Ninh Trĩ ghi hình xong chương trình đi ra, xe đã chờ ở bên đường.
Cô vừa lên xe liền tựa vào ghế ngồi, mệt đến mức hận không thể tháo từng đốt xương cốt ra, để thân thể không thể chống đỡ nữa mà tùy ý thư giãn, hoàn toàn thả lỏng.
Người đại diện Giang Bằng ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại, hiển nhiên là muốn nói cái gì đó, bất quá có chút khó có thể mở miệng.
Nhìn thấy con búp bê nỉ len trong tay cô, anh ta giống như bắt được cơ hội để tìm được một lời mở đầu tốt, rất hứng thú hỏi: "Cái này là từ đâu mà có vậy? Là người hâm mộ gửi sao? Còn rất tinh xảo, chắc phải mất rất nhiều thời gian để làm đi."
Con rối bằng nỉ len này lớn hơn nhiều so với loại thông thường và dài hơn một chút so với lòng bàn tay của người lớn.
Người làm không chỉ tốn không ít thời gian, khẳng định còn tốn rất nhiều tâm tư, tạo thành hình tượng Ninh Trĩ hoạt hình, biểu tình nhỏ nhỏ cực kì sinh động.
Ninh Trĩ lười biếng nhấc mí mắt lên, ý là có chuyện gì thì mau nói.
Giang Bằng ho nhẹ một tiếng, cười cười nói: "Vừa rồi Tô tổng gọi điện thoại tới, nói có một thông báo muốn tự mình nói chuyện với em, bảo em lập tức đến công ty một chuyến."
"Bây giờ?" Ninh Trĩ ngồi thẳng người.
Hơn 1 giờ sáng, Ninh Trĩ từ lúc 5 giờ sáng đã làm việc cho đến bây giờ. Giang Bằng cũng biết, vào thời gian này còn bảo cô chạy tới công ty quả thật là chuyện cực kì quá đáng, huống chi Ninh Trĩ đã làm việc với công việc cường độ cao như vậy kéo dài được gần một tháng.
Nhưng cũng không còn biện pháp, là do bà chủ phân phó, anh ta nào dám không làm theo.
"Trễ như vậy còn phải kêu em qua, nhất định là có thông báo lớn. Em cứ đi một chuyến, anh liên lạc với tổ tiết mục sáng mai một chút, để cho bọn họ dời thời gian ghi hình của em trễ một chút, em ngủ thêm một chút đi."
Khóe môi Ninh Trĩ mím lại, hiển nhiên là đã mất hứng, không ai còn có thể duy trì tâm tình tốt khi nhận được thông báo tăng ca đột ngột như vậy.
Nhưng cô không biểu lộ ra, chỉ gật đầu, lại nói: "Không cần dời lại."
Thời gian của cô đã sớm bị sắp xếp kín, nếu buổi sáng đẩy lùi thì cũng có nghĩa là buổi chiều cũng phải sắp xếp lại, cô không muốn lịch trình bị thay đổi.
Nói xong, cô một lần nữa dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt lại.
Xe chạy về phía công ty, thành phố lúc 1 giờ 30 sáng, xe cộ trên đường đã ít đi rất nhiều. Thành phố ồn ào yên tĩnh lại một thời gian ngắn, đèn đường màu vàng cam làm cho xi măng cốt thép lạnh lẽo đều nhuộm thêm vài phần ấm áp đáng yêu.
Giang Bằng cũng không buồn ngủ, anh lấy máy tính bảng ra, xác nhận hành trình ngày mai của Ninh Trĩ một lần nữa, ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc mắt vào gương chiếu hậu nhìn Ninh Trĩ.
Cô nhắm mắt lại, không biết là đã ngủ thiếp đi hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt thư giãn, trong tay còn cầm con rối nỉ len do fan tặng.
Cô mặc trang phục riêng của mình, áo hoodie cùng mũ lưỡi trai màu trắng, cổ áo rộng thùng thình lộ ra cái cổ thon dài, đôi môi mỏng, giữa môi trên có một viên môi phấn thuấn nho nhỏ, hơi mím một cái, khóe môi liền có thể lộ ra một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ.
