"Chồng yêu à~".
Hoàn Nhi hớn hở chạy vào phòng làm việc của Cố Thiên Tửu.
Cố Thiên Tửu ngồi trên ghế nghiêm túc làm việc, thấy Hoàn Nhi chạy đến chỗ mình, cậu ngừng động tác đánh bàn phím lại, tháo cái kính bạc của mình ra để trên bàn, xoa xoa mi tâm, rồi ngẩng đầu nhìn cô gái đã chạy đến bàn làm việc của mình.
"Sao lại đến đây? Không phải cậu đang có tiết học sao?".
"Tất nhiên là hôm nay trống rồi!".
Hoàn Nhi mỉm cười thật tươi, đi lại gần chỗ Cố Thiên Tửu, rồi liếc mắt nhìn màn hình máy tính.
Trên màn hình máy tính là chương mới của bộ truyện 'Vương miệng dành riêng cho em', hiện đang trở thành chủ đề nổi tiếng, trên bảng xếp hạng các bộ tiểu thuyết ngôn tình hay nhất năm nay.
"Cố bảo bối đang siêng năng ra chương mới sao? Yêu cậu chết mất!!!".
Hoàn Nhi mừng ra mặt ôm lấy Cố Thiên Tửu.
Cố Thiên Tửu khẽ lắc đầu, khoé môi hơi cong lên.
"Không phải do cậu cứ thúc giục mãi sao?".
"Không phải chỉ có một mình tớ mà!? Còn có rất rất rất nhiều các fan khác nữa đó!".
Cố Thiên Tửu bật cười, gật đầu tán thành.
"Phải, còn có rất nhiều những độc giả khác nữa".
"Thế nên...cậu cho tớ biết nội dung tiếp theo như thế nào đi?!".
"Này, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhé! Không thể".
"Oaaa! Cố bảo bối, đi mà!".
"Tối nay cậu sẽ biết, bây giờ thì đi về đi, nếu cậu còn ở đây làm phiền thì mai mới có chương mới đấy!".
"...".
Hoàn Nhi bất mãn xụ mặt xuống, bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thiên Tửu mà không thèm chào tạm biệt với cậu.
Cố Thiên Tửu nhìn bóng lưng Hoàn Nhi đi khuất khỏi cửa phòng làm việc, thì khẽ lắc đầu thở dài.
Bộ tiểu thuyết 'Vương miện dành riêng cho em' này là bộ thứ ba mà cậu viết, ban đầu cậu nghĩ hẳn sẽ không nổi đâu, vì cốt truyện rất đại trà lại cẩu huyết, nhưng không ngờ sau một tháng thì nó lại nổi lên như diều gặp gió.
Hoàn Nhi là độc giả đầu tiên của cậu, cũng là cô bạn thuở nhỏ chơi chung với nhau, từ lúc mà cởi chuồng tắm mưa.
Bộ thứ ba này Cố Thiên Tửu cố ý viết để dành tặng cho Hoàn Nhi, vì thế tên nhân vật nữ chính cũng lấy tên của cô, và lấy theo thể loại mà cô muốn.
Thể loại cung đấu hoàng gia.
Câu chuyện xoay quanh về một cô gái nhà nghèo tên 'Hoàn Nhi', vì muốn trang trải cuộc sống nghèo khó, mà quyết định rời khỏi quê hương mình sinh ra, để chuyển lên thủ đô phồn hoa đông đúc sinh sống.
Tại đây cũng gặp được cố nhân, vị cố nhân này liền giới thiệu cho 'Hoàn Nhi' một chỗ làm việc chỉ cần nằm thôi là sẽ có tiền.
'Hoàn Nhi' đương nhiên tin ngay, vì từ nhỏ sống trong nông thôn quê mùa xa thành thị thời thượng, nên cô không hiểu ý nghĩa sâu xa của công việc này, liền đi theo vị cố nhân này.
Mãi đến khi bản thân bị chuốc thuốc lên giường, lăn lộn cùng với một người đàn ông xa lạ cô mới biết mình bị lừa!
Cầm số tiền lớn trên tay, cô quyết tâm tìm cho được người đàn ông đã lấy mất lần đầu của mình.
Trên đường đi tìm người đàn ông mà ngay cả mình cũng chẳng biết tên, cô gặp được nam phụ Tạ Thanh Thần đang gặp nạn, thế là Hoàn Nhi giúp đỡ chữa trị vết thương cho Tạ Thanh Thần.
Sau đó cô biết được Thanh Thần là con trai của thủ lĩnh trong hoàng gia, anh đang trên đường hộ tống hoàng tử đi làm nhiệm vụ thì gặp kẻ địch, anh vội đánh lạc hướng kẻ địch, để cho hoàng tử thoát thân.
Sau đó hai người cùng nhau lên đường đi tìm hoàng tử.
Trên đường đi, Thanh Thần biết được cô đang tìm kiếm một người nhưng ngay cả tên cũng không biết!
Mà Thanh Thần đối với cô là nhất kiến chung tình, nên hứa sẽ giúp cô tìm người nọ.
Truyện đến đây thì đang được Cố Thiên Tửu ra tiếp, tối nay là chương hai người tìm được hoàng tử.
Cố Thiên Tửu gõ vài dòng trên bàn phím, thấy cổ họng hơi khô liền đứng lên đi lấy nước, lúc cậu rời đi, thì ổ cắm điện máy tính có dấu hiệu chập điện, nhưng chỉ trong vài giây, rất nhanh lại trở về bình thường.
Lúc Cố Thiên Tửu quay lại thì trời đang đổ mưa.
Ngồi được vài tiếng Cố Thiên Tửu kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy không còn chỗ nào cần sửa nữa thì mới nhấn enter đăng lên.
Cậu duỗi người, nằm trên ghế. Sau khi thả lỏng xong tâm tình, Cố Thiên Tửu tắt máy tính, thu dọn đồ đạc đi về nhà.
****
Trong lúc chờ xe buýt đến trạm, cậu ngồi ở ghế chờ trạm xe, lấy điện thoại ở túi ra lên mạng xem tin tức một chút.
Lại nhận được tin nhắn của Hoàn Nhi, vô số từ ngữ biểu đạt trên màn hình.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Oaaaa, bảo bối cho mình biết cốt truyện trước đi!
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Hoàng tử kia có phải là tên đã cướp lần đầu của nữ chính phải không?
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Spoil một chút được không?
Cố Thiên Tửu vẫn bình chân như vại mà nhắn lại.
CTT: Không thể.
CTT: Mau đi ngủ đi, mai cậu còn có tiết đó.
CCT: Tớ đang về nhà, không tiện nhắn với cậu.
CCT: Ngủ ngon.
Trên màn hình là vài dòng tin nhắn của cậu, mãi một lúc lâu Hoàn Nhi bên kia mới nhắn lại, chúc cậu ngủ ngon.
Cố Thiên Tửu đợi xe buýt được 15', thì chuyến xe cậu đợi cũng xuất hiện từ đằng xa, sau khi bước lên xe, cậu chọn một vị trí khuất để ngồi vào.
Ánh mắt dõi nhìn theo những ngôi nhà, quán ăn lướt nhanh qua, ánh đèn nê-ông trên các bảng hiệu hắt lên cửa kính xe chiếu lên mặt cậu, khiến cho tâm cậu càng nặng nề.
Cố Thiên Tửu cũng không biết vì sao, lại thấy tâm trạng lúc lên xe của bản thân lại xuống dốc như vậy?
Chỉ là nhìn những ánh đèn bên ngoài làm một góc nào đó nơi tim cậu không thoải mái, cứ như gợi lên một kí ức buồn gì đó rất lâu rồi.
Nhưng lại không nhớ rõ kí ức này như thế nào.
Không muốn để bản thân suy nghĩ tiêu cực nữa, cậu nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể nhất có thể.
Bầu trời hôm nay tối như mực, có vẻ như là sắp mưa rồi, ánh trăng trên cao cũng bị mây đen che kín cả một vùng, không lâu sau thì vài giọt mưa tí tách rơi xuống cửa kính xe.
Về đến nhà, Cố Thiên Tửu cũng mệt mỏi mà nằm vật ra giường, đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ trong phòng, mặt kính bị mưa hắt vào tạo nên một lớp nước dài màu trắng trong suốt, đôi mắt của cậu cũng vô thức nặng trĩu.
Mãi lúc tỉnh dậy Cố Thiên Tửu cũng không biết mình đã ngủ quên lúc nào không hay.
******
Bầu trời đầy sao hôm nay bị mây đen phủ kín, nhìn thôi cũng biết hẳn là một lát nữa thôi những đám mây đó sẽ tạo thành một cơn mưa rất lớn.
Thanh Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa ra phán đoán. Y quay đầu nhìn nữ nhân đang đi sau lưng của mình, vội bảo với cô.
"Tạm nghỉ ngơi một chút, tôi cảm thấy trời sắp mưa rồi".
Hoàn Nhi cũng ngẩng đầu lên xem thử, quả thật như lời Thanh Thần nói, có khi đêm nay sẽ có bão cũng không chừng.
"Cũng được, gió có hơi lớn chút rồi".
Nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy một cái hang nào xuất hiện, hai người liền có chút lo lắng.
Thanh Thần và Hoàn Nhi đi một lúc nữa thì phát hiện có một cái hang động, nằm ở một góc khuất trong rừng cây, hai người mừng rỡ vội đi vào trong hang.
Lúc gần đến cửa hang liền thấy bên trong có ánh lửa đang cháy, còn có bóng người đang ngồi ở đó, hai người hơi nâng cao cảnh giác.
Thanh Thần rút thanh kiếm bên hông ra, từ từ đi lại gần, kiểm tra xem bên trong hang động là bạn hay là địch.
Trong hang động là một chàng trai ăn mặc nghiêm trang, tướng mạo xuất chúng đang ngồi trước ngọn lửa cháy lớn sưởi ấm cơ thể, trên người có không ít vết thương.
Mãi đến khi nhìn rõ thấy người nọ, Thanh Thần có chút kinh ngạc dây thần kinh đang căng chặt liền được thả lỏng, anh đi nhanh đến chỗ người kia hành lễ.
Chàng trai thấy có tiếng động vội quay đầu lại nhìn, thấy người đến là ai thì mừng ra mặt, vội đi lại.
"Hoàng tử, là thần vô năng vì đến tận bây giờ mới tìm thấy ngài". Thanh Thần nặng nề nói.
"Không sao, ngươi vẫn ổn là được". Hoàng tử đi lại đỡ Thanh Thần dậy, hỏi han.
«Trích 'Vương miệng dành riêng cho em'»
*****
Sáng hôm sau, Cố Thiên Tửu tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì giật mình, vội vàng vệ sinh cá nhân, cậu vậy mà lại ngủ quên!!
Lúc đến công ty, Cố Thiên Tửu thở không ra hơi, mọi người trong công ty thấy cậu đến cũng nhìn về phía cậu.
Đằng xa có một cô gái ăn mặc lịch sự đi đến, mỉm cười chào Cố Thiên Tửu.
"Cậu lại đi trễ".
"Chị cho em xin lỗi, hôm qua em về hơi trễ". Cậu có chút luống cuống, ấp úng nói.
Cố Thiên Tửu khóc không ra nước mắt! Đã đi trễ lại còn gặp ngay giám đốc của công ty, hôm nay sao lại xui vậy trời!
"Mau lên, sắp có cuộc họp rồi, tài liệu tôi bảo cậu chuẩn bị đâu?".
"Đây, đây ạ". Cố Thiên Tửu vội lấy xấp tài liệu trong cặp ra đưa đến trước mặt cho giám đốc xem.
Giám đốc thấy cậu cầm trên tay tài liệu thì gật đầu, đi về phía thang máy.
Cố Thiên Tửu thầm thở phào, cũng may giám đốc không khó tính, nếu không trong tháng này cậu đi trễ ba lần đã bị đuổi việc rồi.
Sau khi họp xong, giám đốc gọi Cố Thiên Tửu lại nói vài chuyện công việc và khiển trách cậu vụ đi trễ.
Cố Thiên Tửu xấu hổ vội cúi đầu nhận xin lỗi.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa ạ, em xin lỗi".
"Bao nhiêu cái lần sau của cậu rồi nhỉ?". Gíam đốc ngồi trên ghế chống cằm nhìn cậu.
"Đây là lần cuối cùng đó! Chị tin em đi!".
"Thôi được rồi, tha cho cậu lần cuối đó, nếu còn lần sau thì viết bản kiểm điểm đi".
"Vâng! Em cảm ơn ạ". Cố Thiên Tửu mừng rỡ.
Xin phép giám đốc để về phòng làm việc, lúc ra khỏi phòng thì điện thoại cậu rung lên.
Cố Thiên Tửu mở ra xem thì thấy có tin nhắn của Hoàn Nhi.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Bảo bối, tớ đang ở văn phòng cậu nè, sao hôm nay thấy cậu không mở cửa? Ngủ quên à?
Thật ra Cố Thiên Tửu chỉ viết truyện để thoả niềm đam mê thôi, còn việc làm hiện tại là thư ký của giám đốc công ty.
Mà văn phòng Hoàn Nhi nói là một căn nhà cũng không lớn, cậu mua với giá rẻ.
Chỗ ở hiện tại của cậu hơi nhỏ nên cậu chỉ có thể để những đồ dùng viết truyện ở một chỗ khác thôi.
CTT: Ừm, cậu lấy chìa khoá vào trước chờ đi, tớ đang ở công ty, hôm nay đột nhiên có cuộc họp nên tớ không thể đến văn phòng được.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Vậy tớ vào đợi cậu trước vậy.
CTT: Có đồ ăn trong tủ lạnh đó, chán thì lấy ra mà ăn.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Oki, vậy cậu làm việc cho tốt nha!
******
Mãi đến chiều Cố Thiên Tửu mới tan làm, cậu bắt xe đến văn phòng.
Xe đi được một lúc thì cũng đến nơi, sau khi trả tiền xe xong, Cố Thiên Tửu đi vào mở cửa ra, ngỡ sẽ thấy Hoàn Nhi đang nằm trườn trên sopha để chơi, ai ngờ căn phòng trống không.
Cứ như chưa từng có ai bước vào vậy?
Nếu không phải Hoàn Nhi nói cậu ấy đến đây, cánh cửa cũng không được khoá, đồ ăn trên bàn còn đang ăn dở thì cậu còn nghĩ có trộm vào đấy!
Cố Thiên Tửu lo lắng, bước nhanh vào trong, tìm mãi cũng không thấy Hoàn Nhi, cậu hơi cau mày, đi lại chỗ bàn làm việc, lúc đến gần thì cậu thấy màn hình đang phát sáng.
Cố Thiên Tửu ngồi vào ghế, nhìn lên màn hình chỉ thấy trên đó là chương truyện mới nhất cậu vừa mới viết hôm qua.
Cậu cầm điện thoại nhắn cho Hoàn Nhi, nhưng không thấy ai trả lời, cậu lại tiếp tục ấn gọi, chỉ thấy đầu dây bên kia không có ai bắt máy, chỉ có tiếng tổng đài nói lại.
Lo lắng về an nguy của Hoàn Nhi, mắt cậu vô tình nhìn lên màn hình.
Cố Thiên Tửu như không tin vào mắt mình mà dụi mắt vài lần, nhìn kĩ lại trên màn hình.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện vài dòng chữ kì lạ!
Rất mờ.
Dòng đầu tiên có ghi 'Tại sao mình lại ở đây?'
Dòng thứ hai lại hiện 'Mình chẳng phải đang ở văn phòng của bảo bối sao?'
Nhìn thấy hai dòng này, sống lưng Cố Thiên Tửu bỗng lạnh toát.
Cậu như không tin vào mắt mình, và những dòng suy nghĩ đang hiện lên trong đầu mình.
Hoàn Nhi hình như xuyên thư rồi?!
-Cây Dù Nhỏ-
Hoàn Nhi hớn hở chạy vào phòng làm việc của Cố Thiên Tửu.
Cố Thiên Tửu ngồi trên ghế nghiêm túc làm việc, thấy Hoàn Nhi chạy đến chỗ mình, cậu ngừng động tác đánh bàn phím lại, tháo cái kính bạc của mình ra để trên bàn, xoa xoa mi tâm, rồi ngẩng đầu nhìn cô gái đã chạy đến bàn làm việc của mình.
"Sao lại đến đây? Không phải cậu đang có tiết học sao?".
"Tất nhiên là hôm nay trống rồi!".
Hoàn Nhi mỉm cười thật tươi, đi lại gần chỗ Cố Thiên Tửu, rồi liếc mắt nhìn màn hình máy tính.
Trên màn hình máy tính là chương mới của bộ truyện 'Vương miệng dành riêng cho em', hiện đang trở thành chủ đề nổi tiếng, trên bảng xếp hạng các bộ tiểu thuyết ngôn tình hay nhất năm nay.
"Cố bảo bối đang siêng năng ra chương mới sao? Yêu cậu chết mất!!!".
Hoàn Nhi mừng ra mặt ôm lấy Cố Thiên Tửu.
Cố Thiên Tửu khẽ lắc đầu, khoé môi hơi cong lên.
"Không phải do cậu cứ thúc giục mãi sao?".
"Không phải chỉ có một mình tớ mà!? Còn có rất rất rất nhiều các fan khác nữa đó!".
Cố Thiên Tửu bật cười, gật đầu tán thành.
"Phải, còn có rất nhiều những độc giả khác nữa".
"Thế nên...cậu cho tớ biết nội dung tiếp theo như thế nào đi?!".
"Này, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhé! Không thể".
"Oaaa! Cố bảo bối, đi mà!".
"Tối nay cậu sẽ biết, bây giờ thì đi về đi, nếu cậu còn ở đây làm phiền thì mai mới có chương mới đấy!".
"...".
Hoàn Nhi bất mãn xụ mặt xuống, bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thiên Tửu mà không thèm chào tạm biệt với cậu.
Cố Thiên Tửu nhìn bóng lưng Hoàn Nhi đi khuất khỏi cửa phòng làm việc, thì khẽ lắc đầu thở dài.
Bộ tiểu thuyết 'Vương miện dành riêng cho em' này là bộ thứ ba mà cậu viết, ban đầu cậu nghĩ hẳn sẽ không nổi đâu, vì cốt truyện rất đại trà lại cẩu huyết, nhưng không ngờ sau một tháng thì nó lại nổi lên như diều gặp gió.
Hoàn Nhi là độc giả đầu tiên của cậu, cũng là cô bạn thuở nhỏ chơi chung với nhau, từ lúc mà cởi chuồng tắm mưa.
Bộ thứ ba này Cố Thiên Tửu cố ý viết để dành tặng cho Hoàn Nhi, vì thế tên nhân vật nữ chính cũng lấy tên của cô, và lấy theo thể loại mà cô muốn.
Thể loại cung đấu hoàng gia.
Câu chuyện xoay quanh về một cô gái nhà nghèo tên 'Hoàn Nhi', vì muốn trang trải cuộc sống nghèo khó, mà quyết định rời khỏi quê hương mình sinh ra, để chuyển lên thủ đô phồn hoa đông đúc sinh sống.
Tại đây cũng gặp được cố nhân, vị cố nhân này liền giới thiệu cho 'Hoàn Nhi' một chỗ làm việc chỉ cần nằm thôi là sẽ có tiền.
'Hoàn Nhi' đương nhiên tin ngay, vì từ nhỏ sống trong nông thôn quê mùa xa thành thị thời thượng, nên cô không hiểu ý nghĩa sâu xa của công việc này, liền đi theo vị cố nhân này.
Mãi đến khi bản thân bị chuốc thuốc lên giường, lăn lộn cùng với một người đàn ông xa lạ cô mới biết mình bị lừa!
Cầm số tiền lớn trên tay, cô quyết tâm tìm cho được người đàn ông đã lấy mất lần đầu của mình.
