mình sống qua ngày, nên mỗi tháng đều sẽ trực tiếp đưa tiền cho cậu, khi đó, cậu mới học lớp sáu.
Cậu không muốn để Trác Thiệu biết những chuyện này, nhưng bây giờ, tất cả những người này đều nói ra...
Lương Thần hận không thể tìm một cái lỗ chui vào mới tốt.
"Câm miệng lại!" Trác Thiệu mặt lạnh nhìn những người trước mặt mình, hắn ghét nhất, chính là tùy ý nghị luận chuyện của người khác như vậy: "Các cậu khi dễ bạn học như vậy, không sợ thầy giáo biết sao?"
Những người chặn đường Trác Thiệu, đều là học sinh trường trung học cơ sở Bắc Môn, bọn họ vẫn có chút lo lắng Trác Thiệu đi nói cho giáo viên, thấy Trác Thiệu tức giận, liền bỏ chạy.
Chờ những người này chạy đi, Trác Thiệu mới nhìn về phía Lương Thần: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ... Tớ, tớ không sao." Lương Thần nói, thanh âm của cậu có chút run rẩy, lúc này rất muốn khóc, sau đó lại muốn biện giải cho mình vài câu: "Tớ... Bây giờ trên đầu tớ không có chí, tớ vẫn... mỗi ngày tắm rửa, quần áo có máy giặt..."
Sau khi lên trung học cơ sở, cậu đã thay đổi rất nhiều, tóc của cậu được cắt rất ngắn, tuyệt đối không có chí, còn tắm rửa mỗi ngày, quần áo cũng dùng máy giặt giặt... Chỉ là học sinh tiểu học bọn họ, sau khi học xong tiểu học đều vào trường trung học cơ sở Cửa Bắc, bởi vậy cho dù cậu đã thay đổi, ấn tượng của mọi người đối với cậu vẫn không tốt.
Cậu còn mập lên... Không ai trong trường thích người mập.
Đầu Lương Thần cúi càng ngày càng thấp... Cậu đã rất xấu, lại để Trác Thiệu biết chuyện trước kia của cậu... Trác Thiệu có thể cũng cảm thấy cậu rất ghê tởm hay không?
"Ừm, bây giờ cậu rất tốt." Trác Thiệu nói, vỗ vỗ bả vai Lương Thần.
Trẻ em bẩn, về cơ bản là vấn đề của người lớn, không thể đổ lỗi cho trẻ nhỏ.
Kiếp trước lúc Trác Thiệu chết, đã ba mươi lăm tuổi, nếu hắn không vào tù không coi trọng Lương Hâm, mà kết hôn sớm sinh con, con cái đều có thể lớn như Lương Thần...
"Tôi tin tưởng sau này cậu sẽ càng ngày càng tốt." Trác Thiệu cổ vũ đứa nhỏ một câu.
Lương Thần kích động nhìn về phía Trác Thiệu, Trác Thiệu lại vội vàng đi đón Trác Đình: "Tôi có việc, đi trước."
Tạm biệt Lương Thần, Trác Thiệu liền nhanh chóng chạy tới trường tiểu học, nhưng khi đến trường tiểu học, trong phòng học chỉ còn lại một mình Trác Đình.
May mắn lúc này có một số giáo viên sẽ lưu lại một số học sinh để học thêm, bởi vậy Trác Đình tốt xấu gì cũng không phải là người cuối cùng trong trường.
"Anh, sao anh lại đến trễ như vậy?" Trác Đình hỏi.
"Anh gặp phải Trác Gia Bảo." Trác Thiệu nói, nhìn thấy trên mặt Trác Đình lộ ra sợ hãi, hắn lại an ủi: "Đình Đình đừng sợ, anh không có việc gì, ngược lại là Trác Gia Bảo bị anh đánh."
Trác Đình có chút không tin, Trác Thiệu lại nói: "Đình Đình, thật ra anh rất lợi hại, em quên đêm qua, anh dọa bác trai bác gái như thế nào sao?"
Trác Đình nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Trác Thiệu lại có chút phát sầu.
Hôm nay hắn đánh Trác Gia Bảo, sau khi trở về, chỉ sợ lại gặp phải phiền toái...
Hắn ước gì Khuất Quế Hương tìm hắn phiền toái nhiều hơn, nhưng hắn không hy vọng Trác Đình bị ảnh hưởng.
Trác Thiệu cho rằng dưới tình huống mình đánh Trác Gia Bảo, sau khi trở về không thể thiếu bị Khuất Quế Hương giày vò, nhưng mà buổi tối hôm nay sau khi về nhà, Khuất Quế Hương vậy mà không có làm gì hắn, chỉ là không cho bọn họ ăn cơm tối.