Mục lục
[Dịch] Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Gần dãy núi Thiên Uyên có một địa điểm đặc biệt, tên gọi chợ nô.

Nơi này là địa điểm trung lập của Phượng Lân châu, nơi thế lực hai bên đông tây cùng xuất hiện, có thể nói rồng rắn lẫn lộn.

Lúc đầu nơi này được thành lập là để tiện cho việc giao dịch vật phẩm, mua bán tiên nô, có điều sau một thời gian phát triển, rất nhiều tiên sĩ thấy nơi này có cơ hội làm ăn tốt bèn lập ra khu chợ. Đừng nhìn khu chợ này chỉ rộng có mấy trăm mẫu, nhưng vũ khí, đan dược, mua bán cấp bậc nào cũng có, đủ mọi thể loại. Hơn nữa nơi này không chỉ mở cửa với tiên sĩ, ngay cả tiên nô cũng không cần kiêng kỵ, chỉ cần trả đủ tiền là có thể nhận được món đồ mình muốn, như đan dược, pháp quyết, trang bị, thậm chí là những thứ tốt như hoa hồn vân vân.

Từ đó trở đi, tiên nô tới chợ càng lúc càng nhiều, ngược lại những tiên sĩ chính thống cao ngạo lại tự giữ thân phận, ít khi tới đây, dần dà, nơi này trở thành đất lành cho tiên nô.

Đúng vậy, đất lành.

Trog lòng phần lớn tiên nô, chợ nô mới thực sự là vùng đất cực lạc, ở nơi này không có nhiều ước thúc, nói theo một nghĩa khác, bọn họ có tự do, có thể làm chuyện mình muốn, mua thứ mình cần, điều này khiến họ có cảm giác được sống, cảm giác mình không phải cái xác không hồn, cảm giác mình còn có chút tôn nghiêm.

Chỉ tiếc là cái tôn nghiêm đó của tiên nô trong mắt đại bộ phận tiên sĩ chỉ là một trò cười, bởi những hàng hóa được lưu thông trên chợ nô về cơ bản chỉ là một số món đồ thấp kém, không thì là một số rác rưởi như mãnh vỡ của một số món đồ, mà giá của những thứ này lại đắt hơn so với những khu chợ chính quy từ vài lần cho tới vài chục lần. Thông thường, phần lớn tiên nô chỉ có thể mua một số vật phẩm đẳng cấp thấp nhất.

Không thể không nói, thủ đoạn của đám tiên tông thật lợi hại, bọn họ dùng mọi cách moi móc giá trị của các tiên nô, hơn nữa còn cho thêm chút hy vọng vào cuộc sống của tiên nô. Từ đó, bọn họ chẳng những lấp đầy cái bát của mình mà còn có thể khống chế các tiên nô từ thân thể tới tinh thần, khiến họ vĩnh viễn đều là nô lệ cho mình.

Đường nhiên để đề phòng “Tiêu Kim Quật” ngoài ý muốn, tiên tông khắp nơi đầu vô cùng ăn ý, duy trì cân bằng và trật tự của nơi này.

Chợ nô nay đã trở thành nơi náo nhiệt nhất trong dãy núi Thiên Uyên này, tiên nô xung quanh tới đây ít nhất cũng có khoảng hai ba vạn.

......

------------

“Tới đây, tới đây, xem này, xem này, thượng phẩm linh khí mới ra lò, ít tổn hại, tài liệu tốt, giá lại rẻ...”

“Phong Linh Bảo giáp, thượng phẩm linh khí, được luyện chế từ Hàn Tàm ti nghìn năm, vật này có nguồn gốc từ Vạn Bảo các, tuyệt đối là tinh phẩm, hỡi ông đi qua, hỡi bà đi lại, đừng bỏ qua.”

“Phần còn lại của sách tiên thuật, bán phá giá đây, đổi cống hiến, đổi trang bị, mau tới xem một chút nào.”

“Độc Long đan, Định Hồn đan, Dưỡng Tâm đan, Bổ Thần đan... Giết người cướp của, giữ mạng chạy trốn, chuẩn bị khi ra ngoài!”

“Giày sắt thần bí, lai lịch không rõ, tác dụng không biết, có vị đạo hữu nào muốn thử vận may hay không?”

“Mộc Tâm ngàn năm, dài ba tấc, chỉ tốn ba trăm điểm cống hiến thôi, mua nào, mau mua nào!”

“Ô Linh thảo, giá rẻ bất ngờ, công hiệu thần kỳ...”

“Hàn Băng dịch......”

......

Hai bên đường, những tiếng rao hàng vang lên không ngừng.

Bạch Mộc Trần hoãn chậm bước chân trên con đường trong chợ nô, không tự chủ mỉm cười.

Tháng nào chàng cũng tới đây, lần nào cũng đi dạo một vòng, ngoại trừ giải sầu còn để xem xem có mua được thứ gì hữu dụng hay không. Hoàn cảnh huyên náo xung quanh cũng khiến Bạch Mộc Trần có chút cảm giác ấm áp, trên khuôn mặt các tiên nô ở đây không có vẻ trầm lặng như lúc khác mà tràn ngập hy vọng và sức sống, chàng vô cùng hưởng thụ cảm giác như vậy.

Tuy nhiên, cho dù Bạch Mộc Trần vẫn luôn mỉm cười, nhưng trên người chàng lại mang theo một cảm giác cô độc, chẳng hề hòa hợp với cảnh tượng xung quanh. Thời gian ba mươi năm đối với Tiên Giới mà nói, chẳng qua chỉ là một chớp mắt, chàng không thể nào quen với cuộc sống như vậy.

......

Bất tri bất giác, Bạch Mộc Trần đã đi tới khu giữa chợ nô, đưa mắt nhìn lại, khắp nơi toàn người với người, ra ra vào vào tấp nập.

Đây có thể nói là nơi náo nhiệt nhất trong toàn bộ chợ nô, mà cái sân hình tròn ở chính giữa kia, có tên “Đấu trường nô lệ”.

Tên như ý nghĩa “Đấu trường nô lệ” là đấu trường chiến đấu mà các tiên nô tranh đấu sử dụng, đó là nơi vô cùng máu lạnh và tàn khốc, hai tiên nô đi vào, chỉ có một được đi ra, mà những tiên nô còn lại có thể đặt cược vào một bên trong đó.

Cái này cực kỳ tương tự trường đấu thú ở dưới hạ giới, chẳng qua đổi dã thú không có cảm tình thành tiên nô không có tự do thôi.

Trước giờ Bạch Mộc Trần đều cực kỳ căm ghét “Đấu trường nô lệ”, đấu đá đặt cược như vậy đã hoàn toàn vượt qua ranh giới của nhân tính rồi, mà những tiên nô xung quanh hò hét trợ uy lại càng khiến chàng có cảm giác đau khổ bi thương.

Có tự tôn mới có tự cường, nếu ngay cả tôn nghiêm khi sống cũng đã mất, vậy còn gì để quý trọng?

Khuôn mặt Bạch Mộc Trần lúc này chẳng còn nụ cười, chỉ có một tiếng thở dài, sau đó lặng lẽ rời đi.

......

Bước qua con đường, một căn lầu phong cách cổ xưa sừng sững phía trước.

Bạch Mộc Trần dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, bên trên có khắc ba tiên văn “Thiên Thảo đường” thẳng thắn chỉnh tề.

Vì hạ giới có tới ba ngàn thế giới, văn tự khắp nơi lại có bất đồng, bởi vậy để tiện trao đổi, tiên đế đời đầu tiên sau khi đăng vị đã thống nhất văn tự của cả Tiên Giới, gọi là “tiên văn”.

Nhìn ba tiên văn cổ quái kia, Bạch Mộc Trần chua xót xoa xoa tiên ấn trên mi tâm, đó cũng là tiên văn, là một chữ “nô” thời thời khắc khắc khiến chàng tự nhắc nhở thân phận bản thân. Ngẫm lại cũng thật buồn cười, khi còn ở hạ giới chàng đã từng làm thầy giáo dạy học, vậy mà tới Tiên Giới này lại thành kẻ thất học, ngoại trừ vài tiên văn đơn giản có thể đoán ra, những tiên văn khác đều chẳng biết chữ nào. Mà càng khiến càng buồn bực là thân tiên nô, chàng vốn không có tư cách học tập tiên văn.

Lắc đầu, xua bỏ tạp niệm, Bạch Mộc Trần cất bước vào Tiên Thảo đường.

“Đạo hữu cần mua thứ gì?”

Thấy khách hàng bước vào cửa, một gã môn nô vội vàng bước tới tiếp đón, không ngừng giới thiệu đan dược trong Tiên Thảo đường: “Trong Bách Thảo đường chúng tôi đan dược gì cũng có, chữa thương, dưỡng thần, giải độc, bổ sung nguyên khí... Các mặt hàng đều là chính tông, phẩm chất đều được cam đoan, chắc chắn tốt hơn nhiều so với những thứ được bày bán bên ngoài...”

Thấy đối phương không phản ứng lại, môn nô lại chuyển sang giới thiệu: “Nếu đạo hữu muốn mua Thăng Tiên đan, vậy sợ là phải ra đằng kia xếp hàng một lúc mới được.”

Nghe vậy, Bạch Mộc Trần không khỏi nhíu mày, quay sang nhìn về phía phải, một dòng người dài dằng dẵng xếp hàng ra tận cửa, không ngờ tất cả đều tới mua Thăng Tiên đan.

“Thăng Tiên đan” là một loại đan dược vô cùng đặc biệt, sau khi dùng xong sẽ có cảm giác sảng khoái phấn khởi tột cùng, khiến người ta không tự chủ trầm mê trong đó. Do bị áp bức suốt một thời gian dài, rất nhiều tiên nô thích dùng cách này để phát tiết cảm xúc, cho nên Thăng Tiên đan là thứ được ưa chuộng nhất ở chợ nô.

Bạch Mộc Trần cũng từng thử qua thứ đan dược này, hiệu quả cũng thật đúng như lời giới thiệu, có điều loại đan dược này nếu ăn nhiều có thể khiến cho cảm xúc dao động, tâm tính bất ổn, nhưng nếu một thời gian dài không sử dụng lại dễ tạo thành tinh thần hỗn loạn, thần hồn suy yếu.

Sau khi biết chuyện này, Bạch Mộc Trần lập tức ngừng sử dụng loại đan này, hơn nữa còn tốn rất nhiều sức lực, mất một thời gian mới hoàn toàn từ bỏ chứng nghiện thuốc, chàng không muốn sau này mình trở thành một cái xác biết đi không có linh hồn.

Bạch Mộc Trần liếc mắt nhìn môn nô kia, không để ý tới đối phương nữa, đi thẳng tới trước quầy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK