Hứa Dữu viết xong một chương, cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều, cô duỗi chiếc eo lười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời tối om, mây đen giăng đầy thành phố, trông có vẻ sắp mưa. Hứa Dữu cũng không để ý nhiều, cô sống ở Cảnh thành lâu như vậy, thời tiết ở đây hay thay đổi, cô sớm đã tập mãi thành quen.
Hơn nữa trời mưa sẽ mát mẻ, nàng thích loại cảm giác này, tiếng mưa sẽ làm cô cảm thấy thoải mái, giống như trên thế giới cũng chỉ còn lại một mình cô.
"Cốc cốc cốc."
"Có người trong nhà không?"
Tiếng đập cửa cùng tiếng nói chuyện đồng thời vang lên, căn nhà cũ này vốn cách âm đã kém, tiếng đập của ồn ào như vậy làm Hứa Dữu cảm thấy bực bội không ít, cô quay đầu nhìn qua ván cửa.
"Tới đây."
Người gõ cửa là hàng xóm của cô, trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Châu Linh hiện ra một tia u sầu, nhưng chút u sầu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt cô ta.
"Hứa Dữu, tiểu Phong nhà tôi bị bệnh rồi, tôi muốn đưa thằng bé đi bệnh viện, nhưng nếu tôi đi thì không có ai trông cửa hàng, vậy nên muốn nhờ cô trông cửa hàng giúp một lát."
Hứa Dữu một cúi đầu nhìn Diệp Châu Linh đang nắm tay một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, lúc Hứa Dữu cúi đầu phát hiện Diệp Phong cũng đang ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt nho nhỏ chứa đầy nước mắt, Hứa Dữu có thể cảm giác được người bạn nhỏ này đang vô cùng khó chịu.
Sau khi Diệp Châu Linh nói xong phát hiện Hứa Dữu không có động tĩnh mới xấu hổ tiếp thêm một câu, "Chị Hứa Dữu, tôi quên hỏi cô có rảnh hay không, nếu không được tôi cũng có thể tìm người khác."
Hứa Dữu bị tiếng "chị" của Diệp Châu Linh làm cho ngây ra một lúc, tuy rằng Diệp Châu Linh nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng mỗi lần Diệp Châu Linh gọi cô là chị cô đều cảm thấy không quen.
Đại khái là bởi vì Diệp Châu Linh đã có con, mà cô vẫn độc thân từ trong bụng mẹ.
"Tôi rảnh, cô dẫn tiểu Phong đi bệnh viện đi."
Diệp Châu Linh cười, "Cảm ơn chị Dữu Dữu."
Hứa Dữu cúi đầu nhìn thoáng qua dép lê hình con thỏ dưới chân mình, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, "Cô đừng gọi tôi là... chị, hai người xuống lầu chờ tôi một chút, tôi lập tức xuống ngay."
Hai mẹ con đi ròi, Hứa Dữu mới nhớ ra không phải trẻ em bị bệnh không nên đi ngang qua mặt tiền cửa hàng sao?
Trước khi Hứa Dữu xuống lầu còn nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại.
【Tiểu Dữu Dữu, hợp lớp lần này cậu nhất định phải tới đó, gặp nhiều người thì có làm sao đâu, chẳng lẽ có người ăn thịt cậu à, cả ngày đều ở trong nhà không tốt đâu. 】
Là tin nhắn của bạn tốt Từ Nhã Bạch.
Hứa Dữu cúi đầu, thật lâu sau mới gõ một chữ được.
【 ha ha ha, vậy mới đúng chứ, vậy hứa rồi đó, thứ sáu ở khách sạn lớn nhất Cảnh thành, không gặp không về. 】
-
Mưa còn đang rơi, tí tách tí tách từng giọt rớt xuống sàn nhà, Hứa Dữu hưởng thụ loại âm thanh này.
Hứa Dữu đứng bên cửa tiệm nhìn ra bên ngoài, đối diện là khu đất mới khai phá, có xí nghiệp lục tục dọn tới đây.
Cách nhau một con đường như cách một ngân hà, phát triển cùng suy bại giới hạn rõ ràng.
Hứa Dữu nhìn cửa hàng cũ nát, trong lòng không nhịn được tự hỏi, cửa hàng như vậy thật sự có thể buôn bán được à, hoặc là nói tuyên truyền thật sự có tác dụng sao?
Nhất là bây giờ còn đang mưa, dòng người liền càng ít đi.
Cô đang nghĩ ngợi liền thấy có người mang giày cao gót vô cùng lo lắng đi ngang qua.
Hứa Dữu: "......"
Trong đầu Hứa Dữu tất cả đều là lời nói vừa rồi của Diệp Châu Linh.
"Hôm nay là ngày hoạt động ưu đãi, cho nên nhờ cô rồi."
Hứa Dữu không nghe hiểu, Diệp Châu Linh tiếp tục nói.
