"Đạo quan này thực sự là của cô à?"
Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.
Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.
Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"
Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?
Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói... Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.
Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi."
"Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."
Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về cô."
Nói xong, anh ta nhìn cô gái trước mặt, cảm giác thật kỳ lạ… Người còn trẻ như thế mà lại là chủ nhân của một đạo quan. Anh ta đã sống ở đây nhiều năm mà chưa từng biết đến thông tin này.
Cô diện chiếc váy liền, tóc dài buộc thành búi tròn, giống như bông hoa sen giữa dòng nước! Đôi mắt cùng lông mày của cô vô cùng tinh tế. Dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, cô đều không giống một nữ đạo sĩ mà giống với người nổi tiếng hơn.
Mặc dù nghĩ thế nhưng ra ngoài mặt anh ta lại hỏi: "Cô Lục! Sao cô lại làm đạo cô vậy?”
"Cảm ơn." Lục Kiến Vi nhận tài liệu đặt vào túi xách. Sau đó cô nghiêm túc nhìn anh ta… Giải thích: "Tôi là nữ đạo sĩ, không phải đạo cô. Anh có thể gọi tôi là Khôn Đạo cũng được." Nói xong, cô nhanh chóng bước đi.
Buổi sáng ở văn phòng đăng ký bất động sản vốn vắng vẻ! Sau khi Lục Kiến Vi rời đi lại càng trở nên yên tĩnh.
Nhân viên công tác cảm thấy bối rối, bởi vì không rõ sự khác biệt giữa nữ đạo sĩ và đạo cô nên anh ta đã lên mạng tra cứu… Lúc này, anh ta mới nhận ra sai lầm của bản thân.
"Đạo cô" là một từ mang hàm nghĩa miệt thị. May mắn là cô không tức giận mà còn kiên nhẫn giải thích cho anh ta nghe.
Sau một lúc suy tư, anh ta đã chia sẻ chuyện này với đồng nghiệp trong nhóm chat: "Tại sao một cô gái xinh đẹp lại chọn làm nữ đạo sĩ nhỉ?”
Một đồng nghiệp trả lời: "Ha ha! Cậu không xem tin tức sao? Hiện nay, một số chùa tuyển dụng nhà sư yêu cầu bằng thạc sĩ trở lên, lại còn cấp xe và điện thoại. Nữ đạo sĩ có thể giàu cỡ nào thì tôi không biết nhưng họ chắc chắn giàu hơn cậu tưởng."
Anh chàng này không tin, nên lập tức tìm kiếm trên mạng... Kết quả thu được thật bất ngờ: [Một loạt tin tức đều nói về việc nhà sư giờ đây rất giàu có.]
Cuối cùng, anh ta nhận ra… Hiện nay, làm nhà sư hoặc nữ đạo sĩ không nhất định phải sống khó khăn như nhiều người vẫn nghĩ.
Lục Kiến Vi bước ra khỏi văn phòng công chứng bất động sản. Nhìn ngày trên tài liệu, cô bàng hoàng nhận ra mình đã trở về ba ngày trước.
Đầu tháng 7, tiết trời nóng bức. Cả những cơn gió nhẹ cũng mang theo hơi nóng, thỉnh thoảng thổi vào mặt.
Chưa kịp suy nghĩ, cô đã đạp xe trở về đạo quan.
Chỉ khoảng mười phút sau, cô đứng trước cổng đạo quan bị bỏ hoang.
Biển hiệu trên đầu hơi nghiêng, nhưng chữ trên đó vẫn toát lên vẻ uy nghi.
Dù uy nghi, nhưng sắp phá sản thì cũng chẳng còn giá trị gì.
Cô đã ở trường suốt vài tháng nay, nhìn lại nơi mình từng sống, lòng cô tràn đầy cảm xúc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lục Kiến Vi giật mình tỉnh giấc khi nghe câu hỏi. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ở sở đăng ký bất động sản.
Trước đây, cô chỉ đến nơi này một lần để thừa kế đạo quan.
Nhân viên dường như không hài lòng với cách ứng xử của cô nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Cô có nghe tôi nói gì không?"
Ký ức về quá khứ bỗng tràn về trong đầu Lục Kiến Vi! Cô nhớ ra rằng ba ngày trước, đạo quan đã được chứng nhận. Vậy tại sao cô lại đứng ở đây?
Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay, cảm giác đau nhói... Mọi thứ dường như đang bắt đầu lại từ đầu.
Thấy vẻ mặt không vui của nhân viên công tác, Lục Kiến Vi nhanh chóng trả lời: "Đúng! Đạo quan đó là của tôi."
"Nếu đã nghe rồi thì nên trả lời sớm chứ! Tôi còn tưởng cô không nghe thấy gì cả."
Nhân viên đóng dấu lên tài liệu, sau đó sắp xếp lại và đưa cho Lục Kiến Vi, nói: "Giờ thì Đạo Quan Xuất Vân chính thức thuộc về cô."
Nói xong, anh ta nhìn cô gái trước mặt, cảm giác thật kỳ lạ… Người còn trẻ như thế mà lại là chủ nhân của một đạo quan. Anh ta đã sống ở đây nhiều năm mà chưa từng biết đến thông tin này.
Cô diện chiếc váy liền, tóc dài buộc thành búi tròn, giống như bông hoa sen giữa dòng nước! Đôi mắt cùng lông mày của cô vô cùng tinh tế. Dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, cô đều không giống một nữ đạo sĩ mà giống với người nổi tiếng hơn.
Mặc dù nghĩ thế nhưng ra ngoài mặt anh ta lại hỏi: "Cô Lục! Sao cô lại làm đạo cô vậy?”
"Cảm ơn." Lục Kiến Vi nhận tài liệu đặt vào túi xách. Sau đó cô nghiêm túc nhìn anh ta… Giải thích: "Tôi là nữ đạo sĩ, không phải đạo cô. Anh có thể gọi tôi là Khôn Đạo cũng được." Nói xong, cô nhanh chóng bước đi.
Buổi sáng ở văn phòng đăng ký bất động sản vốn vắng vẻ! Sau khi Lục Kiến Vi rời đi lại càng trở nên yên tĩnh.
Nhân viên công tác cảm thấy bối rối, bởi vì không rõ sự khác biệt giữa nữ đạo sĩ và đạo cô nên anh ta đã lên mạng tra cứu… Lúc này, anh ta mới nhận ra sai lầm của bản thân.
"Đạo cô" là một từ mang hàm nghĩa miệt thị. May mắn là cô không tức giận mà còn kiên nhẫn giải thích cho anh ta nghe.
Sau một lúc suy tư, anh ta đã chia sẻ chuyện này với đồng nghiệp trong nhóm chat: "Tại sao một cô gái xinh đẹp lại chọn làm nữ đạo sĩ nhỉ?”
Một đồng nghiệp trả lời: "Ha ha! Cậu không xem tin tức sao? Hiện nay, một số chùa tuyển dụng nhà sư yêu cầu bằng thạc sĩ trở lên, lại còn cấp xe và điện thoại. Nữ đạo sĩ có thể giàu cỡ nào thì tôi không biết nhưng họ chắc chắn giàu hơn cậu tưởng."
Anh chàng này không tin, nên lập tức tìm kiếm trên mạng... Kết quả thu được thật bất ngờ: [Một loạt tin tức đều nói về việc nhà sư giờ đây rất giàu có.]
Cuối cùng, anh ta nhận ra… Hiện nay, làm nhà sư hoặc nữ đạo sĩ không nhất định phải sống khó khăn như nhiều người vẫn nghĩ.
Lục Kiến Vi bước ra khỏi văn phòng công chứng bất động sản. Nhìn ngày trên tài liệu, cô bàng hoàng nhận ra mình đã trở về ba ngày trước.
Đầu tháng 7, tiết trời nóng bức. Cả những cơn gió nhẹ cũng mang theo hơi nóng, thỉnh thoảng thổi vào mặt.
Chưa kịp suy nghĩ, cô đã đạp xe trở về đạo quan.
Chỉ khoảng mười phút sau, cô đứng trước cổng đạo quan bị bỏ hoang.
Biển hiệu trên đầu hơi nghiêng, nhưng chữ trên đó vẫn toát lên vẻ uy nghi.
Dù uy nghi, nhưng sắp phá sản thì cũng chẳng còn giá trị gì.
Cô đã ở trường suốt vài tháng nay, nhìn lại nơi mình từng sống, lòng cô tràn đầy cảm xúc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin