Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe cứu thương, hai vị bác sĩ đầu đầy mồ hôi.

Nhưng không phải vì không cứu được cô gái kia mà cảm thấy áy náy, nóng ruột đến phát bực với bản thân mà do người đàn ông xã hội đen người đầy hình xăm, để tóc húi cua phía đối diện.

"Hai bác sĩ, thứ cho mấy lời thô tục của tôi sau đây nhưng tốt nhất là chị Lâm không có việc gì. Nếu không, chỉ cần chị ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, con người tôi thì dễ nói chuyện lắm, nhưng phía sau tôi vẫn còn tới mấy trăm người anh em lận, họ đều theo chân chị Lâm kiếm cơm cả. Lỡ chén cơm mà bị vỡ, tôi e là họ không còn dễ nói chuyện như tôi đâu."

Dù ngoài miệng, tên côn đồ Hứa Cường kia luôn nói mình không có ý đe dọa, nhưng ai cũng nghe ra được hàm ý uy hiếp ẩn trong câu nói của anh ta.

"Biết rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà." Hai bác sĩ vội trả lời.

Có điều nói thì nói vậy, nhưng trong lòng họ lại không chắc chút nào. Giờ họ gần như có thể xác định cô gái này đang bị "tụ máu ngoài màng cứng cấp tinh", hơn nữa còn đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, xác suất cứu chữa thành công bây giờ là năm mươi – năm mươi. Mà dù có cứu sống thì chưa biết chừng sau này cô ấy sẽ trở thành người thực vật cũng nên.

"Hửm?"

Trong lúc họ còn đang miên man suy nghĩ thì cô gái kia bỗng mở bừng hai mắt.

Cô sờ đầu, bên trên đã được băng bó đơn giản. Giờ cô chỉ nhớ mỗi khúc mình bị xe tông, từ đó đến giờ từng tỉnh lại một lần, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi giúp mình chữa trị, sau đó lại mất đi ý thức.

Nhưng trong cơn mơ màng, cô vẫn cảm nhận được hình như có người đã dùng nội khí chữa trị cho mình.

Có điều là ai sở hữu nội lực thâm hậu tới vậy, có thể giúp mình chữa thương mà không gây xung đột với nội khí của mình chứ?

Từ khi nào mà thành phố Tương Đàm lại xuất hiện một cao thủ như vậy, sao trước giờ mình lại không hay biết gì hết?

Còn nữa, sao mình lại thấy hơi thở của người này quen thế nhỉ? Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu cô gái bỗng hiện lên hình bóng một người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra uể oải, lười nhác, ăn mặc quê mùa, nhưng thực lực lại cao siêu tới độ không ai sánh bằng. Chỉ là từ sau nhiệm vụ Amazon, người đàn ông đó đã biến mất một thời gian dài, theo như hắn nói thì ông cụ trong nhà bắt hắn trở về núi tu luyện thêm.

"Chị Lâm, chị tỉnh lại rồi! Em còn tưởng…" Hứa Cường ngồi bên cạnh thấy chị cả của mình đã bình an tỉnh lại thì vui đến phát điên.

"Mày còn tưởng gì cơ? Lâm Hồng Tụ đây là người dễ xảy ra chuyện như vậy sao?" Cô mỉm cười đáp. Tuy sắc mặt còn hơi nhợt nhạt nhưng nụ cười đó vẫn nghiêng nước nghiêng thành như trước. Bằng chứng là ba người đàn ông trong xe đều không kiềm được mà trợn mắt nhìn chằm chằm, tim cũng đập nhanh thêm vài nhịp.

Lâm Hồng Tụ sờ phần đầu có hơi đau của mình, lại vận chuyển nội khí trong người, tự cảm nhận một chút, sau đó phát hiện ngoại trừ chảy hơi nhiều máu thì không còn thấy khó chịu ở đâu nữa cả. Với lại, vết thương cũ lúc trước cũng đang được một sợi tử khí thần bí chữa trị và đã gần khôi phục lại rồi.

Cô ngẩn người, tuy bản chất tương đồng nhưng sợi tử khí kia mạnh hơn nội khí của hắn lúc trước vô số lần.

Chẳng lẽ thực lực của hắn lại đột ngột tăng lên ư?

Nghĩ đến đây, Lâm Hồng Tụ trịnh trọng nói: "Cường Tử, chị hỏi mày, sau khi chị bị thương, ai đã giúp chị chữa trị vậy?"

"Ai hả? Em không nhớ rõ, hình như là một người trẻ tuổi mà em không quen biết." Hứa Cường mơ hồ nhớ lại đó là một người trẻ tuổi, ăn mặc giống dân lao động nhập cư, nhưng khi muốn nhớ kỹ hơn, chi tiết hơn thì lại chẳng thể hình dung được dáng vẻ của người đó trông như thế nào. Điểm duy nhất còn in sâu vào đầu là đôi mắt của người ấy cực kỳ có thần, như ẩn chứa ma lực có thể hút người ta vào sâu bên trong.

Nhìn bộ dạng của Hứa Cường lúc này, Lâm Hồng Tụ biết xem ra anh ta không nhớ gì thật nên cũng chẳng nhiều lời, chỉ nói: "Khi nào về mày phải nghĩ cách tìm ra người này cho chị, nhất định phải tìm được! Nếu tìm không thấy, mày cũng đừng quay về gặp chị nữa!"

Trên mặt Hứa Cường lập tức để lộ vẻ đau khổ.

Biển người mờ mịt, anh ta biết đi đâu mà tìm.

Nhưng nếu bà chủ đã lên tiếng, anh ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

"Em biết rồi, chị Lâm. Trước mắt chị tạm thời nằm xuống nghỉ ngơi, thuận tiện tới bệnh viện kiểm tra một lượt nhé? Hồi nãy chị chảy không ít máu đấy." Hứa Cường nói.

"Cũng được." Lâm Hồng Tụ có thể cảm giác được, thật ra bản thân đã không còn gì đáng ngại, nhưng để bảo đảm an toàn, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra toàn thân một lần cho chắc.

***

Một tiếng sau, trong buổi hội chẩn ở bệnh viện.

"Không thể tin nổi!"

"Sao mà được?"

"Hoàn toàn không thể giải thích thỏa đáng!"

"Bị thương nặng tới vậy, sao có thể chỉ trầy chút da được chứ?"

"Nếu chỉ bị trầy da thôi thì sao bệnh nhân lại rơi vào trạng thái hôn mê lâu tới vậy?"

Sau khi trải qua một loạt xét nghiệm, kết quả cho thấy Lâm Hồng Tụ chỉ bị trầy da mỗi chỗ trán, nhưng vấn đề khác căn bản không tồn tại. Điều này khiến cho mấy bác sĩ vừa đọc được báo cáo sức khỏe lập tức cãi nhau ầm trời. Nhưng trên báo cáo đã viết rất rõ, một Lâm Hồng Tự nửa tiếng trước còn sống dở chết dở, bây giờ không chỉ chẳng có vấn đề gì mà tất cả chỉ số còn đều ở mức bình thường.

***

Tòa nhà Quốc tế Tinh Hải.

Dương Kiệt tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy nơi được ghi trên tờ giấy mà ông cụ đưa cho mình.

"Xin lỗi anh, vì không đặt lịch hẹn trước nên chắc tổng giám đốc Diệp không thể gặp anh đâu ạ. Hay là anh gọi điện hỏi tổng giám đốc Diệp thử xem cô ấy có rảnh để gặp mặt anh không nhé?" Nhân viên lễ tân xinh đẹp dịu dàng, uyển chuyển trả lời. Tuy giọng rất ngọt ngào, nhưng thái độ xa cách, từ chối kia cũng cực kỳ rõ ràng.

"Không hẹn trước thì không thể gặp cô ấy hả?" Dương Kiệt hỏi lại.

"Đúng vậy. Nếu anh không hẹn trước thì tôi rất khó thông báo với tổng giám đốc Diệp giúp anh. Anh nghĩ thử đi ạ, tổng giám đốc của bọn tôi có trăm công nghìn việc, bận rộn lắm, tôi đâu thể chỉ vì chút chuyện nhỏ mà quấy rầy cô ấy được, anh nói có đúng không?" Từng câu từng chữ của cô nhân viên lễ tân xinh đẹp rất đúng mực, khiến người khác không bắt được chút sai lầm nào.

Dương Kiệt gật đầu, đáp: "Ừm, cô nói không sai. Chuyện này là do tôi không lo lắng chu toàn. Thế tôi đi trước, dù sao tôi cũng không quá muốn gặp cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố Tương Đàm, đang định dạo chơi vài ngày trước đã."

"Reng reng reng…"

Đúng lúc này, chuông điện thoại đặt trên quầy lễ tân bỗng reo vang.

"Alo, xin chào…? Là tổng giám đốc sao ạ? Vâng vâng, đúng là có một người trẻ tuổi tới tìm cô. Đúng, anh ta tên Dương Kiệt! Cô định mời anh ta lên tầng sao ạ? Không phải ạ? Sắp xếp chỗ nghỉ chân cho anh ta trước ạ? Vâng, được, tôi hiểu! Tôi biết phải làm thế nào rồi ạ!"

Nhân viên lễ tân cúp máy, trong đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi. Không biết gã nhà quê trước mắt có thân phận thế nào mà lại có thể khiến đích thân tổng giám đốc gọi tới thông báo, còn bảo mình dẫn hắn đến ở tạm trong một căn nhà ở vùng ngoại ô trước.

Đúng là kỳ lạ mà…

Tuy trong lòng có hàng trăm hàng nghìn câu hỏi, nhưng nhân viên lễ tân không hỏi gì nhiều, chỉ nghiêm chỉnh làm theo chỉ thị của Diệp Khinh Tuyết, dẫn Dương Kiệt tới vùng ngoại ô.

"Cô bảo, tổng giám đốc của các cô sắp xếp cho tôi ở lại đây á?"

"Có lầm không vậy? Chỗ này chẳng những nằm ở ngoại ô thành phố mà còn bẩn không chịu nổi. Nếu là ở nông thôn thì ít nhất còn non xanh nước biếc, có thể hít thở không khí mới mẻ. Chứ cô nhìn chỗ này xem, chẳng những không có cảnh gì để ngắm mà còn khói giăng mờ mịt!"

Nhìn con hẻm nhỏ bẩn thỉu trước mặt, Dương Kiệt thật sự có hơi cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK