Mặc dù Đường Cảnh Hạo là chủ thiên hạ nhưng không làm chủ được hai người này.
Mẫu hậu hắn vất vả nửa đời, hết lòng lo lắng vì ba huynh đệ bọn họ.
Phụ hoàng hắn vừa ngu ngốc vô dụng vừa háo sắc bạo ngược, khó khăn lắm hắn mới lên làm chủ, không còn bị cẩu Hoàng đế kia khống chế, tất nhiên không thể để mẹ ruột chịu khổ được.
Nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao với chính thê Tống Bảo, ca nhi này luôn tùy hứng làm bậy không nói đạo lý, nếu y chỉ làm một cái bình hoa còn dễ nói, nhưng Tống Bảo suốt ngày gây chuyện, hắn tức giận đến ngứa răng nhưng e ngại thế lực Tống gia nên không thể động đến y, quả thực là ức chế tột độ.
Trước đây còn ở phủ Thái tử, hai người này một năm chẳng gặp nhau mấy lần nhưng lần nào cũng ầm ĩ gà bay chó chạy, giờ ở thâm cung đại viện này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chẳng phải bó tay toàn tập hay sao.
“Mau dậy đi mau dậy đi!” Đường Cảnh Hạo túm cổ áo Tống Bảo kéo lên, “Có thai rồi mà còn không hiểu chuyện nữa à?”
Không hiểu chuyện?
Nghe thấy ba chữ này, Tống Bảo lập tức rối rít xin lỗi.
“Hiểu chuyện, hiểu chuyện ạ!”. Hã𝙮 𝙩ì𝐦 đọc 𝙩ra𝘯g chí𝘯h ở ﹍ 𝑇 R u M 𝑇 R U 𝓨 𝒆 N.v𝘯 ﹍
Dáng dấp y vốn phấn điêu ngọc trác, lúc nãy ngốc nghếch dập đầu mạnh làm trên trán u một cục bầm tím, mặt mũi đầy bụi nhìn vừa đáng thương vừa tủi thân. Dù Đường Cảnh Hạo biết rõ bản tính Tống Bảo ghê gớm cũng phải mềm lòng.
“Mau chăm sóc tốt cho nương nương đi.”
“Dạ!”
Cật Hảo và Hát Hảo vội vàng làm theo, nhưng Tống Bảo chưa nghe thấy miệng vàng lời ngọc của Đường Cảnh Hạo sao có thể nhận lệnh được, lắp bắp muốn cọ Hoàng đế tướng công.
“Bệ hạ……” Tống Bảo luộm thuộm mà vẫn hết sức xinh đẹp, còn đổi tính nhũn nhặn nói, “Đều do thần nói năng vụng về làm phật ý mẫu hậu, đều là lỗi của thần cả.”
Ngôn từ khẩn thiết, vẻ mặt chân thành của y làm Thái hậu choáng váng, hoàn toàn không hiểu con dâu này lại giở chiêu gì.
“Hoàng nhi, con có biết Hoàng hậu của con vừa nói gì với ai gia không?” Thái hậu ôm ngực, hoang mang nói trước cái nhìn chăm chú của Đường Cảnh Hạo, “Y muốn con nạp người mới đó, đây là chuyện mà Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ có thể làm hay sao? Rõ ràng là đại nghịch bất……”
Thái hậu tạm dừng rồi hít sâu một hơi, uất nghẹn suýt trợn trắng mắt.
Tống Bảo tủi thân nắm góc hoàng bào của Hoàng đế.
Sao vậy, y có nói gì sai đâu.
Sao ai cũng la rầy y vậy chứ.
Đúng là Tống Đậu Nga mà.