Thông qua các đoạn phim giám sát và thông tin từ một vài bạn học, hiện giờ đã tìm thấy một vài kẻ phạm tội ở trường học.
Thành Duyên dẫn đầu đem người qua đánh khiến chúng khốn đốn một phen, tâm tình thập phần thoải mái. Bạch Khoảnh Thời sau khi ổn định lại tâm lý liền tới trường học.
Mà Thành Duyên bởi vì muốn ở bên cạnh Bạch Khoảnh Thời, liền đưa ra đề nghị chuyển ba, hai ban chủ nhiệm lớp thương lượng vui vẻ, rất nhanh được đáp ứng.
Vì vậy mỗi khi ở trường, Bạch Khoảnh Thời bị Thành Duyên nhìn chằm chằm cả ngày, nhìn chằm chằm khi đi học, nhìn chằm chằm sau khi tan học, nhìn chằm chằm ngay cả đi WC.
Y nhịn không được nói: "Thành ca ca anh có phải hay không là đang có bệnh, em đi WC thôi mà anh cũng phải nhìn?"
Thành Duyên vẻ mặt đương nhiên: "Phải nhìn, vì sao không được nhìn? Em đẹp như vậy mà.".
Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Bạch Khoảnh Thời không chút nao núng, đấm Thành Duyên một cái, cả người liền cảm thấy thoải mái.
Cấp ba luôn là khoảng thời gian vội vàng nhất, đã trải qua kỳ thi giữa kỳ, thành tích Thành Duyên liền được cải thiện.
Bạch Khoảnh Thời kinh ngạc: "Anh bị một linh hồn Albert Einstein xuyên qua sao?"
Hắn cư nhiên từ hồi khảo thí, liền từ hạng bét trường phi thăng lên hạng hai, hạng nhất là y.
Thành Duyên cười cười: "Không có, anh đây vốn là một đại ca xuất chúng mà, làm sao không thể ưu tú chứ."
Bạch Khoảnh Thời không biết lời hắn nói có ý tứ gì, cho rằng hắn cùng người khác cùng nhau ra ngoài lêu lỏng, có chút tức giận mà chu chu miệng lên.
Thành Duyên duỗi tay ra kéo, y cả người liền khuynh đảo dựa vào trong lòng ngực Thành Duyên, thực ấm áp.
"Nói, em lại suy nghĩ lung tung gì về chuyện xưa của anh à?" Thành Duyên thấp giọng nói. Vững vàng khom người xuống động tác không dễ bị phát hiện, lặng lẽ sờ soạng mông Bạch Khoảnh Thời một phen.
Bạch Khoảnh Thời mẫn cảm, cả người liền rùng mình, giọng nói run run: "Anh làm gì vậy a? Em không có suy nghĩ lung tung."
"Vậy em nói đi, vì sao em lại tự nhiên sinh khí?"
"Em không có sinh khí." Bạch Khoảnh Thời mạnh miệng, loại sự tình này phải ghen tuông thật quá mức hổ thẹn.
Thanh Duyên bất đắc dĩ, đành phải lại sờ soạng một phen, cảm giác được mèo con trong lòng ngực không ngừng run rẩy.
"Anh có bệnh đi." Bạch Khoảnh Thời hờn dỗi nhìn mắt Thành Duyên, "Em thật sự không có sinh khí, cái gì cũng không có."
Tác giả có lời muốn nói: ——