Lần này chính là đao thật thương thật chiến đấu, tiểu đội của Hổ Báo thủ lĩnh đã không còn đường lui nữa rồi.
Không nói với tổn thất lần này, nếu không chiến mà chạy, cấp trên chắc chắn không tha cho bọn hắn, thậm chí còn có khả năng liên lụy đến người nhà.
Chạy cũng chết, mà đánh cũng chết, đám Hán quốc kia trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng, mong ước duy nhất bây giờ của bọn hắn là được ôm đối thủ cùng xuống địa ngục mà thôi.
Còn cái đám Lâm Đĩnh lòng lang dạ thú kia cũng làm sao có thể buông tha được cơ hội trời cho lần này để tiêu diệt đối phương kia chứ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình!
Hơn nữa quan trọng nhất là tài vật của đối thủ đều tập trung hết ở đây, do Hổ Báo thủ lĩnh bảo quản, không giết hắn và đám thân vệ thì bọn Lâm Đĩnh đừng mong có cháo mà húp, thế cho nên, một cuộc chiến cuối cùng này là bắt buộc phải nổ ra.
Mang theo tâm trạng khác nhau, nhưng cả hai phía đều có chung một mục tiêu là đem đối phương vĩnh viễn mai táng tại nơi này.
Còn về phần ai nằm lại, ai rời đi, vậy thì phải xem tay ai lớn hơn, đầu ai cứng hơn!
Lúc này trên người Hổ Báo thủ lĩnh và thủ hạ đều lấp lóe một tầng bảo hộ trong suốt, bọn chúng không ngờ đã âm hầm kích hoạt một tấm Hộ thể phù, có tác dụng tăng nhanh sức mạnh và tốc độ, ngoài ra còn có thể bảo vệ bọn hắn chống lại một ít pháp thuật gây hại khác.
Xem ra đợt giáo huấn bằng máu và lửa của bọn Lâm Đĩnh, đối với Hổ Báo thủ lĩnh cũng đã khắc sâu ấn tượng ở trong lòng
Vốn mấy lá phù chú còn sót lại lúc đầu, bọn Lâm Đĩnh cũng đã âm thầm nắm lấy chuẩn bị xả hàng, nhưng không ngờ bọn khốn đối diện tuy đều điên tiết lợn cả lên, nhưng vẫn còn chưa đến độ hoàn toàn mất đi lý trí, ngu đến độ biết đối phương có hàng "nóng" vẫn mình trần trùng trục ra trận.
Mà đối phương đã có chuẩn bị thì bọn hắn cũng đành bó tay mà thôi.
Thấy mấy tên Hán quốc đối diện, tên nào tên nấy đều ánh lên linh quang bảo hộ sặc sỡ, bọn Lâm Đĩnh đành buồn bực cất lại những lá bùa chú đã được kích hoạt một nửa vô người, sau đó xách đao xông lên đánh xáp lá cà.
-Hài! Đây cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, bùa chú cũng không phải là vạn năng, tu sĩ Phàm cảnh muốn vượt cấp sử dụng năng lực của người tu tiên cấp cao cũng đâu phải dễ, không trả một cái giá nhất định, đừng nói là pháp thuật thần thông gì gì đó, đến một cái rắm chỉ sợ cũng đánh không ra!
Huống chi bùa chú dạng phòng hộ, mức độ phòng thủ phải nói là cực kỳ chắc chắn, muốn dùng bùa chú loại công kích đánh tan loại bùa chú phòng hộ thì ít nhất phải dùng đến hai tấm cùng cấp thì mới được.
Thời gian dùng để kích hoạt hai tấm bùa chú tấn công, cũng đủ để đối phương băm ngươi ra thành tương mấy trăm lần rồi, may mắn là loại bùa chú cấp thấp này cũng không phải vạn năng!
Nó cũng có khuyết điểm.
Đó là không thể ngăn cản công kích không thuộc phạm trù pháp thuật, tức là những đòn công kích thần pháp lực thì đều bị chặn lại, còn những đòn công kích nguyên thủy như chặt dưa, chém chuối...vv thì bùa phòng hộ không có tác dụng.
Khuyết điểm này có lẽ đối với tu tiên giả chính tông, chính cống, pháp lực cao cường mà nói có lẽ không tính là khuyết điểm gì, nhưng đối với phàm cảnh tu giả mà nói chính là một loại khuyết điểm trí mạng
Trương Bình Phàm có cái thân thể nặng gần hai trăm kg, với người bình thường mà nói muốn đi còn khó chứ nói gì đánh với đấm.
Nhưng đối với người tu tiên một thân tu vi đăng phong tao cực thì lại khác, cái thân thể tưởng chừng là gánh nặng kia, kết hợp với tuyệt thế bộ pháp chính là một đòn sát thủ của Trương Bình Phàm.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Trương Bình Phàm khi còn cách đối thủ một khoảng, đột nhiên trong phút chốc liền biến mất, sau đó lại hiện ra ở phía trước mặt Hổ Báo thủ lĩnh, tung ra một cú song phi cước trời giáng, tựa như thuấn di vậy.
Mọi việc xảy ra thật quá nhanh chóng, nhanh đến nỗi cả hai bên vẫn còn cách nhau một khoảng, chưa ý thức được điều gì thì Trương Bình Phàm đã xuất hiện trước mặt đối phương mà tung đòn rồi.
Một đòn này của Trương Binh Phàm có thể khái quát trong ba chữ "nhanh, chuẩn, độc", gần như là một đòn tất sát, gà cản sát gà, vịt cản thì sát vịt, có thể nói trên trời dưới đất gà vịt gì đều chém tuốt.
Thực ra vừa rồi không phải là Trương Bình Phàm sử dụng thuấn di trong truyền thuyết, mà chỉ là tốc độ của hắn, trong phút chốc được bí pháp thôi động, bạo phát tăng lên một cách khủng bố, khiến cho người ta có ảo giác là hắn thuấn di mà thôi.
Một đòn dốc toàn lực này của Trương Bình Phàm nếu đánh trúng, đừng nói là thân thể huyết nhục phàm thai, chu dù có là thép tinh luyện, cũng có thể đục xuyên được một lỗ hình anh béo chứ chả chơi.
Nhưng đối thủ của hắn cũng chẳng phải loại mặt hàng giá áo túi cơm, ăn chay mà lớn, niệm phật mà sống, ngược lại có thể nói chính là tuyệt thế ma đầu,
Trên tay tuy không có mười vạn hay tám ngàn oan hồn gì gì đó, nhưng ít ra cũng đã ăn qua vài con heo, tự tay thịt mấy con cầy, chuyện gì trên đời mà chưa gặp qua cơ chứ!
Theo cách nói của nhà phật, thằng cha Hổ Báo thủ lĩnh này cũng miễn cưỡng hợp cách là tuyệt thế hung ma, chuyên đồ gà, sát heo.
Ngay lúc Trương Bình Phàm đột ngột biến mất, Hổ Báo thủ lĩnh theo bản năng đã cảm thấy không ổn rồi, lông tóc trên người đều dựng đứng hết cả lên, một động tác đơn giản theo bản năng đã từng cứu hắn nhiều lần là hoành đao, tụ lực chặn trước ngực, ngay lúc này không hề có một chút do dự được Hổ Báo thủ lĩnh thi triển.
Oang! oang.....
Một tiếng động như kim thiết va chạm với nhau vang lên, hộ thể linh quang chỉ kịp lóe lên một cái liền biến mất như chưa từng tồn tại, sau đó thân thể Hổ Báo thủ lĩnh vốn đang dốc sức xông lên, đột ngột cả người lẫn đao không tự chủ được đều cong gập, sau đó bay ngược lại với một tốc độ nhanh gấp mấy lần tốc độ xông tới.
Ầm!
Một tầng bụi đất mù mịt dâng lên.
Đến lúc này đám thủ hạ của Hổ Báo dường như mới kịp phản ứng lại, thấy thủ lĩnh có chiến lực mạnh nhất, không ngờ vừa giáp mặt lại bị một thằng béo, một cước đạp bay, sinh tử không rõ, cả đám liền trở nên điên cuồng, không hề để ý đến bản thân dốc toàn bộ sức lực vung đao bổ về phía Trương Bình Phàm.
Trương Bình Phàm vận dụng bí pháp, trong nháy mắt đánh trọng thương thủ lĩnh của đối phương, hiệu quả tuy không như ý muốn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Chỉ là một đòn tất sát cũng không phải dễ đánh ra như vậy, bản thân Trương Bình Phàm chân khí đã hao hụt đi bảy, tám thành, hơn nữa cũng phải chịu phản chấn không nhẹ.
Chết người hơn nữa chính là bản thân hắn còn đang lơ lửng trên không, có muốn trốn cũng không được.
Một thân thịt trắng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy chỉ có trân mình đợi người ta lóc xuống.
Bọn Lâm Đĩnh, Mộng Lan, Vô Danh ở đằng xa thấy cảnh đó cũng chỉ có thể thầm mặc niệm cho thằng béo kia một câu "mô phật", sau đó đành trơ mắt ếch ra mà nhìn món "thịt béo sắt lát", dù sao bọn hắn có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn đao chém!
Nhìn thấy một đống đao quang kiếm ảnh quét về phía mình, Trương Bình Phàm trong nháy mắt liền tái cả mặt, thịt mỡ trên người không nhịn được mà co rúm cả lại, thế nhưng Trương Bình Phàm hắn trước khi sử dụng tuyệt chiêu cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi, chỉ là không ngờ là nó xấu đến vậy mà thôi.
Các mặt khác thì có lẽ Trương Bình Phàm hắn có lẽ có chút "Bình Phàm" thật, nhưng chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ thì lại khác à, gì chứ "nhát gan" với "sợ chết" thằng mập kia dám xưng số hai đếch thằng nào dám xưng số một, mà mấy thằng sợ chết thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là giết địch bao nhiêu, mà là giữ mệnh bao lâu, cái gì chứ công phu bảo mệnh với đào tẩu, không có mười cũng có mười tám món.
Ngay trước khi những lưỡi đao kia quét về phía bản thân còn đang lơ lửng giữa không trung, Trương Bình Phàm liền thi triển công phu bảo mệnh của mình.
Bản thân hắn trong nháy mắt tứ chi liền co lại thu vào trong lồng ngực, thân thể thuận đà gập lại, xương cốt, cơ bắp, da thịt đều co rút vào trung tâm, biến thân thể gần như là thành một quả cầu thịt đúng nghĩa, chân khí lại tỏa ra bên ngoài tạo thành một vầng sáng mờ bảo vệ thân thể.
Nói thì dài nhưng thực ra một loạt động tác được Trương Bình Phàm thì triển ra chưa đầy một giây, nhưng những thanh đao kia cũng không vì động tác quái dị của hắn mà ngừng lại, tất cả đều mang theo một cỗ cự lực khủng bố mà bổ thẳng lên trên cái thân béo núc của Trương Bình Phàm.
Bụp, bục....phụt....ầm...
Những tiếng động quái dị liên tiếp vang lên, ấy vậy mà cảnh tượng muôn đao chẻ thịt, vạn huyết tung bay trong truyền thuyết lại không xảy ra.
Cái quả cầu thịt do thằng béo kia biến thành chỉ là như một quả bóng, bị người ta đập cho méo mó biến hình một chút rồi bay đi, còn bao nhiêu đao kiếm chém lên trên bề mặt đều bị một cỗ phản chấn khủng bố hất văng trở lại, tựa như chém lên một quả bóng cao su vậy, chém mạnh bao nhiêu thì lực đàn hồi kinh khủng bấy nhiêu.
Chỗ quả cầu thịt đáp xuống là một mảnh bủi đất mù mịt bốc lên, trạng thái quái dị của Trương Bình Phàm cũng biến mất, thân thể liền tự động biến trở lại bình thường.
Nói ra cũng thật là khôi hài, vài giây trước anh béo còn đại phát thần uy, một cước sút văng thủ lĩnh đối phương khiến bụi đất mù mịt bốc lên, ấy vậy mà vài giây sau lại đến lượt hắn lấy thân thử độ cứng của mặt đất không khác gì đối thủ, đó có lẽ đó chính là nhân quả báo ứng trong truyền thuyết cũng nên.
Đám Lâm Đĩnh, Vô Danh, Mộng Lan vốn tưởng thằng béo kia lần này chết chắc rồi, nhưng ai mà ngờ được, mạng thằng mập kia còn dai hơn gián, bị cả đám tu sĩ nổi điên lên chém hội đồng, vậy mà cũng không xén được cân thịt nào trên người hắn ta, đổi lại là bọn hắn rơi vào trường hợp đó, không bị cắt ra làm tám khúc đã là tổ tiên phù hộ !