Lâm Tuế Từ đã bị nhốt ở kho hàng này hai giờ.
Hơn hai giờ trước, cậu vừa bước ra khỏi tiệm bánh kem không lao lâu thì đột nhiên có một chiếc ô tô khách cỡ nhỏ dừng ngay bên cạnh.
Ngay lúc cửa xe mở ra, cậu không kịp đề phòng đã bị hai người vạm vỡ túm chặt lấy lôi vào trong xe.
Cậu bị bắt cóc.
Nơi đây là một cái kho hàng bị vứt bỏ không biết ở vị trí nào, trên mặt đất đều là cát bụi, trên vách tường giăng đầy mạng nhện, trong không khí tràn ngập tro bụi.
Thời tiết tháng bảy ảm đạm đến nỗi làm người ta hiểu rằng cùng lắm chỉ có thể chờ hi vọng tới.
Lâm Tuế Từ ngồi ở vị trí trong góc, vì xô xát nên áo thun màu trắng toàn bụi đất.
Hay tay, hai chân của cậu đều bị trói lại, không cách nào thoát ra được, cổ tay trắng nõn và cổ chân đều bị thít chặt đến độ hằn ra vệt đỏ.
Thời tiết vô cùng oi bức, quần áo trên người cơ hồ đều bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt trắng nõn, đẹp đẽ cũng thấm đẫm một tầng mồ hôi, tóc mái trên trán rối tung, xuề xòa.
Một đôi mắt xinh đẹp lại trong suốt mang đầy hơi nước như phủ sương mù mênh mông đang cố gắng kìm nén sự lo lắng, hoảng loạn dưới đáy mắt.
Bên cạnh truyền tới tiếng nức nở nhỏ đầy áp lực, tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, "Anh Tuế Từ ơi, em sợ lắm..."
"Hu hu... Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không ạ?"
"Em rất nhớ ba mẹ với anh cả..."
Ánh mắt Lâm Tuế Từ nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Giang Nhạc cũng bị trói cả hai tay, hai chân giống cậu.
Đôi mắt đối phương phiếm hồng vì khóc, nước mắt rào rạt chảy xuống xuôi theo gương mặt trắng nõn, đôi mắt ngập nước tràn đầy tủi thân và sợ hãi.
Khoảng một giờ trước Giang Nhạc bị trói kại mang đến đây.
Lâm Tuế Từ cảm thấy bọn người kia trói mình ở đây là sai rồi.
Bởi vì cậu thật sự không hiểu tại sao bọn bắt cóc lại bắt trói cậu chung với Giang Nhạc, cậu chỉ là đứa con riêng bị Giang gia ghét bỏ, nào có giống tiểu thiếu gia chính tông Giang Nhạc được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
"Đừng khóc, bọn bắt cóc chỉ cần tiền, bọn họ nhất định sẽ đưa tiền để chuộc em." Giọng nói của vô cùng cậu bình tĩnh, chẳng hề phập phồng, có chút khàn khàn.
Giang Nhạc hít hít cái mũi, khụt khịt nói: "Vâng, ba mẹ nhất định sẽ cứu chúng ta..."
Lâm Tuế Từ hơi nâng khóe miệng ở góc không ai nhìn thấy, im lặng không nói nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính đóng chặt, chiếu vào đường cong tinh xảo mềm mại trên sườn mặt của cậu.
Lông mi mảnh dài cụp xuống, nhẹ nhàng run rẩy, ở đáy mắt một đầu hạ mạt bóng ma*, cho dù ở trong hoàn cảnh thế này cũng lộ ra vài phần xa cách và lạnh nhạt.
(*) Khó hiểu quá ạ TvT
Vài phút sau, cửa sắt kho hàng cũ nát bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hai người đàn ông một trước một sau đi vào.
Tên đàn ông phía trước thân hình cao lớn, trông vô cùng hung thần ác sát, từ cái trán đến đuôi mi bên phải có một vết sẹo do dao để lại, xấu xí giống như một con rết.
Theo ở phía gã là một tên đàn ông béo, du quang đầy mặt, còn cạo cái đầu trọc.
Giang Nhạc sợ đến mức ngừng chảy cả nước mắt, không ngừng dựa sát lại gần Lâm Tuế Từ.
Lâm Tuế Từ ngước mắt liếc nhìn hai người kia một cái, lại thu hồi tầm mắt, hàng mi buông xuống chặn lại sự dao động cảm xúc trong đáy mắt.
"Hai đứa nó đều ở trong tay bọn này, mấy người nhìn cho kĩ đây!" Tên đàn ông mặt sẹo cầm điện thoại, xong gối ngồi xuống trước mặt Lâm Tuế Từ và Giang Nhạc, để camera phía trước của điện thoại đối diện với hai người, sắc mặt hung ác nói: "Hai vị tiểu thiếu gia, nói với ba mẹ hai đứa một câu nào."
Trong loa điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói mang theo khóc nức nở của phụ nữ:
"Nhạc Nhạc, con không sao chứ, bọn họ đối xử với con như thế nào? Con có bị thương không?"
Người đang nói chuyện chính là phu nhân nhà họ Giang, mẹ của Giang Nhạc, Chu Văn Thiến.
Ngay sau đó lại có một giọng nói hiền lành, nhẹ nhàng của người đàn ông trung niên vang lên, giọng điệu vô cùng gấp gáp, run rẩy nhưng cũng tràn ngập an ủi:
"Nhạc Nhạc đừng sợ, ba mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu."
Giang Hồng Vũ, gia chủ nhà họ Giang, là ba của Giang Nhạc, đồng thời cũng là ba Lâm Tuế Từ.
"Ba, mẹ..." Giang Nhạc vừa rồi nghẹn lại nước mắt thế mà giờ phút này nước mắt lại thi nhau chảy xuống dưới, "Bha mẹ nhanh đến cứu chúng con với, con sợ lắm... Hu hu...."
"Nhạc Nhạc đừng sợ, con đừng khóc, ba mẹ sẽ nhanh chóng cứu con ra ngoài mà..."
"Mấy người các anh muốn bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng được, đừng làm tổn thương con của tôi!"
Nhìn cặp vợ chồng trung niên trên màn hình điện thoại, người đàn ông thì anh tuấn nho nhã, nét mặt tràn ngập quan tâm và sốt ruột, người phụ nữ thì gương mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng, đôi mắt mờ mịt phủ đầy ánh nước.
Nhưng mà, sự quan tâm và lo lắng của họ chỉ dành cho một người duy nhất, đó là Giang Nhạc, từ đầu đến cuối họ đều không liếc mắt nhìn Lâm Tuế Từ bên cạnh dù chỉ một cái, phảng phất như cậu chỉ là một người trong suốt không hề tồn tại.
Lâm Tuế Từ lại lần nữa cụp mi mắt, cần cổ trắng nõn lại tinh tế, yếu ớt để lộ trong không khí, bả vai đơn bạc mà thon gầy, trên gương mặt xinh đẹp không lộ ra một biểu cảm gì.
Chỉ là đường xong sườn mặt căng chặt để lộ ra lúc này mới thấy được cậu cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng ngăn cách những thanh âm ồn ào bên ngoài ra khỏi thế giới của chính mình.
Chỉ chốc lát sau, tên mặt thẹo liền đứng lên, đi nhanh ra bên ngoài.
"Năm trăm vạn* một người, tổng cộng là một ngàn vạn."
(*) 500 vạn: tầm 1.646.614.093,00 VNĐ.
"Tôi muốn tiền mặt, hôm nay buổi tối lúc 8 giờ ở đường XX đến giao tiền, đến rồi thì nghe theo yêu cầu của tôi..."
"Nếu mấy người dám báo cảnh sát, hai đứa nhóc này chắc chắn sẽ chết!"
"Được, một ngàn vạn tiền mặt đúng không, không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ không báo cảnh sát, anh đừng làm tổn thương con trai tôi!"
Mặc dù cố gắng ngăn cách với âm thanh bên ngoài, nhưng lời Giang Hồng Vũ nói với bọn bắt cóc vẫn loáng thoáng truyền vào tai Lâm Tuế Từ
Đôi mắt cậu nổi lên một tia gợn sóng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc mong đợi vốn dĩ không nên có.
Có phải ba cũng định cứu cậu không, a sẽ không bỏ rơi cậu đúng không...?
18:06 26/08/2023
Thật sự là mình edit vui vẻ thôi ạ, có vài chỗ mình còn chả hiểu đang viết gì ý, nên mọi người có đọc trúng thì hoan hỉ, hoan hỉ nha.