Trên đường đi tìm người đàn ông mà ngay cả mình cũng chẳng biết tên, cô gặp được nam phụ Tạ Thanh Thần đang gặp nạn, thế là Hoàn Nhi giúp đỡ chữa trị vết thương cho Tạ Thanh Thần.
Sau đó cô biết được Thanh Thần là con trai của thủ lĩnh trong hoàng gia, anh đang trên đường hộ tống hoàng tử đi làm nhiệm vụ thì gặp kẻ địch, anh vội đánh lạc hướng kẻ địch, để cho hoàng tử thoát thân.
Sau đó hai người cùng nhau lên đường đi tìm hoàng tử.
Trên đường đi, Thanh Thần biết được cô đang tìm kiếm một người nhưng ngay cả tên cũng không biết!
Mà Thanh Thần đối với cô là nhất kiến chung tình, nên hứa sẽ giúp cô tìm người nọ.
Truyện đến đây thì đang được Cố Thiên Tửu ra tiếp, tối nay là chương hai người tìm được hoàng tử.
Cố Thiên Tửu gõ vài dòng trên bàn phím, thấy cổ họng hơi khô liền đứng lên đi lấy nước, lúc cậu rời đi, thì ổ cắm điện máy tính có dấu hiệu chập điện, nhưng chỉ trong vài giây, rất nhanh lại trở về bình thường.
Lúc Cố Thiên Tửu quay lại thì trời đang đổ mưa.
Ngồi được vài tiếng Cố Thiên Tửu kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy không còn chỗ nào cần sửa nữa thì mới nhấn enter đăng lên.
Cậu duỗi người, nằm trên ghế. Sau khi thả lỏng xong tâm tình, Cố Thiên Tửu tắt máy tính, thu dọn đồ đạc đi về nhà.
****
Trong lúc chờ xe buýt đến trạm, cậu ngồi ở ghế chờ trạm xe, lấy điện thoại ở túi ra lên mạng xem tin tức một chút.
Lại nhận được tin nhắn của Hoàn Nhi, vô số từ ngữ biểu đạt trên màn hình.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Oaaaa, bảo bối cho mình biết cốt truyện trước đi!
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Hoàng tử kia có phải là tên đã cướp lần đầu của nữ chính phải không?
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Spoil một chút được không?
Cố Thiên Tửu vẫn bình chân như vại mà nhắn lại.
CTT: Không thể.
CTT: Mau đi ngủ đi, mai cậu còn có tiết đó.
CCT: Tớ đang về nhà, không tiện nhắn với cậu.
CCT: Ngủ ngon.
Trên màn hình là vài dòng tin nhắn của cậu, mãi một lúc lâu Hoàn Nhi bên kia mới nhắn lại, chúc cậu ngủ ngon.
Cố Thiên Tửu đợi xe buýt được 15', thì chuyến xe cậu đợi cũng xuất hiện từ đằng xa, sau khi bước lên xe, cậu chọn một vị trí khuất để ngồi vào.
Ánh mắt dõi nhìn theo những ngôi nhà, quán ăn lướt nhanh qua, ánh đèn nê-ông trên các bảng hiệu hắt lên cửa kính xe chiếu lên mặt cậu, khiến cho tâm cậu càng nặng nề.
Cố Thiên Tửu cũng không biết vì sao, lại thấy tâm trạng lúc lên xe của bản thân lại xuống dốc như vậy?
Chỉ là nhìn những ánh đèn bên ngoài làm một góc nào đó nơi tim cậu không thoải mái, cứ như gợi lên một kí ức buồn gì đó rất lâu rồi.
Nhưng lại không nhớ rõ kí ức này như thế nào.
Không muốn để bản thân suy nghĩ tiêu cực nữa, cậu nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể nhất có thể.
Bầu trời hôm nay tối như mực, có vẻ như là sắp mưa rồi, ánh trăng trên cao cũng bị mây đen che kín cả một vùng, không lâu sau thì vài giọt mưa tí tách rơi xuống cửa kính xe.
Về đến nhà, Cố Thiên Tửu cũng mệt mỏi mà nằm vật ra giường, đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ trong phòng, mặt kính bị mưa hắt vào tạo nên một lớp nước dài màu trắng trong suốt, đôi mắt của cậu cũng vô thức nặng trĩu.
Mãi lúc tỉnh dậy Cố Thiên Tửu cũng không biết mình đã ngủ quên lúc nào không hay.
******
Bầu trời đầy sao hôm nay bị mây đen phủ kín, nhìn thôi cũng biết hẳn là một lát nữa thôi những đám mây đó sẽ tạo thành một cơn mưa rất lớn.
Thanh Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa ra phán đoán. Y quay đầu nhìn nữ nhân đang đi sau lưng của mình, vội bảo với cô.
"Tạm nghỉ ngơi một chút, tôi cảm thấy trời sắp mưa rồi".
Hoàn Nhi cũng ngẩng đầu lên xem thử, quả thật như lời Thanh Thần nói, có khi đêm nay sẽ có bão cũng không chừng.
"Cũng được, gió có hơi lớn chút rồi".
Nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy một cái hang nào xuất hiện, hai người liền có chút lo lắng.
Thanh Thần và Hoàn Nhi đi một lúc nữa thì phát hiện có một cái hang động, nằm ở một góc khuất trong rừng cây, hai người mừng rỡ vội đi vào trong hang.
Lúc gần đến cửa hang liền thấy bên trong có ánh lửa đang cháy, còn có bóng người đang ngồi ở đó, hai người hơi nâng cao cảnh giác.
Thanh Thần rút thanh kiếm bên hông ra, từ từ đi lại gần, kiểm tra xem bên trong hang động là bạn hay là địch.
Trong hang động là một chàng trai ăn mặc nghiêm trang, tướng mạo xuất chúng đang ngồi trước ngọn lửa cháy lớn sưởi ấm cơ thể, trên người có không ít vết thương.
Mãi đến khi nhìn rõ thấy người nọ, Thanh Thần có chút kinh ngạc dây thần kinh đang căng chặt liền được thả lỏng, anh đi nhanh đến chỗ người kia hành lễ.
Chàng trai thấy có tiếng động vội quay đầu lại nhìn, thấy người đến là ai thì mừng ra mặt, vội đi lại.
"Hoàng tử, là thần vô năng vì đến tận bây giờ mới tìm thấy ngài". Thanh Thần nặng nề nói.
"Không sao, ngươi vẫn ổn là được". Hoàng tử đi lại đỡ Thanh Thần dậy, hỏi han.
«Trích 'Vương miệng dành riêng cho em'»
*****
Sáng hôm sau, Cố Thiên Tửu tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì giật mình, vội vàng vệ sinh cá nhân, cậu vậy mà lại ngủ quên!!
Lúc đến công ty, Cố Thiên Tửu thở không ra hơi, mọi người trong công ty thấy cậu đến cũng nhìn về phía cậu.
Đằng xa có một cô gái ăn mặc lịch sự đi đến, mỉm cười chào Cố Thiên Tửu.
"Cậu lại đi trễ".
"Chị cho em xin lỗi, hôm qua em về hơi trễ". Cậu có chút luống cuống, ấp úng nói.
Cố Thiên Tửu khóc không ra nước mắt! Đã đi trễ lại còn gặp ngay giám đốc của công ty, hôm nay sao lại xui vậy trời!
"Mau lên, sắp có cuộc họp rồi, tài liệu tôi bảo cậu chuẩn bị đâu?".
"Đây, đây ạ". Cố Thiên Tửu vội lấy xấp tài liệu trong cặp ra đưa đến trước mặt cho giám đốc xem.
Giám đốc thấy cậu cầm trên tay tài liệu thì gật đầu, đi về phía thang máy.
Cố Thiên Tửu thầm thở phào, cũng may giám đốc không khó tính, nếu không trong tháng này cậu đi trễ ba lần đã bị đuổi việc rồi.
Sau khi họp xong, giám đốc gọi Cố Thiên Tửu lại nói vài chuyện công việc và khiển trách cậu vụ đi trễ.
Cố Thiên Tửu xấu hổ vội cúi đầu nhận xin lỗi.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa ạ, em xin lỗi".
"Bao nhiêu cái lần sau của cậu rồi nhỉ?". Gíam đốc ngồi trên ghế chống cằm nhìn cậu.
"Đây là lần cuối cùng đó! Chị tin em đi!".
"Thôi được rồi, tha cho cậu lần cuối đó, nếu còn lần sau thì viết bản kiểm điểm đi".
"Vâng! Em cảm ơn ạ". Cố Thiên Tửu mừng rỡ.
Xin phép giám đốc để về phòng làm việc, lúc ra khỏi phòng thì điện thoại cậu rung lên.
Cố Thiên Tửu mở ra xem thì thấy có tin nhắn của Hoàn Nhi.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Bảo bối, tớ đang ở văn phòng cậu nè, sao hôm nay thấy cậu không mở cửa? Ngủ quên à?
Thật ra Cố Thiên Tửu chỉ viết truyện để thoả niềm đam mê thôi, còn việc làm hiện tại là thư ký của giám đốc công ty.
Mà văn phòng Hoàn Nhi nói là một căn nhà cũng không lớn, cậu mua với giá rẻ.
Chỗ ở hiện tại của cậu hơi nhỏ nên cậu chỉ có thể để những đồ dùng viết truyện ở một chỗ khác thôi.
CTT: Ừm, cậu lấy chìa khoá vào trước chờ đi, tớ đang ở công ty, hôm nay đột nhiên có cuộc họp nên tớ không thể đến văn phòng được.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Vậy tớ vào đợi cậu trước vậy.
CTT: Có đồ ăn trong tủ lạnh đó, chán thì lấy ra mà ăn.
Hoàn Nhiii ~ đáng yêu: Oki, vậy cậu làm việc cho tốt nha!
******
Mãi đến chiều Cố Thiên Tửu mới tan làm, cậu bắt xe đến văn phòng.
Xe đi được một lúc thì cũng đến nơi, sau khi trả tiền xe xong, Cố Thiên Tửu đi vào mở cửa ra, ngỡ sẽ thấy Hoàn Nhi đang nằm trườn trên sopha để chơi, ai ngờ căn phòng trống không.
Cứ như chưa từng có ai bước vào vậy?
Nếu không phải Hoàn Nhi nói cậu ấy đến đây, cánh cửa cũng không được khoá, đồ ăn trên bàn còn đang ăn dở thì cậu còn nghĩ có trộm vào đấy!
Cố Thiên Tửu lo lắng, bước nhanh vào trong, tìm mãi cũng không thấy Hoàn Nhi, cậu hơi cau mày, đi lại chỗ bàn làm việc, lúc đến gần thì cậu thấy màn hình đang phát sáng.
Cố Thiên Tửu ngồi vào ghế, nhìn lên màn hình chỉ thấy trên đó là chương truyện mới nhất cậu vừa mới viết hôm qua.
Cậu cầm điện thoại nhắn cho Hoàn Nhi, nhưng không thấy ai trả lời, cậu lại tiếp tục ấn gọi, chỉ thấy đầu dây bên kia không có ai bắt máy, chỉ có tiếng tổng đài nói lại.
Lo lắng về an nguy của Hoàn Nhi, mắt cậu vô tình nhìn lên màn hình.
Cố Thiên Tửu như không tin vào mắt mình mà dụi mắt vài lần, nhìn kĩ lại trên màn hình.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện vài dòng chữ kì lạ!
Rất mờ.
Dòng đầu tiên có ghi 'Tại sao mình lại ở đây?'
Dòng thứ hai lại hiện 'Mình chẳng phải đang ở văn phòng của bảo bối sao?'
Nhìn thấy hai dòng này, sống lưng Cố Thiên Tửu bỗng lạnh toát.
Cậu như không tin vào mắt mình, và những dòng suy nghĩ đang hiện lên trong đầu mình.
Hoàn Nhi hình như xuyên thư rồi?!
-Cây Dù Nhỏ-