Sống mũi cao gầy, hốc mắt thâm thúy, khuông mắt có chút hẹp dài, khi cười rộ sẽ cong lên như một vầng trăng lưỡi liềm, nhẵn nhụi nhu hòa.
Ánh đèn bên đường giống như thủy triều tràn vào trong xe sau đó lại lui đi, chiếu lên trên mặt cô vầng ánh sáng lưu động.
Bất luận là nhìn bao nhiêu lần, Giang Bằng cũng đều thán phục trước vẻ đẹp tinh xảo của Ninh Trĩ. Cho dù là trong giới giải trí có người đẹp khắp nơi, nhưng sắc đẹp của Ninh Trĩ là đỉnh cấp nhất.
Bất quá so với ngoại hình của cô, thứ càng làm Giang Bằng thán phục hơn chính là sự may mắn của cô.
Từ khi chương trình tuyển chọn đầu tiên trở nên hot, giới giải trí đã chứng minh sự thành công của loại chương trình tuyển chọn này. Sau đó mỗi năm đều tung ra vài chương trình tạp kỹ tương tự, những người có tư cách tham gia đa số đều là người bình thường có tư chất cao, cũng có các đại tư bản gửi thực tập sinh đến tham gia.
Ninh Trĩ thuộc về những người nằm ở vế trước, khi cô bắt đầu chọn đâm đầu vào trong giới giải trí này, không hề có bối cảnh, sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng. Chỉ đeo một cây đàn guitar, mang theo một giọng hát thiếu niên hăng hái, đứng trên sân khấu của chương trình tạp kỹ âm nhạc kia.
May mắn thực sự là một huyền học.
Lần đầu tiên cô xen lẫn giữa đông đảo người trẻ tuổi, mang theo ước mơ của mình, khát vọng vào danh lợi hồng trần trong giới giải trí đó là được xuất hiện trước mắt công chúng mà ai cũng muốn có. Nhưng lại không ngờ, cô lại nhanh chóng nổi tiếng trong một mùa hè ngắn ngủi.
Đến cuối cùng, thậm chí còn nghiền ép bạn diễn nam chính trong bộ phim chuyển thể trong mùa hè năm nay, trở thành một thế hệ lưu lượng hàng đầu mới trong mắt công chúng.
Giang Bằng không biết khi Ninh Trĩ từ một sinh viên năm nhất bình thường đến trở thành một ca sĩ nổi tiếng là có cảm giác gì. Nhưng với tư cách là người đại diện của Ninh Trĩ từ khi vừa ra mắt đã bắt đầu dẫn dắt cô, anh rất rõ ràng, Ninh Trĩ tuyệt đối không cam lòng làm một ngôi sao lưu lượng theo định nghĩa bình thường.
...
Chiếc xe đậu trong bãi đậu xe ngầm của công ty.
Giang Bằng quay đầu lại nói: "Đến rồi, đã đến lúc xuống xe rồi."
Ninh Trĩ mở mắt ra, vành mắt còn có chút đỏ, mang theo chút vẻ buồn ngủ còn chưa tỉnh. Cô chần chờ mấy giây mới đẩy cửa xe ra, trì độn bước xuống xe.
Rối len được cô đặt trên đùi trượt theo động tác của cô mà rơi xuống đất.
Giang Bằng "Ai" một tiếng đang muốn giúp cô nhặt, Ninh Trĩ liền khoát tay áo, khom người nhặt lên, tiện tay nhét vào trong túi áo hoodie. Lúc đứng thẳng dậy, vẻ buồn ngủ trong mắt cô đã biến mất, hoàn toàn trở nên thanh tỉnh.
Cánh cửa văn phòng của Tô Tân đang mở.
Vừa đi vào liền nhìn thấy khói thuốc lượn lờ trong khu vực tiếp khách, trong miệng Tô Tân ngậm một điếu thuốc, bên cạnh cô ta còn có hai người đang ngồi. Một người đối diện cửa, Ninh Trĩ không biết, còn có một người ngồi ở sô pha đưa lưng về phía cửa.
Khi nhìn thấy mái tóc ngắn màu trắng kia, tim của Ninh Trĩ đập thình thịch, biểu hiện trên mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt đã dính vào người nọ.
