Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời đêm, cuồng phong gầm thét ùn ùn kéo đến, từng đợt sóng lớn nhấp nhô trên mặt biển.
Từng luồng sóng lớn cứ như một lần sống chết.
Diệp Thiên Hủy biết lúc sóng lớn ập đến, cô phải dùng hết sức mình để tìm ra một con đường sống.
Một khi cô buông lỏng tay thì sẽ bị cơn sóng cuồn cuộn nuốt chửng, trong nháy mắt biến mất ở nơi đại dương vô tận này.
Cô cũng biết thể lực của mình đã gần đến cực hạn.
Lần nào cô cũng thở rất khó khăn như thể đây là lần thở cuối cùng của cô vậy.
Chung quy ai rồi cũng sẽ chết, Diệp Thiên Hủy cũng không phải chưa từng chết.
Kiếp trước, kết cục cuối cùng của cô là vùi mình nơi đại dương.
Lúc còn sống, mặc dù cô là con gái nhưng lại thích cưỡi ngựa bắn cung, mười bốn tuổi đi theo cha đánh giặc, lập được chiến công. Năm mười bảy tuổi thì được sắc phong tứ phẩm tướng quân.
Cho đến năm hai mươi bốn tuổi, cô nhiều lần lập chiến công, bị dính chặt với danh tướng quân phò quốc. Năm hai mươi lăm tuổi, cô phụng chỉ đi tuần biên cương thì gặp phải quân địch phương Bắc ẩn nấp đã lâu, bị vây khốn nơi rừng núi. Cô liên tục thỉnh cầu xin chi viện lương thảo và binh mã nhưng không mảy may nhận được chút tin tức nào.
Cuối cùng cây không lá, cỏ không rể, đang lúc không có lương thực, cô phải giết năm con ngựa được ngự ban để chia thức ăn cho mọi người, sau đó lết thân thể gầy trơ xương xông ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị đánh bại.
Cô là tướng quân phò quốc, trẻ tuổi, lại thân con gái nên đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình sau khi bị bắt, thế nên lúc địch đang bao vây bốn phía, cô đã nhảy xuống biển.
Sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa, nhưng mà chung quy là chết dưới biển.
Cô còn nhớ, thời khắc mà cô nhảy xuống kia, ý niệm cuối cùng trong đầu cô chính là... đói.
Ký ức đói bụng này cứ như khắc sâu vào tâm khảm cô vậy, cho đến khi cô chuyển sinh sống lại vào kiếp sau, ngay lúc cô đang non nớt khóc oa oa thì cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được đó là đói, rất đói, cực kỳ đói.
Về chuyện đầu thai này, hình như cô thiếu chút vận may nên lần đầu đã đầu thai đến thời niên đại nghèo đói.
Cực kỳ nghèo, nghèo đến nỗi cả ngày nhịn đói khiến cô hoài nghi rằng những ngày tháng khổ sở kiếp trước vẫn còn đang tiếp diễn vậy.
Đây chưa phải điều tồi tệ nhất, thứ tệ hơn chính là thân thế thật sự của cô gặp chút trắc trở.
Ban đầu sau khi sinh ra, cô dù gì cũng chỉ là trẻ con nên cơ thể mềm yếu không có chút sức lực gì, thị lực cũng không tốt, không thấy rõ mọi thứ xung quanh, nhưng tình cờ trong lời nói của người "mẹ" kia, cô đại khái biết được thân thế của mình.
Lúc cô ra đời, đất nước này mới gầy dựng được vài năm, còn mẹ của cô thật ra là gia đình phú quý đã gấp rút chạy sang Hồng Kông trước khi quốc gia được dựng nên. Chỉ có cậu ba và thiếu phu nhân vì không đi cùng được nên đến giờ vẫn còn ở lại trong nước.
Lúc đó mặc dù bảo mẫu kia đã lập gia đình rồi nhưng vẫn thường xuyên qua lại với thiếu phu nhân.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời đêm, cuồng phong gầm thét ùn ùn kéo đến, từng đợt sóng lớn nhấp nhô trên mặt biển.
Từng luồng sóng lớn cứ như một lần sống chết.
Diệp Thiên Hủy biết lúc sóng lớn ập đến, cô phải dùng hết sức mình để tìm ra một con đường sống.
Một khi cô buông lỏng tay thì sẽ bị cơn sóng cuồn cuộn nuốt chửng, trong nháy mắt biến mất ở nơi đại dương vô tận này.
Cô cũng biết thể lực của mình đã gần đến cực hạn.
Lần nào cô cũng thở rất khó khăn như thể đây là lần thở cuối cùng của cô vậy.
Chung quy ai rồi cũng sẽ chết, Diệp Thiên Hủy cũng không phải chưa từng chết.
Kiếp trước, kết cục cuối cùng của cô là vùi mình nơi đại dương.
Lúc còn sống, mặc dù cô là con gái nhưng lại thích cưỡi ngựa bắn cung, mười bốn tuổi đi theo cha đánh giặc, lập được chiến công. Năm mười bảy tuổi thì được sắc phong tứ phẩm tướng quân.
Cho đến năm hai mươi bốn tuổi, cô nhiều lần lập chiến công, bị dính chặt với danh tướng quân phò quốc. Năm hai mươi lăm tuổi, cô phụng chỉ đi tuần biên cương thì gặp phải quân địch phương Bắc ẩn nấp đã lâu, bị vây khốn nơi rừng núi. Cô liên tục thỉnh cầu xin chi viện lương thảo và binh mã nhưng không mảy may nhận được chút tin tức nào.
Cuối cùng cây không lá, cỏ không rể, đang lúc không có lương thực, cô phải giết năm con ngựa được ngự ban để chia thức ăn cho mọi người, sau đó lết thân thể gầy trơ xương xông ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị đánh bại.
Cô là tướng quân phò quốc, trẻ tuổi, lại thân con gái nên đương nhiên biết rõ tình cảnh của mình sau khi bị bắt, thế nên lúc địch đang bao vây bốn phía, cô đã nhảy xuống biển.
Sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa, nhưng mà chung quy là chết dưới biển.
Cô còn nhớ, thời khắc mà cô nhảy xuống kia, ý niệm cuối cùng trong đầu cô chính là... đói.
Ký ức đói bụng này cứ như khắc sâu vào tâm khảm cô vậy, cho đến khi cô chuyển sinh sống lại vào kiếp sau, ngay lúc cô đang non nớt khóc oa oa thì cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được đó là đói, rất đói, cực kỳ đói.
Về chuyện đầu thai này, hình như cô thiếu chút vận may nên lần đầu đã đầu thai đến thời niên đại nghèo đói.
Cực kỳ nghèo, nghèo đến nỗi cả ngày nhịn đói khiến cô hoài nghi rằng những ngày tháng khổ sở kiếp trước vẫn còn đang tiếp diễn vậy.
Đây chưa phải điều tồi tệ nhất, thứ tệ hơn chính là thân thế thật sự của cô gặp chút trắc trở.
Ban đầu sau khi sinh ra, cô dù gì cũng chỉ là trẻ con nên cơ thể mềm yếu không có chút sức lực gì, thị lực cũng không tốt, không thấy rõ mọi thứ xung quanh, nhưng tình cờ trong lời nói của người "mẹ" kia, cô đại khái biết được thân thế của mình.
Lúc cô ra đời, đất nước này mới gầy dựng được vài năm, còn mẹ của cô thật ra là gia đình phú quý đã gấp rút chạy sang Hồng Kông trước khi quốc gia được dựng nên. Chỉ có cậu ba và thiếu phu nhân vì không đi cùng được nên đến giờ vẫn còn ở lại trong nước.
Lúc đó mặc dù bảo mẫu kia đã lập gia đình rồi nhưng vẫn thường xuyên qua lại với thiếu phu nhân.