Chuyện đã vậy rồi mà Thanh Phong còn bảo nàng đến Đông Hải đi chơi, đây là muốn kết giao kẻ thù cho nàng rồi. Nhớ lại chuyện năm đó, dù Bạch Ngôn luôn than mất mặt, nhưng nàng vẫn cảm thấy Đông Hải khá thú vị, còn có cảnh đêm rất đẹp. Lần trước đi vội vẫn chưa thể lấy được đồ mang về, lần sau nếu có cơ hội nàng nhất định phải xuống thăm hỏi một lần, tiện thể đem hoa viên nhà Đông Hải Long Vương về trang trí sân vườn. Mà nói ra nàng cũng vẫn là đau khổ trong lòng a. Cũng vì vụ đó mà Bạch Ngôn hắn quyết định nhốt nàng suất một trăm năm, không cho ra khỏi nhà, hơn thế lại còn luôn kề cạnh canh chừng nàng, quả là đáng sợ. Cơ mà cuối cùng thì viên bảo thạch trấn long cũng về tay nàng, vẫn coi như một trăm năm cũng đáng, có thể xem là tiền công.
Thanh Phong nhìn thấy vẻ mặt của nàng biến đổi liên tục mà cười không thể ngừng, hắn cười đến chảy cả nước mắt, nhìn nàng nói
"Có khi lần này muội đi Đông Hải chuyến nữa, không khéo Long Vương chuyển nhà mất."
Nhìn thấy Thanh Phong cười mà nàng chỉ biết thở dài
"Huynh a, nghĩ ta bị nhốt một trăm năm còn chưa đủ nhiều, lần này xuống đó nghịch nữa chắc Bạch Ngôn hắn nhốt ta cả đời quá."
"Lẽ nào hắn không cho muội xuất giá, không muốn có tiểu bảo bảo a?"
"Huynh thật là biết trêu ta đi." Nàng nhìn hắn ngán ngẩm, nhìn hắn có vẻ vui kinh khủng khiếp, như người phàm vừa được thăng lên làm tiên vậy, thật không ra dáng một vị trưởng bối a.
Nàng cầm ly trà lên, lại đau đầu thở dài. Thiên giới hầu như những nơi đi được nàng đều đến cả rồi, hẳn là không còn chỗ mà chơi nữa, lần này biết đi đâu đây, không lẽ trốn ra ngoài rồi lại cứ như vậy mà quay về, thật là khiến người ta phiền lòng đau khổ mà.
Thấy nàng than ngắn thở dài cả buổi trời, Thanh Phong hắn liền nói
"Muội cơ bản cũng đi khắp nơi rồi, liệu còn nơi nào mới mẻ?"
"Đúng vậy a, đều đi hết rồi." Nàng lại thở dài, thật là muốn bùng nổ đi mà.
Thanh Phong hắn cũng đau đầu, còn không mau tìm cho nàng một nơi để đi, có khi Ti Mệnh Cung thân yêu này của hắn lại bị nàng đập đi xây lại mất, haiz quả thực là đau đầu, rất đau đầu đi. Thấy sắc mặt của nàng trầm xuống, Thanh Phong toát mồ hôi lạnh, nhấp một ngụm trà giữ bình tĩnh, hắn chợt nảy ra một ý, đập bàn đứng dậy nói
"Hay là muội đi Phàm giới!"
"Phàm giới? Là nơi toàn người phàm đó hả?" Nàng nhìn Thanh Phong đầy khó hiểu, Phàm giới thì có gì để chơi a, tại sao hắn lại kêu nàng đi Phàm giới.
"Ta nghe nói, Phàm giới rất thú vị, hơn nữa còn rất náo nhiệt nha, muội đi xuống đó nhất định không buồn chán. Muội không tin cứ đi kiểm chứng, nếu lời không như ta nói, có thể tìm ta tính sổ."
Vừa nói hết câu, Thanh Phong liền chột dạ mà run một. Hắn đưa tay lên bóp bóp trán, quả thực lần này nói mà không suy nghĩ, chuốc họa lớn rồi. Ai mà không biết Bạch Băng nàng tùy tính có tiếng, thứ thú vị, nàng không thích thì chính là không thú vị. Thứ không thú vị, nàng có hứng thú, đảm bảo lưu truyền nhân gian, ai ai cũng biết. Giờ lỡ nàng xuống Phàm giới, không vừa lòng, ít nhiều cũng sẽ quay lại tính sổ với hắn. Có khi hắn nên đi dọn dẹp hành lý mà chuẩn bị chuyển nhà đi là vừa rồi. Thanh Phong vẫn nhìn Bạch Băng cười đầy tự tin, nhưng ai biết trong lòng hắn quả thực đang rất rối ren...chính là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa a.
Bạch Băng nghe Thanh Phong nói, lại thêm nụ cười chắc nịch trên môi hắn, nàng xoay xoay cốc trà ngồi suy nghĩ. Nàng từ nhỏ đến lớn mới chỉ đi Phàm giới một lần. Nàng nhớ năm đó là nàng đi diệt Lục Xà, cách đây cũng mấy vạn năm rồi. Khi ấy Phàm giới chỉ là một đống hoang tàn đổ nát, chỉ toàn những mảnh vỡ do phân chia Tam giới để lại, hầu như chưa có gì thay đổi hay cải tạo, phàm nhân cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn yêu ma quỷ quái hoành hành, làm loạn. Nhưng tính ra đến bây giờ cũng đã rất lâu rồi, hẳn cũng có thay đổi đi, ít nhiều nghe Nguyệt Hạ với Thanh Phong nói, ở đó cũng đã xuất hiện phàm nhân, cuộc sống cũng rất phát triển, nhộn nhịp. Chi bằng lần này nàng xuống Phàm giới chơi, cũng coi như là đi tham thú, điều tra, dễ cho việc quản thúc sau này.
