Ngọc Diệp muốn hóng mát ngoài vườn một tí liền đi ra ngoài vườn, một tay đặt lên bụng xoa xoa lấy bảo bảo. Tối nay cô sẽ không còn ở lại đây nữa, sẽ rời xa nơi này cũng tiểu bảo bối sống thật hạnh phúc
Hoàng Nhi hôm nay cũng ở nhà nấu món ngon để làm tiệc tạm biệt, gọi là tiệc nhưng chỉ có ba người bọn cô. Vì Ngọc Diệp đã quen với mọi vị trí trong nhà nên cô nàng cũng không cần phải quá lo lắng
Lâm Ngọc Diệp đang ở ngoài vườn thì nghe tiếng chuông cửa vang lên
“ ting…ting ”
Cô chầm chậm lần đường đi lại để mở cửa. Sao hôm nay anh Tư Thần lại về sớm thế, chẳng phải mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi sao
Cô vừa mở cửa vừa nói “ Sao lại về sớm thế ” cánh cửa vừa mở ra, nhưng không ai lên tiếng, cô vừa định nói lại
“ Anh… ” Còn chưa tròn câu thì chiếc khăn đã được tẫm thuốc mê chụp lấy cô, cô cố gắng dẫy dụa nhưng không được, cho đến khi cô ngất liệm đi
Người đó đưa cô lên xe rồi cho người lái xe rời đi, trên môi hắn ta còn nở một nụ cười quái dị, người đó không ai khác mà là Hứa Kiệt. Hắn ta nhìn cô liền nuốt nước bọt, trong đầu hắn thầm nghĩ. Nếu cô không phải vợ Gia Hào không phải em gái Tư Thần thì có phải tốt hơn rồi không
Chiếc xe chạy đi rất xa, đế tận gần bìa rừng phía tây ngoại ô mới chịu dừng lại. Ngọc Diệp lúc này một chút ý thức cũng không có
Hoàng Nhi vừa nấu thức ăn xong, khi nãy cô nghe tiếng chuông cứ nghĩ Tư Thần về, Ngọc Diệp cũng đã mở cửa, nhưng sao chẳng nghe ai lên tiếng, cô nàng liền chạy ra xem, thì thấy cánh cửa mở toang, Ngọc Diệp cũng không thấy đâu cả. Hoàng Nhi liền rung rẩy mà lấy điện thoại gọi cho Tư Thần
“ Anh Tư Thần! Ngọc Diệp cậu ấy… Cậu ấy đi đâu rồi ” Giọng Hoàng Nhi rung rung như muốn khóc đến nơi
“ Cái gì? ” Mạc Tư Thần đang ngồi trên ghế liền bật dậy nói lớn. Tiếng khóc Hoàng Nhi vang lên ngay sau đó. Mạc Tư Thần vừa lo lắng vừa vội trấn an cô
“ Em đừng sợ! Anh về ngay ” Mạc Tư Thần nói xong liền cúp máy, rời khỏi công ty lái xe chạy thẳng về nhà, trong lòng không ngừng dân lên cảm xúc bất an
Khi Ngọc Diệp tỉnh lại thì bên tai cô đã vang lên giọng nói quen thuộc của Lý Khả Hân. Ngọc Diệp liền lắc lắc đầu mấy cái, cô không thấy gì cả nhưng cô chắc chắn đó là giọng của Khả Hân
“ Tỉnh rồi? ”
Ngọc Diệp liền nhăn mặt lại khó chịu nói “ Cô muốn gì? ”
“ Ồ lâu ngày không gặp cậu quên tớ rồi sao? Mạc Gia Uyên ” Giọng Khả Hân đầy nguy hiểm, cô ta dừng lại một chút liền nói tiếp
“ Tôi không ngờ chỉ 9 năm không gặp cậu lại quên tôi nhanh đến vậy ” Khả Hân lên tiếng, cô ta còn tỏ vẻ đáng thương, nhìn cô đầy ghét bỏ
Ngọc Diệp cố gắng nhớ xem cô ta là ai, 9 năm? Vậy chẳng phải là lúc còn ở quê sao? Nhưng… Đột nhiên trong đầu cô hiện lên suy nghĩ Khả Hân chính là người bạn năm đó gần nhà cô, lúc trước cô ta rất hay cùng cô đến lớp
Cô còn nhớ năm đó lúc cô đến lớp khoe với Khả Hân, túi bùa chính tay bà cô đã may cho cô và Gia Hào. Lúc đó Khả Hân đã mượn của cô xem hứa sang hôm sau sẽ trả, lúc đầu Ngọc Diệp không đồng ý, nhưng Khả Hân lại năn nỉ cô, cô đành cho cô ta mượn. Hôm sau liền nghe tin Khả Hân chuyển nhà đi nơi khác mang theo cả lá bùa của cô
Ngọc Diệp liền nhớ ra tất cả mọi chuyện, thảo nào Gia Hào nói cô ta là người anh tìm kiếm
“ Là cậu… Người mang lá bùa của tôi đi? ”
Khả Hân liền vỗ tay, cười lớn “ Cuối cùng cũng nhớ ra rồi. Cậu biết không nhờ có lá bùa của cậu mà tôi gặp được Gia Hào, anh ấy nghĩ tao là Mạc Gia Uyên đấy ”
Khả Hân không ngừng nói ra những lời khiêu khích cô “ À quên nữa, việc cô hiến giác mạc cho anh ấy. Tôi cũng đã nói là bạn tôi hiến, anh ấy rất mang ơn tôi đấy cậu biết không? Vả lại tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi ” cô ta vừa nói vừa cười tựa như rất mãng nguyện
“ Cậu nói dối ” Ngọc Diệp không ngờ người bạn năm đó lại hại mình như vậy, càng không thể tin được anh sẽ kết hôn với cô ta
“ Cậu không tin sao? Tôi đang mang trong bụng giọt máu của anh ấy đấy. Cô nghĩ Gia Hào yêu cô sao? ” Khả Hân tặc lưỡi cười hả hê nói với cô
Ngọc Diệp lúc này lại đừ người ra, anh chưa từng yêu cô, Khả Hân nói đúng từ đầu đến cuối trong mắt anh chưa baoh có sự hiện diện của cô
“ Cậu muốn làm gì? ”
“ Một tí nữa Gia Hào đến cô sẽ biết được ai mới thật sự là người anh ấy yêu, lúc đó tôi sẽ cho cô biết ai mới là người quan trọng với Gia Hào, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ” Khả Hân nói xong liền rời đi trong tiếng cười đầy nguy hiểm của cô ta, cánh cửa đóng lại một mình Ngọc Diệp ngồi đó, cô không nhìn thấy không thể thoát khỏi đây