Hơn hai giờ trước, cậu vừa bước ra khỏi tiệm bánh kem không lao lâu thì đột nhiên có một chiếc ô tô khách cỡ nhỏ dừng ngay bên cạnh.
Ngay lúc cửa xe mở ra, cậu không kịp đề phòng đã bị hai người vạm vỡ túm chặt lấy lôi vào trong xe.
Cậu bị bắt cóc.
Nơi đây là một cái kho hàng bị vứt bỏ không biết ở vị trí nào, trên mặt đất đều là cát bụi, trên vách tường giăng đầy mạng nhện, trong không khí tràn ngập tro bụi.
Thời tiết tháng bảy ảm đạm đến nỗi làm người ta hiểu rằng cùng lắm chỉ có thể chờ hi vọng tới.
Lâm Tuế Từ ngồi ở vị trí trong góc, vì xô xát nên áo thun màu trắng toàn bụi đất.
Hay tay, hai chân của cậu đều bị trói lại, không cách nào thoát ra được, cổ tay trắng nõn và cổ chân đều bị thít chặt đến độ hằn ra vệt đỏ.
Thời tiết vô cùng oi bức, quần áo trên người cơ hồ đều bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt trắng nõn, đẹp đẽ cũng thấm đẫm một tầng mồ hôi, tóc mái trên trán rối tung, xuề xòa.
Một đôi mắt xinh đẹp lại trong suốt mang đầy hơi nước như phủ sương mù mênh mông đang cố gắng kìm nén sự lo lắng, hoảng loạn dưới đáy mắt.
Bên cạnh truyền tới tiếng nức nở nhỏ đầy áp lực, tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, "Anh Tuế Từ ơi, em sợ lắm..."
"Hu hu... Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không ạ?"
"Em rất nhớ ba mẹ với anh cả..."
Ánh mắt Lâm Tuế Từ nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Giang Nhạc cũng bị trói cả hai tay, hai chân giống cậu.
Đôi mắt đối phương phiếm hồng vì khóc, nước mắt rào rạt chảy xuống xuôi theo gương mặt trắng nõn, đôi mắt ngập nước tràn đầy tủi thân và sợ hãi.
Khoảng một giờ trước Giang Nhạc bị trói kại mang đến đây.
Lâm Tuế Từ cảm thấy bọn người kia trói mình ở đây là sai rồi.
Bởi vì cậu thật sự không hiểu tại sao bọn bắt cóc lại bắt trói cậu chung với Giang Nhạc, cậu chỉ là đứa con riêng bị Giang gia ghét bỏ, nào có giống tiểu thiếu gia chính tông Giang Nhạc được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
"Đừng khóc, bọn bắt cóc chỉ cần tiền, bọn họ nhất định sẽ đưa tiền để chuộc em." Giọng nói của vô cùng cậu bình tĩnh, chẳng hề phập phồng, có chút khàn khàn.
Giang Nhạc hít hít cái mũi, khụt khịt nói: "Vâng, ba mẹ nhất định sẽ cứu chúng ta..."
Lâm Tuế Từ hơi nâng khóe miệng ở góc không ai nhìn thấy, im lặng không nói nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính đóng chặt, chiếu vào đường cong tinh xảo mềm mại trên sườn mặt của cậu.
Lông mi mảnh dài cụp xuống, nhẹ nhàng run rẩy, ở đáy mắt một đầu hạ mạt bóng ma*, cho dù ở trong hoàn cảnh thế này cũng lộ ra vài phần xa cách và lạnh nhạt.
(*) Khó hiểu quá ạ TvT
Vài phút sau, cửa sắt kho hàng cũ nát bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hai người đàn ông một trước một sau đi vào.
Tên đàn ông phía trước thân hình cao lớn, trông vô cùng hung thần ác sát, từ cái trán đến đuôi mi bên phải có một vết sẹo do dao để lại, xấu xí giống như một con rết.
Theo ở phía gã là một tên đàn ông béo, du quang đầy mặt, còn cạo cái đầu trọc.
Giang Nhạc sợ đến mức ngừng chảy cả nước mắt, không ngừng dựa sát lại gần Lâm Tuế Từ.
Lâm Tuế Từ ngước mắt liếc nhìn hai người kia một cái, lại thu hồi tầm mắt, hàng mi buông xuống chặn lại sự dao động cảm xúc trong đáy mắt.
