Sát đấu trường tại thành nam, ba tầng trong ba tầng ngoài, có thể nói là kín người chật chỗ.
Nguyên nhân chính là vì hơn nửa tháng trước, một thiếu niên tên là Vân Phàm bước lên đài sinh tử, sau đó liền không bước xuống. Dĩ nhiên, thiếu niên này không phải chết trên đài, mà là hắn kiên trì cho tới tận bây giờ.
Dù sao phải nói, người đến sát đấu trường tham dự sát đấu, đều là vì phát tiết tâm tình trong lòng, hoặc là đạt được một chút lợi ích. Một khi bọn họ đạt được thứ mà mình mong muốn, sẽ không hề do dự rời khỏi nơi này. Còn chưa từng có ai giống như Vân Phàm, nguyện ý ngồi ở một địa phương máu tanh âm lãnh như thế, hơn nữa còn ngồi hơn nửa tháng thời gian.
Hơn nửa tháng qua , Vân Phàm mỗi ngày cũng sẽ đánh tới mười mấy hai mươi mấy trận, trừ ăn cơm ra, chưa từng rời khỏi đài sinh tử. Cho dù ban đêm mọi người tan cuộc rời đi, hắn cũng kiên trì ngồi ở đó tu hành, căn bản không biết hai chữ “nghỉ ngơi” viết ra sao.
Mấy trăm trận chiến đấu, mấy trăm trận chém giết, hắn cần bao nhiêu nghị lực mới có thể vững vàng đến giây phút này?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, quả thật không bao giờ nghĩ tới!
Có người nghị lực kinh người đến thế!
Có người kiên cường bền bỉ đến thế!
Vân Phàm giống như một võ giả thuần túy, hắn dùng hành động của mình, đạt được sự tôn trọng của rất nhiều người trên khan đài, nhất là người tu hành võ đạo đã từng bước lên trên đài thi đấu.
. . .
Vô luận tò mò hay là lạnh lùng, hay là khinh thường hoặc bội phục.
Tóm lại thời gian nửa tháng liên tục, sát đấu trường cơ hồ mỗi ngày đều người tới tấp nập, cảnh tượng nhộn nhịp phi thường. Thậm chí ngay cả quy tắc đánh cược cũng theo đó mà thay đổi, không còn là đánh cuộc ai thua ai thắng, mà là đánh cuộc thiếu niên này có thể kiên trì bao nhiêu ngày, chịu đựng bao nhiêu trận đấu.
Đối với biến hóa của sát đấu trường, người chịu trách nhiệm quản lý nơi đây cũng cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn.
Vốn là sát đấu trường nửa tháng mới mở ra một lần, cho đến hiện tại vẫn chưa đóng cửa. Nếu nói điểm duy nhất làm cho người ta bất mãn, chính là cho tới bây giờ, trên đài sinh tử cũng chưa có chết một người.
Đúng vậy, chưa từng chết một người!
Sát đấu trường sáng chế đến nay đã trăm ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống như thế. Điều này làm cho võ giả xôn xao tham dự, xếp hàng đăng ký kéo dài thẳng tắp. Bọn họ suy tính, dù sao thua cũng chỉ bị thương mà thôi, chẳng may thắng cuộc, vậy thật đúng là một đêm bạo phú .
Kết quả là tòa võ đài tràn ngập máu tanh này, bị Vân Phàm biến chuyển trở thành địa phương tỷ thí võ nghệ.
Đối với hành động của Vân Phàm, nhân viên quản lý sát đấu trường vốn định can thiệp, dù sao điểm này không hợp với quy củ của sát đấu trường, nhưng sau khi thông báo với người phụ trách, chuyện này lại được ngấm ngầm đồng ý.
. . .
Không giống với mọi người kích động hay phấn khởi, Nhiếp Trần cùng Mục Hồng Nương đám người trên khán đài, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Bọn họ hôm nay không muốn tới bất cứ chỗ nào rồi, mỗi ngày chỉ tới sát đấu trường xem Vân Phàm, nhìn hắn chiến đấu, nhìn hắn thắng lợi.
Không thể không nói, một chuyện làm đi làm lại nhiều lần sẽ cảm thấy không còn thú vị .
Thời điểm ban đầu, Nhiếp Trần đám người còn thường xuyên lo lắng đề phòng, lo sợ Vân Phàm sẽ bị người ta đánh chết trên đài, nhưng về sau bọn họ phát hiện, đã dần dần quen với việc thắng lợi của Vân Phàm, thậm chí có chút cảm giác thờ ơ. Cho nên bọn họ rất khó lý giải, ngay cả những người ở trên khán đài quan sát còn cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ Vân Phàm không mỏi mệt hay sao? Vân Phàm làm thế nào có thể kiên cường tới tận bây giờ?
Nếu để cho người khác biết, Vân Phàm hơn nửa tháng trước còn trọng thương dở sống dở chết, sợ rằng sẽ kinh hãi há hốc mồm .
. . .
. . .
Mặt trời nhô lên cao, cát bay đầy trời.
Bởi vì thiếu máu tanh giết chóc, không khí nhiệt liệt của sát đấu trường cũng dần dần chuyển sang lạnh lẽo. Mặc dù thỉnh thoảng vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, nhưng không có khung cảnh điên cuồng như trước.
Vân Phàm lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trên đài sinh tử, chung quanh máu tanh khí tức tựa như giảm đi không ít.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Vân Phàm vẫn kiên trì. Đây là ngày thứ hai mươi mà hắn lên đài, bởi vì hấp thu một bộ phận hung sát khí trên đài sinh tử, thể chất cùng lực lượng của hắn đều tiến bộ không ít, từ ban đầu sáu trăm quân tăng trưởng tới sáu trăm ba mươi quân.
Không nên xem thường ba mươi quân nho nhỏ này, bình thường võ đạo đại sư muốn tiến bộ như thế, ít nhất phải cần một hai năm rèn luyện mới được. Phải biết rằng, lực lượng tăng lên cũng có cực hạn , thủy chung không thể nào vượt qua sức chịu đựng của bản thân, vì vậy càng về phía sau, tăng trưởng mỗi phân lực lượng cũng sẽ cực kỳ khó khăn .
Mà lực lượng của Vân Phàm có thể tăng trưởng mạnh mẽ như thế, hoàn toàn dựa vào thể chất kỳ quái của hắn.
Trải qua cảm giác cùng thể ngộ những ngày qua, Vân Phàm phát hiện thân thể của mình giống như là một viên nam châm, có thể tự động thu nạp hung sát khí phụ cận, kích thích huyết nhục cùng gân mạch sinh trưởng, cho nên hắn mới có thể lực và tinh lực tiếp tục chiến đấu.
Duy nhất để cho Vân Phàm cố kỵ, chính là trong hung sát khí tràn đầy khí tức thô bạo điên cuồng, không có lúc nào không ảnh hưởng tới tâm chí của hắn. Nếu không phải hắn tâm linh thông thấu, tinh khiết không vấy bẩn, sợ rằng hiện tại đã biến thành đại ma đầu tàn bạo khát máu . Khó trách lão quỷ từng cảnh báo hắn, để cho hắn khắc chế tâm của mình.
Mà so với lực lượng tăng lên, điểm chân chính để cho Vân Phàm mừng rỡ chính là vũ kỹ.
Tỷ đấu mấy trăm trận, Vân Phàm rốt cuộc phát hiện ra vũ kỹ phù hợp với bản thân.
Nói là vũ kỹ, nhưng trên thực tế chẳng qua là khiếu môn phát lực, hơn nữa cũng không quá huyền diệu. Bộ pháp môn này vẫn là lấy nhất quyền nhất cước đơn giản trực tiếp làm trụ cột, thông qua hô hấp vận khí phương thức, đem kình khí ẩn núp bên trong thân thể ngưng tụ vào một điểm, sau đó bộc phát ra. Vốn là phương pháp thổ nạp cơ bản nhất , chẳng qua được Vân Phàm liên tục luyện tập ngàn vạn lần, rốt cục có biến đổi rõ ràng.
Chính bởi vì có khiếu môn, hôm nay lực lượng của Vân Phàm có thể trong nháy mắt bộc phát tăng thêm ba thành uy lực, đạt đến hạ phẩm vũ kỹ như lão quỷ từng nói. Nói cách khác, dùng lực lượng sáu trăm ba mươi quân của hắn, trên thực tế có thể đánh ra lực đạo trên tám trăm quân, không thể nói là không mạnh được.
Mà trước mắt trong những võ giả mà Vân Phàm tiếp xúc, vũ kỹ tăng cường cũng không vượt quá ba thành.
. . .
"Ba !"
Đang lúc Vân Phàm điều tức, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, vững vàng đáp vào trên đài sinh tử.
Người tới cũng không mang theo mặt nạ, gương mặt trẻ tuổi tuấn dật mang theo vài phần lãnh ngạo, trường bào màu đen đón gió mà động, trên ngực chính là một cái đầu sói dùng chỉ vàng thêu dệt, dữ tợn cuồng bạo, nanh vuốt hung hãn.
Nhìn người này xuất hiện, trên khán đài bàn tán xôn xao.
"Mau nhìn! Lại có người lên đài rồi!"
"Di! ? Đây không phải là Phong Lang tiểu đội Đinh Ngạo sao? Hắn cũng tới tham gia náo nhiệt ư?"
"Không chỉ có hắn, ngươi nhìn phía đối diện xem, người của Phong Lang tiểu đội đều đến cả rồi."
"Lần này có chuyện vui để xem rồi, Đinh Ngạo này là tam tinh tiên linh sư, nghe nói thực lực nằm trong ba người đứng đầu trong Phong Lang tiểu đội, không nghĩ tới cao thủ như hắn cũng tới tham gia!"
"Đúng vậy a, tiên linh sư tự giữ thân phận, rất ít người tham gia tranh đấu ."
"Quan tâm làm khỉ gì, chỉ cần có chuyện vui xem là được. . . Đúng rồi, các ngươi chuẩn bị cược ai thắng?"
"Nói nhảm, đương nhiên là Đinh Ngạo thắng, đây chính là tam tinh tiên linh sư a!"
"Không sai không sai, trường thắng liên tiếp của tiểu tử này sắp bị chấm dứt rồi!"
"Đâu chỉ vậy, làm không tốt còn mất mạng cơ, nghe nói Đinh Ngạo thủ đoạn phi thường tàn nhẫn ."
"Phải phải."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK