Tô Manh cảm thấy nóng, rất nóng.
Bên trong cơ thể tựa như có một có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiêu đốt đến mức cả người cô mềm nhũn cả ra. Thần trí không còn rõ ràng.
Bỗng nhiên bên tay truyền đến cảm giác lành lạnh. Cô liều mạng quấn lấy.
Thật dễ chịu.
Trong nháy mắt tiếp theo, người được cô ôm lấy dùng ngón tay lạnh lẽo, đôi môi nóng bỏng chạm lên trên thân thể cô thêm nhiều mồi lửa hơn.
Hai người triệt để cùng nhau rơi vào vực sâu.
---
Mở mắt ra thêm lần nữa, Tô Manh nhìn căn phòng xa lạ ở trước mắt. Đầu óc giống như hồ dán vậy, cái gì cũng không nhớ nổi.
Không khí trong phòng vừa quen thuộc lại ám muội. Cả người không còn sức lực, cơ thể giống như bị xe nghiền nát, đều đang nhắc nhở, hôm qua cô đã ngủ với một người.
Để cho chồng cô Triệu Trí Tuấn biết, cô nhất định tiêu đời!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cánh cửa đã bị người ta dùng sức thật mạnh gõ vào, cùng lúc đó truyền đến một giọng nói quen thuộc:
"Tô Manh, tôi biết cô đang ở bên trong. Cô mở cửa ra cho tôi! Mở cửa ra cho tôi!"
Là chồng mình!
Tô Manh sợ đến cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Còn không đợi cô nghĩ ra cách, cửa phòng đã bị Triệu Trí Tuấn với đôi mắt đỏ ngầu mở ra. Một đám người xuất hiện trong phòng.
Ngoại trừ Triệu Trí Tuấn ra, còn có ba mẹ và bạn bè thân thiết của Tô Manh.
Không cần người ta phải nói, tất cả mọi người nhìn thấy toàn thân trần trụi, các dấu vết xanh hoặc tím ám muội rải rác khắp trên cổ của Tô Manh, cũng biết tối hôm qua Tô Manh đã làm chuyện gì.
Triệu Trí Tuấn tức đến mức hai mắt đỏ ngầu lên. Gân xanh trên cổ phồng lên, nhìn Tô Manh không một mảnh vải che thân, giơ tay lên cho cô một bạt tai: "Tiện nhân nhà cô! Đồ đê tiện không biết xấu hổ!"
Sức lực cái bạt tai này của anh ta cực kỳ lớn, tát đến mức đầu của Tô Manh ong ong cả lên. Khuôn mặt cũng tê cứng lại.
Tô Manh mặc kệ đau đớn, cũng không quan tâm đến nhục nhã, quấn chăn quỳ trên mặt đất, túm lấy ống quần của Triệu Trí Tuấn: "Chồng ơi, em sai rồi, em sai rồi. Anh tha thứ cho em. A!"
"Đồ tiện nhân nhà cô, còn dám kêu tôi tha thứ cho cô! Coi chừng hôm nay tôi đánh chết cô! Cho cô đi vụng trộm với người khác này!" Triệu Trí Tuấn hung hăng nhấc chân đạp Tô Manh một cái, đạp đến mức Tô Manh ngã trên mặt đất hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, không cách nào động đậy được.
Người ở bên cạnh thấy cảnh này, mới chịu có hành động, nhao nhao tiến lên trước ngăn Triệu Trí Tuấn lại, chỉ lo Triệu Trí Tuấn thật sự mất đi lý trí gây ra án mạng.
Triệu Trí Tuấn phát điên được năm, sáu người kéo lại. Anh ta vửa giãy giụa, vừa hướng về phía Tô Manh hét lên: "Tô Manh, chúng ta xong rồi. Cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện tái hôn cùng với tôi."
Tô Manh nghe thấy những lời này, lòng đau như cắt. Nước mắt như những hạt châu rơi xuống từng đoạn từng đoạn.
Lúc nãy cô bị Triệu Trí Tuấn đá một cước ngã xuống đất, ngực đau đến mức không thể động đậy nỗi, chỉ có thể yếu ớt phản bác lại: "Không!"
Ban đầu ly hôn là vì để mua nhà, giao hẹn rằng khi cầm được giấy tờ nhà sẽ tái hôn. Nhưng ngày hôm qua giấy tờ nhà vừa mới đến tay, sao hôm nay lại biến thành như thế này rồi?
Giây tiếp theo, trong đám người vây quanh ở ngay cửa vào vang lên một tiếng thét kinh ngạc: "Chị dâu!"
Mẹ của Tô Manh sức khỏe vốn không tốt, nhìn thấy con gái của mình làm ra chuyện xấu hổ này, lại bị tức giận đến ngất xỉu.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
...
Ngoài cửa khách sạn vang lên tiếng "Ò e Ò e" sắc nhọn của xe cứu thương. Ở sau cửa khách sạn, Triệu Trí Tuấn vốn dĩ phải đang bừng bừng tức giận lại ôm ấp một cô gái trẻ trung.
"Bảo bối, vẫn là ý kiến của em tốt. Ngày hôm nay ầm ĩ như thế, chúng ta sau này có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi."
Giá như Tô Manh ở nguyên tại chỗ, nhất định vừa liếc mắt đã có thể nhận ra người phụ nữ đang ở trong lồng ngực của Triệu Trí Tuấn, vừa khéo là bạn củng phòng thời đại học của cô- Lưu Lệ Vân.
Lưu Lệ Vân trang điểm tinh xảo. Đôi môi tô son đỏ đậm nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, tiến lên phía trước hôn Triệu Trí Tuấn một cái: "Chồng à, em yêu anh. Sau này chúng ta có thể ở bên nhau cả đời rồi."
Hai người ở trong xe dần dần hòa làm một.