"Hai đứa nó đều ở trong tay bọn này, mấy người nhìn cho kĩ đây!" Tên đàn ông mặt sẹo cầm điện thoại, xong gối ngồi xuống trước mặt Lâm Tuế Từ và Giang Nhạc, để camera phía trước của điện thoại đối diện với hai người, sắc mặt hung ác nói: "Hai vị tiểu thiếu gia, nói với ba mẹ hai đứa một câu nào."
Trong loa điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói mang theo khóc nức nở của phụ nữ:
"Nhạc Nhạc, con không sao chứ, bọn họ đối xử với con như thế nào? Con có bị thương không?"
Người đang nói chuyện chính là phu nhân nhà họ Giang, mẹ của Giang Nhạc, Chu Văn Thiến.
Ngay sau đó lại có một giọng nói hiền lành, nhẹ nhàng của người đàn ông trung niên vang lên, giọng điệu vô cùng gấp gáp, run rẩy nhưng cũng tràn ngập an ủi:
"Nhạc Nhạc đừng sợ, ba mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu."
Giang Hồng Vũ, gia chủ nhà họ Giang, là ba của Giang Nhạc, đồng thời cũng là ba Lâm Tuế Từ.
"Ba, mẹ..." Giang Nhạc vừa rồi nghẹn lại nước mắt thế mà giờ phút này nước mắt lại thi nhau chảy xuống dưới, "Bha mẹ nhanh đến cứu chúng con với, con sợ lắm... Hu hu...."
"Nhạc Nhạc đừng sợ, con đừng khóc, ba mẹ sẽ nhanh chóng cứu con ra ngoài mà..."
"Mấy người các anh muốn bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng được, đừng làm tổn thương con của tôi!"
Nhìn cặp vợ chồng trung niên trên màn hình điện thoại, người đàn ông thì anh tuấn nho nhã, nét mặt tràn ngập quan tâm và sốt ruột, người phụ nữ thì gương mặt xinh đẹp, khí chất dịu dàng, đôi mắt mờ mịt phủ đầy ánh nước.
Nhưng mà, sự quan tâm và lo lắng của họ chỉ dành cho một người duy nhất, đó là Giang Nhạc, từ đầu đến cuối họ đều không liếc mắt nhìn Lâm Tuế Từ bên cạnh dù chỉ một cái, phảng phất như cậu chỉ là một người trong suốt không hề tồn tại.
Lâm Tuế Từ lại lần nữa cụp mi mắt, cần cổ trắng nõn lại tinh tế, yếu ớt để lộ trong không khí, bả vai đơn bạc mà thon gầy, trên gương mặt xinh đẹp không lộ ra một biểu cảm gì.
Chỉ là đường xong sườn mặt căng chặt để lộ ra lúc này mới thấy được cậu cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng ngăn cách những thanh âm ồn ào bên ngoài ra khỏi thế giới của chính mình.
Chỉ chốc lát sau, tên mặt thẹo liền đứng lên, đi nhanh ra bên ngoài.
"Năm trăm vạn* một người, tổng cộng là một ngàn vạn."
(*) 500 vạn: tầm 1.646.614.093,00 VNĐ.
"Tôi muốn tiền mặt, hôm nay buổi tối lúc 8 giờ ở đường XX đến giao tiền, đến rồi thì nghe theo yêu cầu của tôi..."
"Nếu mấy người dám báo cảnh sát, hai đứa nhóc này chắc chắn sẽ chết!"
"Được, một ngàn vạn tiền mặt đúng không, không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ không báo cảnh sát, anh đừng làm tổn thương con trai tôi!"
Mặc dù cố gắng ngăn cách với âm thanh bên ngoài, nhưng lời Giang Hồng Vũ nói với bọn bắt cóc vẫn loáng thoáng truyền vào tai Lâm Tuế Từ
Đôi mắt cậu nổi lên một tia gợn sóng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc mong đợi vốn dĩ không nên có.
Có phải ba cũng định cứu cậu không, a sẽ không bỏ rơi cậu đúng không...?
18:06 26/08/2023
Thật sự là mình edit vui vẻ thôi ạ, có vài chỗ mình còn chả hiểu đang viết gì ý, nên mọi người có đọc trúng thì hoan hỉ, hoan hỉ nha.