Thanh Phong đoán là nàng đang suy nghĩ nên không dám lên tiếng, trong lòng hắn vừa mong nàng đi, lại vừa mong nàng không đi. Nếu nàng đi về không vừa ý liền sẽ tính sổ với hắn, nếu nàng không đi chắc chắn sẽ khó chịu mà dẫn đến nổi cáu, mà nàng đã tức giận thì không tưởng tượng được nàng sẽ làm ra loại chuyện gì. Vẫn là sống được ngày đâu hay ngày đó, tốt nhất nàng vẫn là đồng ý mà hạ phàm đi thôi.
Sau một hồi im lặng không nói gì, Bạch Băng đập bộp chiếc cốc trên tay xuống bần, mặt nước nảy lên sóng sánh nhưng không hề rơi bất kì giọt nào ra ngoài, hành động của nàng làm cho Thanh Phong giật mình, chân hắn run bắn lên, trán đầm đìa mồ hôi, hắn phải kiềm chế lắm, mới không phát ra tiếng động.
Bỗng nhiên nàng nói
"Được a, lần này ta sẽ đi Phàm giới xem thử." Vừa nói nàng vừa cười liếc nhìn Thanh Phong, Phàm giới sau bao nhiêu năm hẳn rất thú vị, ít nhiều cũng là có thu hoạch mà trở về. Lại để ý đến gương mặt gượng gạo đầy mồ hôi của hắn, nàng hỏi
"Huynh cảm thấy nóng lắm sao? Làm sao mà chảy nhiều mồ hôi vậy?"
"Hahaa, cũng chỉ là nóng đôi chút thôi, vậy muội là quyết định đi Phàm giới một chuyến?" Thanh Phong hắn nghe nàng nói mà hoảng hồn, hắn nói mà suýt chút cắn trúng lưỡi.
"Đúng a, vậy bây giờ muội đi luôn đây, không làm phiền huynh nữa." Nàng rất thoải mái nhìn hắn mà nói, đã tìm được chỗ đi, tốt nhất không nên chậm trễ.
Thấy nàng đứng lên đi ra cửa, Thanh Phong vôi ngăn lại
"Ấy khoan, muội cứ vậy mà đi không chuẩn bị gì sao?"
"Chuẩn bị? Là chuẩn bị thứ gì?"
Thanh Phong hắn giờ đang giở khóc giở cười trong lòng, có ai ra ngoài mà lại không chuẩn bị? không lẽ cứ thế mà đi sao. Hắn nhìn nàng, đầy bất lực, biến ra trên bàn một chiếc túi, trong đó đựng những mảnh bạc hình tròn, vuông, nhỏ to đủ kiểu, hắn còn biến ra một khăn mỏng dùng để che mặt. Chỉ vào mấy thứ trên bàn, hắn nhìn nàng nghiêm túc nói
"Cái túi kia chứa bạc, là để muội mua đồ, muốn mua đồ gì liền lấy bạc trong đó mà mua. Muội yên tâm, dùng hết, túi sẽ lại đầy." Vừa nói hắn đưa túi bạc, cùng tấm khăn mỏng cho nàng
"Muội vốn là thần tiên, hơn nữa lại mang nhan sắc hơn người thế này, tốt nhất vẫn là nên giấu đi, đừng để lộ tránh gây phiền phức. Nên đeo tấm khăn này vào."
Nghe Thanh Phong nói nàng liền giơ tay nhận lấy, cất túi bạc vào trong tay áo, cẩn thận đeo khăn lên mặt, như này là có thể đi rồi.
Thực ra Thanh Phong rất chu đáo, mỗi lần nàng đi chơi đều chuẩn bị đầy đủ cho nàng, nào là y phục, lễ vật, tiền bạc hay các dụng cụ cá nhân, như đao kiếm khăn, mũ nón...
Chuẩn bị xong xuôi, nàng theo Thanh Phong đến Tây Thiên Môn, là tại vì Ti Mệnh Cung của Thanh Phong ở phía Tây, nên vẫn là đến cửa Tây thì nhanh hơn. Thấy nàng và Thanh Phong hai tên đứng gác rất ngoan ngoãn mà hành lễ. Thực ra lúc đầu thấy nàng, bọn chúng liền tỏ ra đề phòng, chặn đường không cho nàng đi. Nhưng sau khi ăn nhầm ánh mắt của nàng, chúng liền tự cảm thấy ở nhà còn mẹ già con thơ, tốt nhất nên an phận thủ thường, vẫn là chưa muốn du lịch Qủy Môn Quan.
Trước khi Bạch Băng lên đường, Thanh Phong không quên dặn nàng, hạ phàm, tốt nhất nên hạn chế sử dụng tiên thuật, vì tiên khí ở Phàm giới rất không ổn định, hơn nữa còn có Ma Qủy quấy nhiễu, vẫn sợ gặp nhiều bất trắc. Nhắc nhở nàng xong, Thanh Phong liền cáo từ, nói là có việc mà đi trước, nàng rất thuận ý để hắn đi. Khi chuẩn bị bước xuống Thiên Môn, nàng phóng một mẩu giấy nhỏ từ ống tay ra ngoài, song liền thong thả mà đi.