Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một tuần nữa là buổi ra mắt sản phẩm sẽ được tiến hành, hôm nay là buổi họp mọi người phải báo cáo hoàn thiện dự án công việc, sẽ có một vài cổ đông tới tham dự, Thảo cũng phải thuyết trình báo cáo phần công việc của mình, cô đặt báo thức đúng 6 giờ sáng bật dậy, chạy vội vào nhà tắm.

– Hôm nay làm gì mà dậy sớm vậy? Nga đang xỏ guốc chuẩn bị đi làm thấy thảo đi ra liền hỏi.

– Hôm nay tao có buổi thuyết trình, phải lên sớm xem lại tài liệu, còn mày đi đâu sớm vậy, mọi hôm chả phải 7 giờ mới đi sao?

– Hôm nay tao có hẹn ăn sáng với người ấy – Nga nói rồi nháy mắt cười – Thôi tao đi trước nhá, tí nhớ khoá cửa cận thận.

– Thế bao giờ mới giới thiệu cho tao duyệt thử đây? – Thảo vui vẻ nói với theo

– Mày cứ từ từ, sao còn nôn nóng hơn cả tao thế haha… Thôi đi đây.

– Ờ, đi đường cẩn thận nhá.

Hôm nay là lần đầu tiên Thảo phải thuyết trình trước mọi người tại công ty, phải chọn trang phục bắt mắt một chút mới được, Thảo lượt qua rồi lượt lại cái tủ quần áo, quyết định chọn chiếc váy màu trắng mà sinh nhật mẹ tặng cô, cổ vuông có thể khoe được phần xương quai xanh trắng mịn, hai bên cánh tay phồng nhẹ, bên eo có bắt một chiếc nơ  khá lớn, như tô điểm cho chiếc eo thon thả của cô, mặc chiếc váy lên người Thảo tự mãn trước gương “hoàn hảo! đúng là người đẹp vì lụa quả không sai”, nay  Thảo cột tóc lên cao trông cô trẻ hơn rất nhiều, trang điểm một chút, sau đó lấy chai nước hoa chấm một chút lên cổ tay rồi xoa hai tay lên cổ, Thảo xịt thêm một chút quanh không khí rồi xoay một vòng, với lấy chiếc túi xách đeo lên, Thảo cảm thán “đã xong, lên đường thôi”, vì đã chuẩn bị khá kĩ cho phần thuyết trình hôm nay, Thảo khá tự tin, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Ngồi chờ tại trạm xe buýt, vẻ xinh đẹp của Thảo khiến mọi người xung quanh chú ý, Thảo không hề để ý đến mọi người mà chỉ ngồi đeo tai nghe bluetooth và ngâm nga theo giai điệu bản nhạc, vừa lướt xem tin tức trên facebook, một chiếc xe quen thuộc dừng ngay trước trạm.

La Thái Mẫn đang trên đường đi làm, qua trạm xe buýt gần nhà Thảo liền bắt gặp cô đang ngồi đấy, việc nhìn thấy Thảo không khỏi khiến khóe môi Mẫn mỉm cười, Thảo vẫn không hề hay biết, chỉ khi thấy có một đôi chân trước mặt, Thảo mới ngước lên, mọi người quanh đây đang đổ dồn ánh mắt về phía Mẫn, tiếng mọi người bàn tán xung quanh cứ thế lọt vào tai hai người “wow, đẹp trai quá”, “xe đẹp quá”, “chắc lại nữ sinh cặp với đại gia đây”, “trẻ đẹp thế này cặp với đại gia là đúng rồi”, Thảo không thể nghe thêm được nữa, tức giận bỏ đi, Mẫn liền bước theo kéo tay cô lại.

– Đã bảo tránh xa tôi ra mà!- Thảo tức giận vung tay.

– Tôi chỉ muốn đưa em đi làm! Có gì mà em phải tức giận đến vậy! Mẫn chau mày khó hiểu.

– Anh không nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh sao? – Thảo vẫn cảm thấy buồn bực.

– Tại sao phải để tâm đến họ? Mẫn nghiêng đầu.

Thảo nhìn thẳng vào Mẫn và nói, đây là lần đầu tiên cô dám nhìn Mẫn với ánh mắt như vậy.

– Anh có thể không quan tâm nhưng tôi thì có, tôi là người phải nhìn sắc mặt của người khác để sống thì có thể không quan tâm sao!

Nói rồi Thảo vẫy tay một chiếc taxi đang tới, lên xe và đi mất, để lại Mẫn với tâm trạng rối bời đứng dõi theo chiếc xe đang dần mất hút.

Thảo không biết tại sao mình lại giận giữ đến vậy, có thể một chút tự trọng đã bị tổn thương, với một cô gái chưa từng trải qua, cũng không nghĩ sẽ có ngày phải đối mặt với sự khinh khi của mọi người, có vẻ người cô nên tức giận không phải là Mẫn mà là chính bản thân mình quá yếu đuối, chỉ vì một vài lời nói của những người không quen biết lại làm ảnh hưởng đến bản thân.

Tới công ty Thảo vội vào bàn chuẩn bị tài liệu cho buổi họp, nghĩ lại những lời nói vừa nãy, liệu mình có quá đáng quá không nhỉ, La Thái Mẫn chỉ có ý tốt vậy mà cô lại gào lên một cách giận giữ như vậy, mất tập trung, cô dùng bút gõ gõ nhẹ vào đầu mình “Tập trung nào, tập trung nào, quên hết đi, đừng bận tâm”, Thảo nhẩm lại những phần cần giới thiệu, nghe thấy sau lưng tiếng mọi người chào giám đốc, cô giả vờ như không nghe thấy chăm chú đọc tài liệu của mình. La Thái Mẫn đi qua chỗ Thảo thì đứng lại rồi ra vẻ nghiêm nghị nói.

– Em vào phòng tôi một lát! Nói rồi anh đi thẳng vào phòng.

Công ty hiện tại chỉ có trưởng phòng Hà đang bàn một số vấn đề với vài thành viên bộ phận kinh doanh, Thảo quay đầu thì thấy mọi người theo lời nói của giám đốc đang đổ ánh mắt phía cô, Thảo chỉ đành ngập ngùi ôm tài liệu và đi theo vào trong.

Thảo bước vào nhưng để cửa mở to rồi đi lại gần bàn làm việc của Mẫn.

– Đóng cửa lại. – La Thái Mẫn ngồi trên ghế mặt nghiêm nghị nhìn Thảo, nghe giọng của anh có thể biết được tâm tình đang khó chịu như nào.

Cảm giác được anh có chút không vui, Thảo quay lại khẽ khép cửa.

La Thái Mẫn lạnh lùng đứng dậy, bước tới đóng cửa một cái rầm kèm theo vặn khoá chốt.

Thảo bị hành động của Mẫn làm cho giật mình, cô lo sợ nghĩ “anh ta chuẩn bị làm gì đây?” suy nghĩ chưa kịp dứt thì Mẫn đã đẩy Thảo xuống ghế sofa, vì bị lực tác động bất ngờ, Thảo không giữ được thăng bằng, ngã ra ghế, một bên tay váy tuột xuống, tà váy cũng bị hất lên để lộ quần trong, Thảo hoảng hốt ngồi dậy.

– Anh tính làm gì đấy? – Thảo kéo lại tay áo, chỉnh lại váy, trừng mắt nhìn Mẫn.

Chưa đầy 2 giây sau cô đã bị Mẫn đẩy xuống lại, anh cúi xuống ghé vào tai Thảo nói 

-Trừng phạt em! – Chỉ thấy ánh mắt của Mẫn thực sự lạnh lùng.

– A…Khôngggg. Chuẩn bị họp rồi anh đừng có mà làm bậy, tôi hét lên là mọi người sẽ biết hết đấy nhé. 

Mẫn đưa tay lên nhìn đồng, anh khẽ nhấc mép! 

– Còn 1 giờ đồng hồ chưa đủ thoả mãn em sao? Đêm hôm ấy em đã cuồng nhiệt lắm mà.

Nói rồi anh cúi xuống dùng môi mơn mởn lên má, tai rồi cổ, nơi đọng lại mùi hương mà anh lưu luyến. Mỗi lần gặp Thảo Mẫn đều có ham muốn được chạm vào cô, như đêm hôm ấy, nhưng sự cao ngạo đã khiến anh luôn kiềm chế bản thân. Hôm nay khi nhìn thấy hình dáng xinh đẹp của Thảo, Mẫn đã không cầm lòng được mà vượt qua ranh giới. Thảo như một chú nai tơ, cô không biết được càng cố chống đối thì sự cuồng bạo của sói càng tăng cao.

– A… Không được, tôi xin anh đó, chút nữa tôi còn phải thuyết trình, anh đừng phá hỏng công việc của tôi! – Thảo ra sức đẩy con người đang ngồi trên người cô một cách bất lực. 

– Không sao, có tôi lo! – Mẫn nói rồi đưa tay kéo tay váy Thảo xuống, bắt đầu đưa môi xuống thưởng thức da thịt cô, đi đến đôi bông đào không kiềm chế được, anh hôn thật mạnh, tạo ra một nụ hoa anh đào ở đấy. 

Thảo lúc này bị Mẫn trêu đùa không thể chống cự, khi đôi môi của anh lượn lờ trên da thịt cô, Thảo bất giác buông ra âm thanh xấu hổ. 

Mẫn kéo chiếc cột tóc của Thảo xuống, thả mái tóc dài buông lơi, dáng vẻ của cô lúc này thật sự quyến rũ, thân dưới của anh đã nóng ran chỉ muốn được múa lượn trong dòng suối ấm nóng, Mẫn bắt đầu cởi bỏ áo trên người mình, Thảo bị anh ghì chặt dưới chân không thể nhúc nhích, cô chỉ biết đưa ánh mắt thống khổ van xin. 

Sau khi cởi bỏ áo của mình Mẫn bắt đầu kéo váy thảo xuống, chiếc áo ngực cũng bị anh vứt qua một cách nhanh chóng, sau đó anh đưa đôi môi xuống thưởng thức vị ngọt của hai trái bông đào.

Thảo cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô dùng tay che lên, không cho Mẫn chạm vào, Mẫn liền dùng một tay giữ hai tay cô trên đầu rồi tiếp tục ăn cho đến tận cùng xương tuỷ. 

Sự điêu luyện của Mẫn đã làm Thảo quên đi cảm giác phải chống cự, cô nhắm mắt, hơi thở dồn dập theo từng nhịp đi của đôi môi Mẫn, sau khi đã ăn no nê cơ thể Thảo, Mẫn mới bắt đầu đưa môi lên hôn cô. Thảo vẫn cứ mím chặt, quay đầu né tránh không cho anh đạt được mục đích. Mẫn đưa tay xuống luồn vào trong váy Thảo, nhẹ nhàng kích thích nơi nhạy cảm ấy, Thảo không chịu được run lên, đôi môi không kìm được phát ra tiếng, lúc này Mẫn hoàn toàn chiếm đoạt được đôi môi của Thảo, thoả sức mà ngấu nghiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK