Gia cảnh của Bạch Huyên Huyên hơi kém một chút, nhưng lòng tự trọng rất cao. Từ khi đi học đã ngầm xem Cố Viện như đối tượng cạnh tranh. Bất luận là chi phí ăn mặc hay là thành tích, nhân duyên, đều muốn so từng cái một. Cô ta đắc ý nhất, đó là bạn trai Cố Viện không ưu tú bằng bạn trai của cô ta.
Mà Cố Viện, đối với những việc này đều không để ý. Trong lòng cô biết, trên đời này có vài người mang lòng hiếu thắng cao cũng rất bình thường. Việc đó cũng không đại biểu đối phương có bao nhiêu xấu xa, đó chỉ là chuyện thường tình của con người thôi.
Chẳng qua, kết hôn cô ta mời cô làm phù dâu thì có chút kỳ quái, đặc biệt là...
"Viện Viện à, tuy rằng cậu không đủ hoa lệ, nhưng cũng rất tươi mát. Cậu xinh như vậy, mặc cái gì nhìn cũng đẹp."
Khi nói đến xinh đẹp, trong mắt cô gái đối diện còn nổi lên một tầng đố kỵ.
Cố Viện nhìn lễ phục to rộng bảo thủ trong tay, màu vàng đất già chát, không có bất cứ chút thiết kế nào. Không chỉ không thu eo, chất vải mặc vào làm người ta có vẻ mập mạp lại rẻ tiền. Thật là lợi hại, cũng không biết Bạch Huyên Huyên từ đâu tìm được lễ phục phù dâu khó coi như này.
Mục đích lần này của Bạch Huyên Huyên đích thực rõ ràng, muốn ở trước mặt bạn học khoe hạnh phúc của cô ta. Thuận tiện dùng trang phục cô dâu hoa lệ pk với cô ăn mặc như bà thím, hoàn thành một lần chiến thắng cuối cùng.
Thật là quá ngây thơ!
Cố Viện quả thật muốn trợn trắng mắt, lại lười phải cãi cọ với người khác. Nếu không phải đại học thiếu cô ta một chút nhân tình, cô đã sớm muốn trực tiếp rời đi rồi.
Thôi, chỉ cần cô gái này không tiếp tục làm quá, chuyện quần áo cô nhịn. Coi như chấm dứt một hồi đơn phương ân oán, làm nền thì làm nền đi.
Trước hôn lễ một ngày, Cố Viện gặp được bạn trai vẫn luôn sống trong lời khen của Bạch Huyên Huyên. Khỏi phải nói, đúng thật là rất tuấn tú.
Người đàn ông tên Trần Vũ Hàng, lớn hơn bọn cô ba tuổi, đã sớm lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp trường hàng không. Là một phi công, diện mạo tất nhiên không cần phải nói, hắn cao tầm 1m85, thoạt nhìn ôn hoà có lễ độ. Hắn mang theo một đám bạn soái khí lặn lội đường xa tới quê của Bạch Huyên Huyên. Mỗi người đều đẹp trai tiêu sái, có nhiều cơ trưởng, không thừa không thiếu, chất lượng vô cùng cao.
Nhà Bạch Huyên Huyên ở trong thôn xa xôi, tuy rằng đã sớm phát triển, hoàn cảnh cũng coi như ổn, nhưng bất đắc dĩ là bốn phía không có khách sạn. Vì thế mọi người chỉ có thể ở trong nhà cô ta.
Vốn là ngày vui phơi phới, nhưng lại bị hai tập tục ở quê phá hư. Điều thứ nhất, trước ngày kết hôn chú rể cần phải bị nhà mẹ đẻ cô dâu chuốc rượu tuyên thệ. Điều thứ hai, buổi tối phù dâu phải ngủ chung với cô dâu.
Hai điều tập tục nhìn như không hề liên quan gì đến nhau, cũng may lại vừa lúc buổi tối này, tạo thành một hồi ô long.
Đêm nay, Cố Viện ngủ thật sự trễ, Bạch Huyên Huyên lôi kéo cô thức đêm để ôn lại hồi ức lúc sinh hoạt đại học. Đương nhiên toàn bộ trọng điểm là cô ta tự mình nỗ lực một đường đi tới thời khắc vinh quang như thế nào, cuối cùng, nơi dừng chân của cô ta cũng không có bất ngờ gì xảy ra...(*)
(* Câu này ý muốn nói: người mà cô ta đã quen bao lâu nay bây giờ đã đi đến đám cưới mà ko có sự cố gì xảy ra ấy. Còn dấu... là ẩn ý của tác giả nhá. Ý là sự cố có hay ko thì để từ từ rồi xem:)))
"Viện Viện à, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nhìn người. Mình cảm thấy phụ nữ ấy, vẫn là nên tìm một người đàn ông tốt, sau đó bầu bạn cả đời. Cậu xem đó cậu không giống mình, có dự định tính toán, nhìn chuẩn một cái là đi đến kết quả luôn..."
Cô ta lải nhải hơn nửa tiếng sau, cảm thấy mỹ mãn, uống một ly thuốc giúp ngủ ngon, rồi thoải mái dễ chịu đi vào giấc ngủ.
Lại đáng thương Cố Viện, lúc nên ngủ không được ngủ, hiện giờ một chút buồn ngủ cũng không có. Cô dị ứng đối với những thành phần làm yên giấc ngủ đó, không dám uống loạn. Nên cô cũng chỉ có thể nằm nghe tiếng ngáy nặng nề của cô ta, trợn mắt thao láo nhìn trần nhà.
Hết sức buồn chán, đột nhiên cạnh cửa truyền đến một ít động tĩnh.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, người đàn ông thân hình cao lớn xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào, trong miệng còn nhắc mãi "Huyên Huyên", cả người đầy mùi rượu.
Cố Viện thấy thế, đẩy đẩy Bạch Huyên Huyên, nhắc nhở cô ta: "Bạn trai cậu tới!"
Không động tĩnh, ngay cả tiếng ngáy cũng chưa dừng, xem ra hiệu quả của thuốc an thần quá tốt.
Mắt thấy Trần Vũ Hàng càng đi càng gần, đã tới bên mép giường rồi, tiếng kêu cũng càng lúc càng lớn. Cố Viện hết cách, đành phải đứng dậy đỡ lấy hắn.
Đàn ông uống say vô cùng nặng, hơn nữa căn bản không có quy củ như ban ngày. Cố Viện mới vừa xoay đi đã bị hắn ôm chặt, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai cô, tản mát ra hormone giống đực mãnh liệt, làm người có chút mê say, người đàn ông hàm hồ kêu: "Huyên Huyên, anh tới động phòng."
Hôn lễ còn chưa có tổ chức đâu, động phòng cái quỷ gì.
Cố Viện có chút cạn lời, chỉ một chút thất thần, người đàn ông ôm cô càng ngày càng gấp, thậm chí tay cũng đã bắt đầu không an phận, cách áo ngủ hơi mỏng du tẩu khắp nơi trên người cô.
"Vợ anh ở bên cạnh, nhìn cho rõ!"
Lời nói Cố Viện còn chưa xong, người đàn ông đã hướng tới vị trí phát ra tiếng, một ngụm ngậm lấy cánh môi cô, âm thanh mềm mại bị đẩy trở về lại yết hầu. Cố Viện mở to hai mắt, đẩy cũng đẩy không được, chỉ có thể để tuỳ ý môi lưỡi như lửa nóng của người đàn ông liếm mút, đầu lưỡi đảo qua hàm răng, hơi hơi ngứa.
Cùng lúc đó, bàn tay vốn dĩ ở bên hông cô cũng theo đường đi trơn mịn, dùng sức nắm lấy vú đang loả lồ dưới váy ngủ. Bầu vú lớn vô cùng mẫn cảm mềm mại, mới vừa bị tay người đàn ông nắm vào, lập tức cảm giác được một vòng lại một vòng gợn sóng toả ra, mang theo ý vị khiêu khích nồng đậm.
Thân thể Cố Viện không tự giác banh thẳng, từ răng môi truyền ra tiếng rên rỉ thì thầm: "Ưm... a... ưm...". ngôn tình hay
Trong căn phòng này, có loại hơi thở mê loạn.
Môi Trần Vũ Hàng còn đang không ngừng trượt xuống, liếm qua cổ trơn mềm thon dài của cô gái. Kéo dây áo ngủ trượt qua đầu vai, hắn há miệng ngậm lấy quả nhỏ đang đỏ bừng, dùng nước bọt tẩm ướt, môi lưỡi gặm cắn bên trên, làm cho đến khi đầu v* phát sưng, phát đau.
Điểm mẫn cảm của thân thể bị người đàn ông xoa nghiền, liếm láp, gặm cắn. Vú bị bóp thành các loại hình dạng, khoái cảm vượt quá tưởng tượng len lỏi khắp cơ thể, mỗi một tấc đều làm người ta cảm thấy tê dại lại run rẩy.
Cố Viện đã quên đi cấm kỵ và cảm thấy thẹn, cũng đã quên trước mắt, ở trên người cô, là chú rể. Mà cô dâu, là bạn cùng phòng của cô, lúc này đang ở bên cạnh.
Dục vọng mãnh liệt làm cô chỉ có thể để tuỳ ý người đàn ông không ngừng trượt xuống. Cho đến khi, môi mỏng mang theo mùi rượu ngậm lấy nơi giữa chân đang lầy lội hồng thuỷ tràn lan.
Chú rể, ăn hoa huy*t của phù dâu.