Tô Tân ngẩng đầu nhìn bọn họ tiến vào, nhất thời liền nở nụ cười, cô ta kẹp điếu thuốc vào ngón tay: "Tới đây?"
Ninh Trĩ không lên tiếng, cô đến gần nhìn về phía người ngồi đưa lưng về phía cửa.
Là một người phụ nữ khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, nhuộm một mái tóc trắng đều, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh sương mù, tay áo được xoắn lên, cổ tay mảnh khảnh tinh tế, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ, khói thuốc lượn lờ thành một vòng bốc lên khiến khuôn mặt của nàng mờ mờ ảo ảo.
Cô ta nghe thấy tiếng Tô Tân nói liền quay đầu lại, khuỷu tay tự nhiên đặt trên lưng sô pha.
Nhìn thấy Ninh Trĩ cô ta liền đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô, sau đó liền nở nụ cười. Nụ cười mang theo sự tao nhã của một nữ nhân thành thục.
Ánh mắt Tô Tân nhẹ nhàng hướng về phía Ninh Trĩ một chút, Giang Bằng hiểu ý liền lập tức tiến lên, cười nói: "Khiến mọi người đợi lâu, thật sự là do tiết mục kia phải sửa đi sửa lại rất nhiều, kéo dài không ít thời gian a. A Trĩ, mau đến gặp..."
Anh ta đang cùng Ninh Trĩ giới thiệu, Ninh Trĩ liền vững vàng tiếp lời: "Mai đạo, chào buổi tối."
Khi cô nhìn thấy mái tóc trắng mang tính biểu tượng kia thì cô đã đoán được đó là ai, chỉ là vẫn có một chút không dám tin.
Mai Lan, đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước hiện nay, tính cả về thương mại lẫn chiều sâu nhân văn, nhiều lần giành được giải thưởng điện ảnh quốc tế, hai lần làm mới kỷ lục phòng vé cao nhất của điện ảnh trong nước, là một diễn viên thì ai cũng muốn hợp tác với cô ta.
Đúng là một thông báo đáng giá để chạy một chuyến trong đêm, mặc dù không thể nói đến chuyện hợp tác, nhưng chỉ cần một lần gặp mặt này thôi cũng đã đủ để trân quý rồi.
Mai Lan cười gật gật đầu xem như là đáp lễ, lại chỉ vào sô pha phía đối diện: "Ngồi đi, đừng khách sáo, tôi chỉ là mượn chỗ Tô tổng của các em để bàn luận một chút."
"Nói cái gì mà mượn a, cần gì phải khách sáo như vậy, cô có thể coi trọng đứa nhỏ nhà chúng tôi thì cho dù là lấy văn phòng của tôi làm phim trường tôi cũng rất vinh hạnh." Tô Tân không nhanh không chậm cười, đúng lúc bày ra sự coi trọng đối với cột đài nhà mình.
Mai Lan cười cười, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt nhưng không có vẻ già nua. Ngược lại hiện ra vài phần lạnh nhạt, thong dong do năm tháng lắng đọng lại.
Cô ta duỗi tay sang một bên, người đàn ông có dáng vẻ trợ lý bên cạnh lập tức lấy ra một kịch bản từ trong túi đặt vào lòng bàn tay.
Mai Lan đưa kịch bản cho Ninh Trĩ: "Em xem trước đi."
Ninh Trĩ đưa hai tay tiếp nhận, cô cảm giác được Mai Lan đang cực kì vội vàng, nếu không sẽ không vào đêm khuya như thế này lại tự mình đến. Còn mang theo kịch bản, nhanh như vậy cũng đã lấy ra để cho cô xem.
Vì thế cô liền không dong dài nhiều, vừa nhận lấy liền mở ra xem.
"Trong một giấc mộng xuân cùng người tình thâm ý đậm."
Đập vào mắt đầu tiên chính là một câu như vậy.
Ánh mắt Ninh Trĩ dừng lại, đầu ngón tay đang cầm trang sách vô thức vuốt ve trên mặt giấy một chút, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống.
Cô không có xem quá kỹ, tình huống trước mắt này cũng không cho phép cô đem từng câu từng chữ tỉ mỉ mà đọc.
Qua loa xem qua hơn mười trang, hiểu được đại khái là một câu chuyện như thế nào liền dừng lại. Cô nhìn về phía Mai Lan, chần chờ một lát mới không xác định được mà hỏi: "Chị muốn em diễn vai Trì Sinh này sao?"
Trên môi Mai Lan mang theo ý cười, chậm rãi gật đầu.
Ninh Trĩ cắn cắm môi dưới, lại mở kịch bản ra đọc mấy trang.
Là một bộ phim truyền hình có hai nữ chính, một người là nữ sinh trung học và một người là gái mại dâm. Nhân vật Trì Sinh này chính là nữ sinh trung học.
Đề tài này, chỉ cần nhìn vào nhân vật thì cũng có thể nhìn ra những khúc mắc cấm kỵ giữa hai nhân vật, lại còn lấy bối cảnh là vào mùa hè. Ninh Trĩ đã tưởng tượng được ánh mặt trời nóng rực trong phim cùng tuyến mập mờ giữa tình cảm và tình yêu đan xen.
Mai Lan cũng không vội thúc giục, mà là thừa dịp Ninh Trĩ đọc kịch bản mà chuyên tâm đánh giá nàng một phen. Hai mươi tuổi, diễn vai một học sinh trung học mười bảy tuổi cũng không tính là miễn cưỡng, dáng vẻ thì không cần phải nói. Để có thể khiến một bộ phim thành công thì dáng vẻ tất nhiên là chọn người tốt nhất trong vạn người.
Ninh Trĩ có thứ càng khó có được chính là gương mặt của cô rất có cảm giác điện ảnh, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt tiêu chuẩn, đôi mắt giống như biết nói chuyện, lắng đọng ngàn lời vạn ngữ nhưng lại không mất đi sự thanh nhuận của thế sự, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
Chiều cao cũng vừa vặn, ánh mắt Mai Lan hơi dịch xuống, nhìn thấy trong túi áo hoodie của Ninh Trĩ lộ ra một nửa con rối bằng nỉ len. Vì cô gầy mà một con rối bằng nỉ len to như vậy nhét vào trong túi áo cũng không phồng lên được.
Mà loại đồ chơi dành cho con nít này lại nửa giấu nửa lộ ở trong túi áo của cô, so sánh với hình tượng lạnh nhạt bên ngoài lại vô ý phù hợp.
Cô ta quan sát vào khoảng không, Ninh Trĩ lại lật mấy trang về phía sau.
Mai Lan cảm thấy cô xem gần như sắp xong, liền mở miệng hỏi: "Thế nào? Em có muốn đóng bộ phim này hay không?"
Phim của cô ta, ai lại không tiếc mà từ chối chứ.
Ánh mắt của ba người còn lại đồng loạt rơi vào trên người Ninh Trĩ.
Giang Bằng sợ cô đột nhiên rối rắm, vì vậy lập tức nói: "Chị nói đùa rồi, một vai trong phim của chị đặt trên đầu ai cũng là cầu còn không được, nào có đạo lý chối từ chứ, phải không? A Trĩ?"
Vừa nói vừa dùng sức nháy mắt với cô, muốn cô nhanh chóng đáp ứng.
Mai Lan cười nhìn anh ta một cái, lại đem ánh mắt chuyển về hướng Ninh Trĩ, từ từ nói: "Tôi phải nghe Ninh Trĩ tự mình nói."
Ninh Trĩ hỏi: "Em có thể hỏi một câu được không? Có nhiều diễn viên chuyên nghiệp như vậy, tại sao chị lại chọn người ngoài như em?"
Tuy rằng nước trong giới giải trí bây giờ vẫn rất đục, kỹ năng diễn xuất đã biến thành thứ có thể có cũng có thể không. Cho dù ai cũng có thể đâm đầu vào giới giải trí, về phần đạt được cái gì cũng không quan trọng, dù sao cũng đã có cộng đồng fans khổng lồ trả tiền.
Nhưng sở dĩ Mai Lan có thể đạt được thành tựu lớn như vậy, điểm mấu chốt chính là cô ta đối với từng bộ phim đều đồi hỏi tính tỉ mỉ, cẩn thận. Cái khác không nói, chỉ riêng về diễn xuất, diễn viên ngày xưa cô ta đã từng hợp tác qua, tùy tiện xách ra vài người cũng đều có thể đánh bại Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ có nghi vấn như vậy cũng không kỳ lạ, Mai Lan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ý cười ngược lại càng sâu hơn: "Em hot mà, chị cũng muốn cọ một chút nhiệt, tiết kiệm được một khoản phí lớn để tuyên truyền."
Giọng điệu của cô ta như đùa giỡn, nghe không ra là thật hay giả. Ninh Trĩ ở trong lòng phỏng đoán một chút, suy đoán ít nhiều là có liên quan đến nhân khí của cô, nhưng chiếm tỷ lệ chỉ sợ cũng không quá cao.
"Chị nói đùa, em chỉ có vài phần nhân khí, nhưng nếu chị muốn chọn diễn viên nổi tiếng, còn không phải cả giới giải trí này đều tùy ý chị chọn rồi hay sao."
Lời nói của cô rõ ràng như vậy, Mai Lan ngược lại có vài phần thưởng thức, người trẻ tuổi sợ nhất chính là nhìn không rõ vị trí của mình nằm ở đâu, được nghe vài câu nịnh hót liền rót đến lâng lâng.
"Ngoại hình của em là thích hợp nhất. Nhân vật này rất quan trọng, tôi tìm không ít người đến diễn thử nhưng đều không vừa ý, sau đó có người giới thiệu em cho tôi."
Thì ra là ngoại hình phù hợp với nhân cách, Ninh Trĩ liền trầm mặc xuống, một lát sau cô vẫn không trả lời là có muốn diễn hay không, mà là lại hỏi một câu hỏi: "Nhân vật chính kia, vai Nguyễn Nhân Mộng có người diễn rồi sao?"
Giang Bằng bị câu hỏi lớn mật này của cô làm cho giật nảy mình, lập tức nháy mắt với cô, ý bảo cô đừng nói nữa.
Khi nhận kịch bản, việc hỏi thông tin bạn diễn hợp tác chung cũng không có gì, nhưng giọng điệu này của Ninh Trĩ rõ ràng là cô muốn đề cử người diễn nhân vật này.
Cô còn chưa quyết định là diễn hay không đã can thiệp vào việc chọn diễn viên, câu hỏi này đã vượt quá giới hạn.
Mai Lan cũng không cho là bất ngờ, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, lắc đầu: "Làm sao? Em có người muốn đề cử?"
Trong mắt Ninh Trĩ hiện lên vài phần do dự, nhưng rất nhanh liền thu liễm mi mắt, đem những cảm xúc này giấu đi. Một hồi lâu sau cô mới mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần trân quý mà chính mình cũng không phát giác, nói ra một cái tên: "Thẩm Nghi Chi."
Cái tên này vừa nói ra tựa hồ làm cho cô thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, lông mày của cô giãn ra một chút, nghiêm túc hỏi: "Chị thấy thích hợp không?"
Khoảnh khắc trong phòng làm việc bỗng chốc yên tĩnh, bốn người còn lại đều nhất trí nhìn cô.
Hơn nữa ngày, Tô Tân vẫn không nói gì liền cười nhạt một tiếng, lắc đầu đánh giá: "Không biết trời cao đất dày."
Giang Bằng cũng không khác, chỉ là hàm súc hơn một chút, uyển chuyển khuyên cô bỏ đi ý niệm trong đầu: "A Trĩ, trước nay em vẫn luôn chuyên tâm trong âm nhạc, chỉ sợ chưa từng quan tâm đến chuyện trong giới phim ảnh. Để diễn xuất cùng với Thẩm Nghi Chi không phải dễ như chuyện hẹn hò đâu a."
***
Thác Nhĩ:
Hơn nữa để tránh cho bị nhầm lẫn giữa các tuyến nhân vật khi chung cùng một hoàn cảnh, thì mình xin phép dùng từ "Cô" cho Ninh Trĩ, "Nàng" cho Thẩm Nghi Chi để nhận biết khi dẫn câu từ.
Xin cảm ơn!