• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, cá nhỏ bị Arnold đưa đi được phòng bếp trả về.

Ở thời đại này, hầu hết mọi người đều uống dinh dưỡng để chống đói, loại thực phẩm tươi sống này tuy rất dễ chế biến nhưng không cung cấp đủ năng lượng cần thiết cho người trưởng thành, hơn nữa khi ăn vào, mùi vị cũng chẳng ra sao nên rất ít có người chịu thử.

Trong viện nghiên cứu khoa học, đội ngũ bác sĩ chuyên môn tại phòng bếp chẳng khác nào bộ phận hậu cần, thường ngày chỉ phụ trách việc phát dinh dưỡng cho mọi người thì còn nghe được, nhưng hôm nay, bọn họ rốt cuộc mới chân chính phát huy được công dụng của bản thân —— nấu cá cho ấu tể.

Thời điểm đưa đến tay Arnold, đĩa mười mấy con cá nhỏ đã mất đầu mất đuôi, chỉ còn lại phần giữa của con cá, bọn họ tri kỷ rút đi phần xương, chỉ để lại miếng thịt có thể ăn được.

Ở trong nước sôi một lúc lâu, màu sắc trên mình cá cũng phai đi gần hết, lúc này mềm nhũn dính trên đĩa.

Arnold nhìn bé con hưng phấn khi đĩa cá vừa xuất hiện bất đắc dĩ cười cười, lát nữa không chừng còn có thể tung tăng nhảy nhót.

Trong nhận thức của hắn, ấu tể tựa hồ không thích ăn cá, ngoại trừ một số người mang gen thú có thể ăn được cá, thực hiển nhiên bé con không phải trường hợp đặc biệt.

Nhưng chỉ cần bé con muốn, hắn liền thoả mãn bé con.

Thị cá đã bị hút khô tầng hơi nước bên ngoài, sờ lên còn có chút âm ấm, Arnold lấy một miếng đưa đến trước mặt tiểu ấu tể, để bé con có thể cầm ăn.

Tống Trường An vui mừng nhảy nhót tại chỗ vì bản thân có thể ăn thịt, gấp gáp nhìn Arnold, chờ hắn đưa thịt cá tới gần thì hai tay cậu cũng đã giơ cao.

Tống Trường An: "Thịt cá cũng là thịt! Ăn thịt! Ăn thịt! Ăn thịt!..."

Nhưng khi cầm thịt cá nhỏ trên tay, biểu tình hưng phấn của Tống Trường An liền chậm rãi ngưng đọng.

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi chính là mùi tanh của cá, tuy rằng mùi không quá nồng nặc nhưng mùi hương này vẫn luôn như ẩn như hiện quanh quẩn trên người cậu làm cậu có chút kháng cự.

Vì dáng người nhỏ xíu, lông trên người Tống Trường An không tránh khỏi bị dính cá lên, đột nhiên cảm giác bản thân biến thành con hamster lông vàng tràn ngập mùi cá làm Tống Trường An có chút hoảng loạn.

Sự tình giống như vượt quá tầm kiểm soát của cậu, cũng không có đơn giản như cậu tưởng tượng.

Nhưng vì lúc trước uống được loại thuốc trông thì khó uống nhưng uống vào lại rất ngọt làm Tống Trường An đối với thịt cá trước mặt thoáng mang theo chút chờ mong, vậy là cậu cúi đầu cẩn thận cắn một miếng.

Chất thịt non mịn, mềm mại, hương vị ghê tởm.



Tống Trường An: "....."

Đây chắc chắn là món cá khó ăn nhất trong đời cậu, ngoại trừ gừng, hành, tỏi cậu không thích thì cậu đáng ra phải ý thức được tính nguy hiểm của con cá này mới phải, vậy mà còn liều mạng đi nếm thử.

Tống Trường An miệng đầy mùi tanh cá hít hít mũi ủy khuất khóc nhè, muốn ăn thịt thôi mà cũng khó vậy sao...?

Một miếng trong miệng này cậu nuốt không xuống, nghẹn một lúc liền nhả vào chiếc thùng rác vì cậu mà chuẩn bị ngay bên cạnh, ngày thường chỉ dùng để trang trí hôm nay lại phá lệ lọt vào một miếng thịt.

Cậu muốn đem miếng cá trong ngực ném đi, chỉ là đây chính là cá mà đích thân cậu bắt, do chính cậu thèm ăn mới xuống nước bắt, vứt như vậy trông có vẻ hơi lãng phí.

Nhưng cậu một giây cũng không cầm nổi thịt cá này nữa, đem nó đặt trên bát cơm còn sợ nó làm ô nhiễm đồ ăn khác, nghĩ đến một đĩa mười mấy con cá bị bỏ lại kia, Tống Trường An cảm thấy thật tội lỗi.

Vậy là Tống Trường An phóng đôi mắt ngấn lệ về phía Arnold đang đứng một bên cầu cứu.