"Thật ra cũng không có gì khó, cô thấy ai đi ngang qua thì giới thiệu hoạt động ưu đãi trong cửa hàng là được."
Lại có thêm ba người đi ngang qua, Hứa Dữu vẫn không có động tĩnh, chủ yếu là giới thiệu ưu đãi trong tiệm làm cho người ta quá xấu hổ.
Cửa hàng của Diệp Châu Linh là cửa hàng nội y, chủ yếu là... phong cách gợi cảm, nói thật, quần áo trong cửa hàng Hứa Dữu cũng không dám nhìn nhiều.
Hứa Dữu, không sao đâu, dù sao chỉ có nửa ngày thôi, hơn nữa ở đây cũng không có ai quen mày.
Cô đứng trước cửa hàng, đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa nghe thấy tiếng bước chân co lập tức cong lưng nhắm mắt nói cho hết lời.
"Xin chào, hôm nay là ngày hoạt động ưu đãi của cửa hàng chúng tôi, hiện tại ngài chỉ cần quét mã QR trong cửa tiệm chúng tôi sẽ được giảm giá 10%, nội y trong cửa hàng chúng tôi không chỉ có kiểu dáng đẹp, hơn nữa còn đảm bảo chất lượng, vậy nên, ngài có muốn vào xem không?"
Im lặng hai giây, Hứa Dữu mới run rẩy mở hai mắt ra, nào biết đâu vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi giày da, nhìn lên trên là đôi chân thon dài được quần tây bao lấy.
!!??
Là nam.
Một giây kia Hứa Dữu chỉ hy vọng mình có thể lập tức biến mất khỏi thế giới này.
"Đúng...vào xem."
Vì biểu hiện nàng thành ý, Hứa Dữu nói xong này ba chữ liền ngẩng đầu. Lập tức cô thấy rõ mặt người đàn ông trước mặt.
Biểu cảm trên mặt bình tĩnh, trong mắt đầy lạnh lùng sắc bén càng làm tăng thêm khí chất cao quý trên người anh, anh vẫn không thay đổi, chỉ là nẩy nở, ngũ quan trở nên chững chạc thâm thúy hơn.
Người đàn ông trước mặt này cô quen.
"Trình Uyên..."
Hứa Dữu ngốc ngốc gọi tên của anh.
Trình Uyên liếc nhìn cô một cái, trên mặt viết ba chữ "không kiên nhẫn", thanh âm lạnh nhạt nói, "Chúng ta quen nhau?"
"A..."
Hứa Dữu không hiểu ý anh, cô khẩn trương nắm chặt góc áo.
"Chúng ta... là bạn học cấp ba."
Một câu nói tựa hồ dùng hết sức lực toàn thân của cô.
"Ồ."
Trình Uyên trực tiếp cắt đứt điện thoại trên tay, "Ngại quá, tôi không nhớ."
Hứa Dữu cúi đầu không nói lời nào.
Trình Uyên nhìn chung quanh cửa hàng, khóe miệng giật giật, "Chúc cô buôn may bán đắt, còn vào xem thì không cần."
Trình Uyên mới đi vài bước, điện thoại anh liền vang lên, Hứa Dữu nghĩ người bên đầu dây bên kia hẳn là một người rất quan trọng, bằng không sao giọng anh lại ôn nhu như vậy, "Alo, sao vậy?"
"Cậu nói xem có chuyện gì? Tiểu tử thúi nhà cậu, sao vừa rồi lại cúp điện thoại của chị."
"Dĩ Ngưng, chị nghe em giải thích."
*: Trong tiếng Trung cũng giống tiếng Anh, xưng I gọi người khác là You nên nữ 9 nghe sẽ không biết được nam 9 đang nói chuyện với ai
Trình Dĩ Ngưng: "Được rồi, cậu giải thích đi, chị nghe, nếu cậu giải thích không thể thuyết phục được chị chị sẽ đem chuyện cậu bỏ xem mắt nói cho mẫu thân đại nhân, còn nữa, Trình Uyên, cậu có thấy mắc ói không hả? Tự nhiêu kêu chị là Dĩ Ngưng? Ọe, cơm hôm qua chị đều muốn ói ra."
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Trình Uyên nhướng lên, "Chị, lý do này đảm bảo chị vừa lòng."
"Nói."
"Em vừa mới nhìn thấy bạn gái cũ."
Trình Dĩ Ngưng: "?"
"Trình Uyên, cậu lặp lại lần nữa?"
"Lời hay không nói lần thứ hai."
Trình Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn móng tay mới sơn màu xanh lá của mình cười cười, "Em trai à, chị hy vọng về sau cậu lấy cớ đáng tin cậy hơn chút đi, cậu cảm thấy chị sẽ tin lý do nhảm nhí này của cậu hả? Dựa vào cái tính cách thúi hoắc này của cậu mà còn có bạn gái cũ? Cậu đừng cho là chị không biết cậu chưa từng yêu đương? Chị đoán đến đối tượng thầm mến cậu còn không có."
"Ồ." Trình Uyên trong lòng đắc ý, chị thật ngại quá, đã yêu thầm rất lâu, chỉ là chuyện này anh không muốn nhắc lại, dù sao cũng là bạn gái cũ.
"Được rồi, dừng đi, chị hỏi cậu, cậu cùng bạn gái cũ khi nào ở bên nhau, ở bên nhau đã bao lâu? Lúc đó vì sao chia tay?"
Trình Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung âm u, mưa phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không ngừng, anh không mang dù nhưng cũng may là ở đây cách công ty không xa.
"Chị, bọn em chưa từng ở bên nhau."
Trình Dĩ Ngưng: "Cậu có bệnh phải không? Chừng từng ở bên nhau sao có thể gọi là bạn gái cũ." Trình Dĩ Ngưng quá hiểu Trình Uyên, lúc học cấp ba anh chính là một hỗn thế tiểu ma vương, hẳn là còn chưa nghỉ thông đâu, sau đó trong nhà xảy ra đủ chuyện, anh bỏ học, càng không có loại suy nghĩ này, cho nên lời Trình Uyên nói một dấu chấm câu chị cũng không tin.
"Bí mật."
Trình Dĩ Ngưng ăn nho tổng tài đại nhân đưa tới, nói có chút không rõ ràng, "Cậu... Cho rằng chị quan tâm? Nếu không phải cậu là em trai chị thì cậu có ở trên phố xin ăn chị cũng không thèm để ý đến cậu đâu."
-
Ngày hôm sau, Từ Nhã Bạch liền tới cửa tới tìm, nói là phối quần áo cho cô.
"Cậu thay cái váy này đi."
Hứa Dữu cúi đầu nhìn chiếc váy trắng trên người mình, "Tớ cảm thấy cái váy này khá tốt." Hứa Dữu vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt Từ Nhã Bạch.
Từ Nhã Bạch gật đầu, "Đúng là khá xinh đẹp, nhưng mà... Quá mộc mạc, đổi một bộ nổi bật hơn một chút không được sao? Tuy rằng lấy sắc đẹp của cậu ăn mặc mộc mạc cũng sẽ không bị lu mờ trong đám đông, nhưng cậu có thể xuất sắc hơn biết không?"
"Không muốn lắm."
Từ Nhã Bạch: "......"
Hứa Dữu cúi đầu nắm lấy váy, "Thật ra ngày mai...tớ không muốn đi lắm."
"Không được, Tiểu Dữu Dữu, cậu biết ngày mai Trình Uyên cũng đi không? Sao cậu có thể không đi, mặc kệ Trình Uyên có đi hay không cậu cũng đã đồng ý với tớ rồi."
Hứa Dữu ngây người, Từ Nhã Bạch chưa từng nói Trình Uyên cũng đi, cô cắn môi dưới, "Không phải bởi vì anh ấy tớ mới không đi, vừa rồi cậu không nói tớ cũng không biết anh ấy cũng đi."
"Mặc kệ, hôm qua cậu đã đồng ý rồi."
"Ừm."
Hứa Dữu không chút để ý ừm một tiếng, hiện tại cô còn đang nghĩ câu vừa rồi không tính lừa Từ Nhã Bạch đi.
"OK, vậy bây giờ chúng ta chọn quần áo đi."
Từ Nhã Bạch vẻ mặt kích động, Hứa Dữu cũng không muốn làm cô ấy mất vui, hơn nữa...... cho dù đi, cô cũng không nhất định có cơ hội nói chuyện cùng Trình Uyên.
Hứa Nhã Bạch một bên phối quần áo cho cô, một bên nói chuyện phiếm.
"Tớ nói này, cậu làm gì đối với người kia... Cái gì Trình Uyên nhớ mãi không quên, tớ chẳng thấy anh ta có chỗ nào tốt cả."
Hứa Dữu không nói lời nào, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
"Tất nhiên tớ cũng chỉ nói vậy thôi, đã lâu không gặp không chừng bây giờ Trình Uyên đã thành một ông chú bụng phệ rồi, thấy anh ta như vậy xem cậu còn thích được không?"
"Ừ, không còn nhớ mãi không quên nữa." Hứa Dữu phản bác đến, "Hơn nữa chỉ là yêu thầm một khoảng thời gian mà thôi, tớ đã sớm quên rồi, cậu nhắc tới chẳng lẽ là còn nhớ sao."
Từ Nhã Bạch "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ không tin, "Vậy sao cậu không có bạn trai?"
"...không phải là chưa tìm được người phù hợp sao?" Hứa Dữu chột dạ nhìn sang hướng khác.
"Tiểu Dữu Dữu, phải cậu nói sớm là tớ đã giới thiệu đối tượng cho cậu rồi."
"Không cần, một miếng rất tốt."