Nguyễn Y Hàm cảnh giác xem xét xung quanh hết thảy, cô lần này chạy đi chỉ mang theo bên người tâm phúc còn lại duy nhất là A Ly. A Ly sắc mặt tái nhợt, khóe mắt còn mang theo lo lắng: "Đại tiểu thư, người vào nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có em canh chừng, người của Tần gia tạm thời sẽ không đuổi tới."
Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, cô nhìn nhìn A Ly khóe mắt thân thiết: "A Ly, tôi nói rồi đừng kêu tôi là đại tiểu thư nữa, tôi đã không phải."
A Ly nhìn Nguyễn Y Hàm, trong mắt nổi lên lệ quang.
Đúng vậy, Ức Dương sụp đổ, Nguyễn gia xong rồi, tổng tài Nguyễn Y Hàm từ vạn người kính ngưỡng ngã xuống thật mạnh quăng ngã vào đáy cốc.
Cô không bao giờ còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng như trước kia nữa.
Mà hết thảy đều là bởi vì một nữ nhân.
A Ly trong mắt lộ ra thù hận cùng quyết tuyệt, nàng từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành bảo tiêu đi theo bên người Nguyễn Y Hàm, trách nhiệm duy nhất của nàng là chân thành bảo hộ đại tiểu thư cả đời.
Nàng có thể chịu đựng chính mình bị thương, chịu đựng chính mình đói khổ lạnh lẽo, thống khổ bôn ba, nhưng còn đại tiểu thư cùng lão phu nhân......
Nàng muốn đi trả thù.
Cho dù là liều cái mạng này, nàng cũng muốn giết chết tiện nhân Tần Hải Dao kia.
Đại tiểu thư đối với nàng ta tốt như thế, đem nàng ta sủng tận trời, đem hết thảy đều cho nàng ta.
Chính là nàng ta lại đáp trả ra sao? Lòng lang dạ sói, tiện nhân đương tru!
Nguyễn Y Hàm hiểu biết nàng, cô dựa vào vách tường loang lổ màu son, trong tay cầm một điếu thuốc, con ngươi hẹp dài tràn đầy suy sút, cô nhẹ nhàng hút một ngụm: "A Ly, không cần đi tìm nàng."
A Ly cắn môi, nàng cầm quyền, "Đại tiểu thư......"
Nàng là không dám ngỗ nghịch, trái ý Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm dựa vào tường, nhìn làn sương khói lượn lờ, trầm mặc một lát, cô dùng tay miết đầu mẩu thuốc lá: "Tôi thua."
Hiện tại cô ngay cả tư cách báo thù cũng không có.
Mà nữ nhân cô đã từng yêu thương đến chết đi sống lại kia, cũng không bao giờ trở lại là nữ nhân dịu dàng, ôn nhu của năm đó.
Nàng đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại đã đứng trên đỉnh kim tự tháp đầy quyền lực.
Mà cô...... Sớm đã không còn gì cả.
———
Nguyễn Y Hàm không dừng lại lâu, cô mang lên khẩu trang, đi chung quanh cửa hàng mua một ít đồ dùng hằng ngày. Chủ cửa hàng thấy cô mang khẩu trang có chút hồ nghi, Nguyễn Y Hàm dưới lớp khẩu trang lộ ra cặp mắt sắc bén lạnh lùng nhìn hắn, làm hắn kinh sợ một chút, không dám lại nhìn nhiều.
Bôn ba suốt mấy ngày cũng làm Nguyễn nãi nãi có điểm mệt mỏi, Nguyễn Y Hàm đứng trước cửa nhà trong chốc lát, cô mới ra vẻ nhẹ nhàng đi vào: "Bà nội, con đã trở về."
"Ai?" Nguyễn nãi nãi chống quải trượng chậm rãi đi ra, dáng đi có điểm gầy yếu, ngay cả đầu tóc cũng bạc nhiều thêm một chút.
Nguyễn Y Hàm nhìn chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô cúi đầu đem cho bà nội một chén yến mạch.
Đối với chuyện bếp núc, cô không am hiểu nhiều, trước kia đồ ăn hằng ngày đều do Tần Hải Dao nấu.
Khi đó, nàng sẽ mặc áo sơ mi của Nguyễn Y Hàm, đôi chân trắng nõn trần trụi, cứ như vậy ở trong phòng bếp đi tới đi lui, Nguyễn Y Hàm cười đến gần hôn cổ nàng, nàng sẽ duỗi tay đẩy cô ra: "Đừng nghịch, bà nội muốn ăn yến mạch."
Nguyễn Y Hàm bàn tay không thành thật, "Chị làm việc của chị, em làm việc của em, không có trở ngại nha."
..........
"Được rồi A Hàm, bà nội đã no, đừng nên lãng phí thức ăn."
Nguyễn nãi nãi nhìn cô chằm chằm, quải trượng gõ xuống mặt đất vài cái, Nguyễn Y Hàm tay run lên làm nước trong ly bắn ra vài giọt.
Nguyễn nãi nãi nhìn mà đau lòng không thôi, bà ôm lấy bả vai Nguyễn Y Hàm: "Bà nội chính mình cũng tự sinh hoạt được, Tiểu Hải không có ở đây, con xem bộ dạng của con đã loạn thành cái gì rồi."
Bị bà nội một tiếng "Tiểu Hải" kích thích làm Nguyễn Y Hàm nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Nguyễn nãi nãi một bên xoa cái bàn, một bên lải nhải: "A Hàm, bà nội nói con nghe, thương trường như chiến trường. Hôm nay con có thể nhà cao cửa rộng, ngày mai có khả năng liền mất đi tất cả. Thắng bại tại thương trường là chuyện thường tình, chỉ cần người còn liền tốt. Con phải hảo hảo sống tốt, bà nội chỉ có một đứa cháu gái, con đến bồi ta, nếu không lão thái thái như ta một người rất sợ cô đơn."
Nguyễn Y Hàm nghẹn ngào, nói không ra lời.
Nguyễn nãi nãi còn nói: "Đừng nói là ta lúc trẻ, ngay cả ba mẹ con tuổi trẻ lập nghiệp cũng gặp không ít khó khăn, con đừng để ở trong lòng. Ngày mai chính là sinh nhật 30 tuổi của con, người của Nam Dương chốc lát cũng không đuổi tới được, chúng ta coi như nghỉ ngơi một chút, bà nội hảo hảo chuẩn bị cho con một ngày sinh nhật. Đúng rồi, Tiểu Hải có thể đến không?"
Nàng có thể tới sao?
Bà nội đã bước sang tuổi bảy mươi, Nguyễn Y Hàm không dám đem chân tướng nói cho bà, không dám để cho bà biết người mà bà vẫn luôn xem như cháu dâu tâm can bảo bối chính là kẻ đã hại bọn họ cửa nát nhà tan.
"Gần đây...... không an toàn, con không có nói cho em ấy." Nguyễn Y Hàm nỗ lực nở một nụ cười, bà nội nhìn vào mắt cô: "A Hàm, các con không phải cãi nhau chứ?"
Nguyễn Y Hàm còn chưa đáp lời, bà nội liền thở dài: "Con tính tình khó chiều, người có thể chịu đựng con cũng không nhiều lắm, Tiểu Hải tốt như vậy, con đừng lúc nào cũng gây sự cùng con bé. Con nói cũng đúng, hiện tại chúng ta còn không an toàn, đừng để con bé theo đến."
Nói xong, bà nội cầm cái ly xoay người rời đi, thời gian cho Nguyễn Y Hàm nói chuyện cũng không có.
Nguyễn nãi nãi cả đời sóng to gió lớn dạng gì mà chưa từng gặp, lúc trước xem hai đứa nhỏ thân mật khắng khít, hận không thể mỗi ngày đều dính lấy nhau, nhưng hiện giờ, Tần Hải Dao đã một tuần không có xuất hiện.
Có chút sự tình. Cho dù không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt, chân tướng làm người sợ hãi kia cũng sẽ đến gần thêm một chút.
Nguyễn Y Hàm cùng bà nội đang ở tạm tại một phòng nhỏ ngoài ngoại thành do A Ly sắp xếp, nghe nói là của một người bà con xa của nàng.
Bởi vì đã lâu không có người ở, nơi nơi đều phủ một lớp bụi dày, ở góc tường trong phòng khách thậm chí còn dính đầy mạng nhện.
A Ly muốn quét dọn lại bị Nguyễn Y Hàm ngăn cản. "Cứ như vậy đi."
Cô trước kia có thói quen ở sạch, chịu đựng không được xung quanh có một chút bụi bẩn.
Khi đó mỗi một bộ quần áo của cô đều là do Tần Hải Dao tự tay mình giặt giũ, trên đó có sự ôn nhu của nàng, có hương vị của nàng.
Nguyễn Y Hàm cúi đầu, ngửi ngửi quần áo của mình.
Mấy ngày này liên tục bôn ba đã sớm làm cho sự quyến luyến ôn nhu kia không còn sót lại chút gì, chỉ có làm cô thêm phần buồn nôn.
A Ly vành mắt lại đỏ, "Nơi này điều kiện không tốt, đại tiểu thư người cố gắng ở tạm một chút, em đã cho người đi tìm phòng ở."
Nguyễn Y Hàm nghe xong trầm mặc thật lâu, cô nhìn chằm chằm một góc nơi tối tăm kia, sau một lúc lâu, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ "Em cầm lấy đi."
A Ly thấy tấm thẻ kia liền nghĩ Nguyễn Y Hàm muốn kêu nàng đi mua thứ gì.
Hiện tại trong tay cô cái gì cũng đều không có.
Tất cả tài sản cố định trong nhà đều bị toà án niêm phong, ngay trong ngày chờ đợi bán đấu giá.
Tiền tiết kiệm trong ngân hàng đều bị Tần gia cùng nhau chiếm hết.
Trừ bỏ mấy vạn khối tiền mặt, cô chỉ còn duy nhất lại một khoản tiền này.
Nguyễn Y Hàm châm chọc cười cười.
Tiền này chính là do Tần Hải Dao tiết kiệm được.
Năm năm, tất cả tiền Nguyễn Y Hàm đã từng cho nàng đều để ở trong tấm thẻ này.
"A Ly, em đi đi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cùng bà nội sẽ tìm một nơi hẻo lánh non xanh nước biếc để sinh sống". Âm thanh Nguyễn Y Hàm thong thả, chăm chú nhìn A Ly.
A Ly từ nhỏ liền cùng cô lớn lên.
Đối với Nguyễn Y Hàm mà nói, nàng đã sớm không phải cái gì bảo tiêu hay tài xế, càng giống như là một người thân của cô hơn.
Đôi mắt A Ly lập tức đỏ, nàng kích động tiến lên một bước: "Đại tiểu thư!"
Nguyễn Y Hàm cong cong môi, "Tôi đã nói, tôi không còn là đại tiểu thư, đi theo tôi, em cũng chỉ có chịu khổ, em nên rời đi. Em còn trẻ, nên đi tìm một bầu trời mới, chuyện này cùng em không liên quan, Tần gia sẽ không đến tìm em gây sự."
A Ly ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm.
Đại tiểu thư tính cách quật cường như thế nào, nàng đều biết.
Lời này một khi nói ra, liền như nước đổ khó hốt, nàng vô luận nói cái gì cũng sẽ không có tác dụng.
Nhớ tới Nguyễn gia một đời này đối với nàng có ân tình, tay A Ly gắt gao nắm chặt thành quyền, nước mắt từng hàng một chảy xuống.
Nguyễn Y Hàm một đêm không ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô trước tiên đến xem bà nội, giúp bà bóp chân, sau lại theo thói quen hướng đến phòng A Ly nhìn xem một chút.
Giường đệm trống không, người hẳn đã rời đi.
Này vốn dĩ chính là kết quả cô mong muốn, chính là ngoài bà nội, người thân cận duy nhất cũng đã rời đi làm tâm cô hung hăng đau một chút.
Thời điểm giữa trưa, Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội sắc mặt không được tốt, "Bà nội, con đến hiệu thuốc mua cho người thuốc huyết áp, sẵn tiện mua một cái máy đo huyết áp trở về."
Thời điểm rời đi vội vội vàng vàng.
Bà nội chỉ mang theo một ít thuốc, tuy bà tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn còn tốt, duy chỉ có huyết áp lúc lên lúc xuống.
Bà nội vẫy vẫy tay: "Đừng đi mua, thân thể của ta ta chính mình hiểu rõ, số thuốc này còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Con gần nhất nếu đi ra ngoài, bị người của Tần gia phát hiện, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho con."
Nếu chỉ có mỗi mình cô, Nguyễn Y Hàm sẽ kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, nhưng hiện tại liên quan đến sức khỏe bà nội, cô không thể tùy tiện được.
Trong nhà cái gì cũng đều không có, chỉ có một chiếc radio nhỏ cũ kỹ.
Bà nội có thói quen xem truyền hình, Tần Hải Dao sợ bà luôn xem TV tổn hại đôi mắt, liền mua cho bà một cái radio, lúc ấy Nguyễn Y Hàm còn cười nhạo hai bà cháu bọn họ cổ hủ.
Không nghĩ tới, quanh đi quẩn lại, hai người một đường bôn ba chạy trốn, chiếc radio này bà nội vẫn luôn mang theo bên người.
Nguyễn Y Hàm thời điểm rời đi dặn dò nhiều lần, nói cho bà nội vô luận ai đến đều không được mở cửa, bà nội sợ cô dong dài, "Đã biết, đi nhanh về nhanh!"
Tuy rằng gia sản không còn, nhưng điều làm Nguyễn nãi nãi vui mừng nhất chính là cháu gái luôn bất cần đời của bà ở trong biến cố thật giống như một đêm trưởng thành.
Tiền không có, nhà cửa không có, sự nghiệp cũng không. Nhưng người còn, liền có thể từng chút kiếm trở về.
Cho nên, con người tinh thần tuyệt đối không thể sa sút.
Nguyễn Y Hàm đến hiệu thuốc, cô cẩn thận lựa chọn máy đo huyết áp cho bà nội.
Nghĩ đến cũng thê lương.
Từ trước đến nay cô tiêu xài phung phí, chính mình thích cái gì liền mua cái đó, mua hàng chưa bao giờ nhìn giá như Nguyễn tổng lúc này cư nhiên cũng sẽ đi tính toán mấy chục đồng tiền kia.
Thuốc của bà nội, nhất định phải là loại tốt.
Cô chính mình tùy tiện mua thêm một ít thuốc, người của Nam Dương truy đuổi gắt gao như vậy, cô muốn đề phòng việc ngoài ý muốn.
Bởi vì lo lắng cho bà nội, Nguyễn Y Hàm không dám trì hoãn lâu, cô nhanh chóng tính tiền vội vàng trở về.
Nhưng không nghĩ đến, cô vẫn là chậm một bước.
Thời điểm cô đến gần cửa nhà, liếc mắt một cái liền thấy ở kia đỗ một chiếc xe màu đen.
Bảng số xe kia, cô chính là có chết cũng không quên được.
Kinh A5201.
Bảng số này chính là cô năm đó vung tiền như rác để có được, ngụ ý rất đơn giản.
"Dao! Tôi yêu em."
Bởi vì chuyện này, Tần Hải Dao còn nhéo nhéo mũi cô nói cô là nhà giàu mới nổi, quá mức khoa trương.
Nguyễn Y Hàm lúc ấy còn đắc ý cười, bắt lấy tay nàng trực tiếp đem người ấn ở trên sô pha, cô nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, liếm liếm môi: "Nhà giàu mới nổi tặng cho em lễ vật, em đều không tỏ vẻ gì sao?"
..........
Xe kia đang tắt máy.
Nhìn dáng vẻ, không biết đã đỗ tại chỗ này bao lâu rồi.
Mà ở kia nữ nhân làm cô yêu hận trằn trọc nửa đời vẫn tựa như trong ký ức của cô. Nàng mặc một chiếc váy dài màu đen, hai tay khoanh lại trước ngực, tóc dài đen nhánh xoã trên vai, nhìn lên bầu trời không biết đang suy nghĩ gì.
Nếu chỉ có mỗi chính mình, Nguyễn Y Hàm có thể quay đầu liền chạy, nhưng trong phòng còn có bà nội, cô không thể để bà nội ở lại nơi kia.
Nàng tới, cũng tốt, tình cảm của hai người cũng nên có một cái kết thúc.
Theo tiếng bước chân tới gần.
Vẫn luôn nhìn trời, Tần Hải Dao quay đầu, đôi mắt nàng đã từng làm Nguyễn Y Hàm yêu thương cực kỳ, dần dần bị sương mù bao phủ.
Mà hiện giờ, Nguyễn Y Hàm trong mắt tất cả đều là hận.
Hận ý muốn ăn tươi nuốt sống người kia!!