Đúng như dự đoán của Arnold, kỳ thật hắn cũng muốn xem phản ứng của bé con một chút nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của tiểu ấu tể hắn liền luống cuống, vội vàng nhận lấy miếng thịt cá trên tay cậu.

Trên tay không còn thịt cá, Tống Trường An cảm kích nhìn Arnold, hai tay lau lau nước mắt sau đó chạy ra khoảng sân có cỏ đằng xa điên cuồng lăn lộn, lúc này mùi cá trên người mới che đi được mùi tanh trên người mình.

Một lát sau, chiếc thùng rác mini có chứa cá bị Tống Trường An đẩy ra sân.

Tống Trường An: "Thứ nào có mùi cá thì tránh xa tui chút." Trong một thời gian ngắn, cậu thật sự không muốn nghĩ sẽ gặp lại thịt cá.

Arnold xác định cảm xúc của bé con đã ổn định, lúc này mới vươn đầu ngón tay chọc chọc má cậu: " Trường An, khó ăn vậy sao?"

Tống Trường An vươn tay nhỏ nhỏ ngắn ngắn khoa tay múa chân vẽ một cái hình tròn thật lớn trong không trung: "Rất khó ăn luôn!"

Nhưng nhìn lại cái đĩa trên tay Arnold cậu vẫn khó tránh được cảm thấy áy náy, thật lãng phí mà.

Arnold ngồi xổm bên cạnh Tống Trường An nhìn bé con rầm rì kêu rồi đột nhiên ủ rũ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đĩa trên tay hắn, rất nhanh liền hiểu được bé con buồn chuyện gì.

"Em không thích ăn cũng không sao đâu, sẽ không lãng phí."

Quả nhiên, nghe được hắn nói, đôi mắt tiểu ấu tể lập tức lấp ánh ánh sáng, chớp chớp mắt nhìn hắn, móng vuốt nhỏ cuộn lại, hiển nhiên rất vui vẻ.

Khoảng thời gian cùng chung sống này, Arnold càng ngày càng nhận ra sự khác biệt của bé con, giống như vẻ về ngoài xù xù của nó, tính tình cũng mềm mại như bông, so với những ấu tể hắn đã từng gặp qua thì ôn nhu hơn rất nhiều.

Chưa có năng lực biến thành hình người, ấu tể phần lớn đều dựa vào bản năng mà hành sự, chúng vừa ngang ngược vừa tham lam, độc chiếm những gì mình muốn, ngay cả thứ đồ bản thân đã bỏ đi nhưng một khi bị người khác lấy đi cũng sẽ cáu kỉnh.

Trong mình mang gen thú càng mạnh, càng ưu tú thì ấu tể cũng sẽ như vậy, chúng không không có trong đầu hai chữ lương thiện, nhân từ, chỉ có thể cố gắng toàn lực để sống sót, đây cũng là kỳ vọng lớn nhất của người trưởng thành đối với ấu tể, tất cả đều cảm thấy ấu tể ngang ngược như vậy không có gì là không đúng cả.

Bởi vì chỉ có ấu tể như vậy mới có khả năng sống sót lớn nhất trong khi chúng lớn lên.

Cho nên, bé con đa sầu đa cảm mềm mại như bông trong lòng Arnold đã không chỉ là ấu tể lông xù vừa gặp đã yêu mà còn là cục bông khiến tâm hắn mềm nhũn.

Mặc kệ ấu tể sẽ thế nào, dù cho không có năng lực bảo vệ bản thân, Arnold vẫn hy vọng có thể chăm sóc nó mãi như thế này, không để bé con lâm vào nguy hiểm.

Đương nhiên với tư cách là con ấu tể độc nhất đế quốc, sự an toàn của Tống Trường An có thể nói là không một lỗ hổng.

Arnold duỗi tay chọt chọt bụng ấu tể, xem nó vì hơi ngứa mà kêu lên, đẩy đẩy đầy ngón tay hắn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười cực kì vui vẻ.

Arnold nói: "Em không ăn thì nói với tôi, tôi giúp em giải quyết."



Tống Trường An: "Được!"

Cảm giác ngưa ngứa còn chưa tiêu đi, Tống Trường An kêu lên một tiếng, rất nhanh sau đó âm thanh liền dừng lại.

Từ từ, cậu vừa nghe thấy cái gì?

Tống Trường An ngẩng đầu nhìn Arnold đưa tay đem miếng cá nhỏ kia bỏ vào trong miệng.

Tống Trường An: "Khoan đã! Miếng đó là miếng tôi vừa ăn!"

Nhưng cậu không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn Arnold đem mười mấy miếng cá nhỏ kia ăn hết.

Ăn sạch.

Rơi.

......

Tống Trường An: ".....?"

Arnold giải quyết xong mấy con cá chép miệng, vị của thịt cá tuy rằng có thể chấp nhận được, nhưng cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.

Vừa lúc hắn cúi đầu, liền phát hiện tiểu ấu tể đứng ngốc một chỗ nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, bất động như não chết máy.

Arnold có chút khó hiểu: "Làm sao thế Trường An?"

Thời điểm hắn nói chuyện thở ra một hơi, mùi cá tanh theo đó xộc lên người Tống Trường An.

Tống Trường An: "....."

Miếng thịt cá kia đã bị cậu cắn một miếng nhưng Arnold cũng không có ghét bỏ mà ăn luôn khiến cậu rất cảm động, nhưng có thể ăn nhiều cá tanh như vậy, Tống Trường An cảm thấy vị giác của Arnold hình như có chút vấn đề.

Tống Trường An lại lần nữa chạy như điên về phía khu cỏ xanh, chọn một địa điểm mới điên cuồng lăn lộn mới yên tâm quay lại.

Arnold làm sao mà không biết ý của tiểu ấu tể, đây là cảm thấy thịt cá quá khó ăn, ngay cả người ăn cá cậu cũng phải duy trì khoảng cách.

Arnold vừa định giải thích thêm hai câu liền thấy ấu tể quay người lại, nghiêm túc đưa tay so sánh với hắn sau đó lắc mộng trốn vào trong phòng, chỉ lộ ra nửa cái đầu ở cửa.

Đột nhiên bị ghét bỏ Arnold: "....."

Ý thức được tất cả mọi chuyện đều do bản thân mà ra, Tống Trường An nhìn gương mặt vô biểu tình của Arnold nhưng không hiểu sao từ giữa mày lại nhìn ra vài phần ủy khuất, đột nhiên cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, vậy là ló đầu ra hướng về phía hắn kêu vài tiếng: "Mai gặp lại!"

Sau đó Tống Trường An liền thụt vào trong phòng nhỏ hình tròn, dựa vào cửa bắt đầu mơ màng sắp ngủ, ngay cả bữa sữa buổi tối cũng không thèm ra

Keikatsu biết chuyện đắc ý đi tới đi lui bên cạnh Arnold, thỉnh thoảng hít sâu một hơi, sau đó càng cười lớn hơn nữa.

Ngày thường thời gian Arnold ở bên tiểu ấu tể là nhiều nhất, vậy mà lúc này đây lại vì ăn mấy con cá mà bị tiểu ấu tể xa lánh, đây thực sự là chuyện mà mọi người thích xem nhất.

Arnold một mặt đen xì không nói một lời.

Một lúc sau, Tống Trường An ngủ say, nửa người lăn ra khỏi phòng, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra ngơ ngác nhìn quanh, sau đó sách đó không xa thấy được một cái bóng đen.



Cậu mơ hồ rầm rì vài tiếng, Arnold canh giữ trong phòng biết tiểu ấu tể đây là đang gọi hắn, vậy là thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh cậu, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, định đem cậu lần nữa đẩy về phòng nhỏ.

Không nghĩ đến ấu tể lại rầm rì kêu vài tiếng, móng vuốt hướng về phía lòng bàn tay hắn bò lên, tìm tư thế thoải mái rồi lại tiếp tục ngáy khe khẽ.

Keikatsu vốn đang cười nhạo Arnold giờ lại cười không nổi nữa, ngồi úp mặt vào góc tường âm u.

Keikatsu: "Tại sao người bé con thích không phải mình chứ..."

Đang nghĩ ngợi, lại có thêm mấy người biểu tình giống lão đau khổ ngồi xổm bên cạnh, mấy người nhìn nhau, cuộc sống này thật bất công.

Arnold vốn vì bị tiểu ấu tể xa lánh mà khó chịu, hắn lúc này hoàn toàn quên mất không vui lúc trước, hắn ôm bé con trên lòng bàn tay, bất an trong lòng cũng đột nhiên bình tĩnh lại.

***

Lúc nửa đêm, Viện Nghiên Cứu Khoa Học — đội ngũ thợ lặn chuyên nghiệp — Official rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Tin tức mới nhất công bố đế quốc sau 20 năm cuối cũng cũng có một ấu tể duy nhất xuất hiện.

Phía dưới dòng chữ không dài kia có một đoạn video ngắn ghi lại một con ấu tể lông vàng ngồi trên chiếc bát nhỏ, nó dựa lưng lên thành bát, hai cái móng vuốt phấn nộn ôm lấy nửa miếng đồ ăn lớn cúi đầu gặm, miệng nhỏ răng rắc, hai lỗ tai màu xám thích thú rung rung, sau đó nó ngẩng đầu nhìn lên, thoả mãn cười tươi.


Mười giây sau Tinh Võng sập.


________


Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhỏ: Ngươi bắt ta còn chê ta khó ăn!!!

Tống Trường An:.... Nhưng thật sự rất khó ăn mà!

________



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK