• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào cốc lục tiên đồng thanh nói: "Ngươi phải cùng chúng ta đi gặp một người."

"Ai vậy?"

Đào cốc lục tiên từng người lên tiếng:

"Là một đại hòa thượng."

"Nữ nhi của hắn yêu ngươi."

"Nàng bị nhốt trong Huyền Không tự."

"Đại hòa thượng muốn tìm ngươi tính sổ."

"Chúng ta đánh cuộc thua, không, thắng hắn."

"Cho nên phải đi tìm ngươi."

Sáu bảo bối này nói liến thoắng y như mấy ông ca sĩ hát hip hop nhưng là Đỗ Dự vẫn gắng gượng nghe hiểu được. Nữ nhi yêu mình lại bị nhốt ở Huyền Không tự nhất định là Nghi Lâm, còn về phụ thân của nàng thì chính là Bất Giới hòa thượng! Trong thế giới tiếu ngạo giang hồ, vị Bất Giới hòa thượng này còn khác thường hơn cả đào cốc lục tiên.

Đỗ Dự không khỏi khẽ chột dạ. Hắn nắm lấy Nghi Lâm nhưng còn chưa bái kiến vị nhạc phụ đại nhân võ công cao cường này nên giờ tốt rồi, bị nhạc phụ đại nhân sai người tìm bắt. Đào cốc lục tiên này trong nguyên tác là thua bởi Bất Giới đại sư, bị ép đi tìm Lệnh Hồ Xung. Nhưng lần này cướp đi trái tim Nghi Lâm là chính mình cho nên đối tượng cũng đổi từ Lệnh Hồ Xung thành mình! Nhưng là muốn xông lên Hằng Sơn cứu Nghi Lâm thì mình hắn còn chưa đủ, như vậy Bất Giới đại sư tìm hắn lại là trợ giúp.

Hắn đầy dở khóc dở cười bị đào cốc lục tiên bắt lấy, một đường chạy điên cuồng đến miếu thờ nơi xa.

Đến miếu, lão đại đào cốc lục tiên vội kêu lên: "Đại hòa thượng, chúng ta đã làm theo đánh cuộc, tìm được con rể của ngươi! Ngươi mau cho chúng ta giải dược!"

Ngũ tiên còn lại gật đầu lia lịa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta tiêu chảy sắp chết rồi!"

Đỗ Dự không khỏi lặng câm, lục tiên này bị đại hòa thượng chỉnh thảm vô cùng, không chỉ thua cuộc mà còn bị hạ dược, quá nửa là thuốc xổ rồi…

Một đại hòa thượng to lớn, vừa béo vừa trắng đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà!

"Sáu người các ngươi mau tới sông tắm rửa đi, thối chết ta mất." Đại hòa thượng hét lớn.

Đào cốc lục tiên nghe thấy đại hòa thượng này chê mình thối, liền dồn dập kháng nghị: "Nếu không phải đại hòa thượng ngươi thừa cơ chúng ta không chú ý, dùng rượu ngon dụ dỗ chúng ta, lại cho vào thuốc xổ thì sao chúng ta như này chứ?"

"Đây chính là hương bay ngàn dặm, ngọc thụ lâm phong mà."

Đại hòa thượng cũng không để ý đến sáu bảo bối này nữa, mặt hổ đến gần Đỗ Dự.

Đỗ Dự trong lòng không khỏi khẩn trương, cảm giác bái kiến nhạc phụ không dễ chịu chút nào.

Đại hòa thượng nhảy xuống, một cái đập vỗ lên bả vai Đỗ Dự làm bả vai Đỗ Dự suýt thì bị vỗ vụn, hắn cười khổ nói: "Không biết ngài tìm tiểu bối có chuyện gì?"

Đại hòa thượng không trả lời mà đi quanh Đỗ Dự một vòng, rồi nắn chặt miệng Đỗ Dự, nhìn một chút rồi bất mãn than: "Thân cốt đơn bạc, căn cốt luyện công kém cỏi, tuổi cũng đã lớn, thật quá kém. Không biết đứa con mệnh khổ kia của ta xem trúng ngươi ở điểm nào?"

Đỗ Dự không khỏi ngạo khí bộc phát, tuy hắn biết Bất Giới đại hòa thượng này võ nghệ cao cường, lại là nhạc phụ đại nhân nhưng hắn làm vậy với mình khác nào chọn mua gia súc, như vậy Đỗ Dự có thể không giận sao?

Hắn lành lạnh nói: "Bất Giới đại sư, tiểu bối cùng Nghi Lâm tình thâm, không phải gia súc để ngài lựa chọn, cũng không phải thuộc hạ của ngài nên nếu không có việc gì thì xin cáo từ."

Đại hòa thượng khẽ sửng sốt, hắn không ngờ tiểu tử võ công kém cỏi này lại ngạo khí như vậy nên cười lớn không thôi.

Tiếng cười này giống với sư tử hống nhưng sư tử hống của Sử Quốc Lương so với của Bất Giới thì như trẻ ba tuổi so gầm rú với đại hán Quan Tây vậy, hoàn toàn bị nghiền ép!

Bất Giới cười lớn, trung khí hồn hậu, bên trong cất chứa vô tận nội lực tinh thuần, cười đến làm đào cốc lục tiên sắc mặt đại biến, dồn dập vận công đề kháng. Đỗ Dự nội công miễn cưỡng chỉ có 3 điểm, tính là võ lâm thấp thủ nên bị chấn đến đầu hoa óc ong, ngũ tạng rối loạn.

Sau khi cười lớn, Bất Giới đầy thâm ý nhìn Đỗ Dự. Thấy Đỗ Dự đã nội thương thổ huyết thì lành lạnh nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là đồ đệ của Điền Bá Quang, từ Điền Bá Quang học được chút công phu kém cỏi đã cảm thấy bản thân là cao thủ sao? Bản lãnh không lớn nhưng ngạo khí cao đấy! Hôm nay nếu ngươi có thể đỡ được 10 chiêu của ta thì ta thừa nhận ngươi là nữ tế của ta, nếu không được thì hắc hắc… Sau khi ta cứu Nghi Lâm ra, ta sẽ nói với nàng là ngươi leo núi bị ngã chết. Như nào?"

Đỗ Dự biết đây là mâu thuẫn giữa con rể bố vợ nên không thể trốn tránh.

Hắn vốn luôn tính toán cẩn thận nhưng ẩn dưới bề ngoài tinh minh lại là trái tim ngạo khí vô cùng! Cho nên mới vì Nghi Lâm, dũng cảm ám toán Điền Bá Quang, mới vì cứu Ninh Trung Tắc, lỗ mãng ác chiến Nhạc Bất Quần! Hắn trước giờ luôn che dấu dũng khí và lỗ mãng dưới bề ngoài tùy ngộ mà an, giống như con sói cực bắc, nhìn thấy nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên là rút lui, cho đến khi giới hạn bị đụng chạm mới kích động, hung dữ tiến lên!

Lần này, nếu không phải Bất Giới hòa thượng vừa thấy hắn đã vênh mặt lên, ra vẻ bề trên thì lấy cá tính Đỗ Dự, không biết chừng còn đóng giả làm con rể khôn khéo nhưng là thái độ của Bất Giới hòa thượng đã triệt để chọc giận hắn!

Nhưng chân chính thúc đẩy Đỗ Dự quyết tâm đối phó với Bất Giới lại là thông báo của không gian: "Ngươi đã dẫn phát nhiệm vụ bị động: khảo nghiệm của Bất Giới: ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ hai, mang đi Nghi Lâm thì phải thông qua khảo nghiệm của Bất Giới hòa thượng. (Tương tự, muốn dẫn đi Nhạc Linh San phải thông qua Nhạc Bất Quần, mang đi Nhậm Doanh Doanh phải thông qua Nhậm Ngã Hành). Điều kiện thắng lợi: đánh đến điểm sinh mạng của Bất Giới hòa thượng còn 150 điểm."

Đào cốc lục tiên hứng trí vô cùng ngồi xổm ở bên chuẩn bị quan chiến. Bọn họ còn lấy ra một bao đậu phộng, vừa nhai vừa tụt quần dài - chuẩn bị sẵn sàng cho cơn tiêu chảy…

Sắc mặt Bất Giới đại hòa thượng thì càng thêm âm trầm.

Đỗ Dự biết Bất Giới đại hòa thượng công phu cao cường, nếu không thì đã không thể ép đào cốc lục tiên ngoan ngoãn phục tùng, thay hắn tìm người rồi. Trong nguyên tác, võ công của Bất Giới hòa thượng thậm chí còn không dưới Nhạc Bất Quần khi chưa luyện thành tịch tà kiếm phổ!

Hắn muốn đỡ 10 chiêu của cao thủ như này quả là người si nói mộng. Còn có đào cốc lục tiên ngồi nhìn, Bất Giới hòa thượng này tính tình quái dị, nếu nói muốn giết thì chắc chắn không có đường sống!

Nhưng là Đỗ Dự đã sớm có tính toán! Hắn bước nhanh xuống trường.

Khí độ như vậy đủ để đào cốc lục tiên vỗ tay khen hay. Bọn họ đầu tiên thua đánh cuộc, lại bị hạ dược chỉnh đến chết đi sống lại nên nào có hảo cảm với Bất Giới hòa thượng chứ? Mà Đỗ Dự tuy võ công thấp kém nhưng là niên tục nịnh nọt họ, hai bên so sánh thì rõ ràng kẻ ngu cũng biết nên ủng hộ ai. Chỉ duy nhất không đủ tốt đẹp là sáu kẻ này vừa gào thét: "Đánh ngã đại hòa thượng!" "Chúng ta ủng hộ ngươi!" vừa phèn phẹt… quả thật là làm người dở khóc dở cười.

Bất Giới hung hăng trừng sáu người, sáu kẻ này sợ dâm uy của đối phương không ngờ một lời không dám nói…

Bất Giới tùy tiện nói: "Ngươi động thủ trước đi. Chỉ cần vượt qua 10 chiêu của ta thì coi như ta thừa nhận con rể ngươi."

Đỗ Dự chắp tay rồi vội dùng vạn lý độc hành, xông hướng Bất Giới hòa thượng! Nhưng hắn làm người cẩn thận, lúc này khởi động không dùng toàn lực, chỉ dùng một phần mà thôi.

Bất Giới khẽ cười, hắn thấy rõ đứa con rể tiện nghi này dù là căn cốt, thiên phú, võ công, nội lực hay kiếm pháp đều vô cùng bình thường! Dù cho nói Nghi Lâm có tình cảm với hắn thì tất cả điều kiện không tính là gì nhưng nếu đã dấn thân giang hồ, nếu nam nhân của nàng yếu đến không chịu được một đòn thì dù có làm Nghi Lâm đau lòng cũng phải đánh chết Đỗ Dự!

Đỗ Dự cũng hiểu phần nào tâm lý Bất Giới hòa thượng, nói đơn giản là giống với cha mẹ vợ thời hiện đại vậy, yêu cầu con rể có xe có nhà, nhân sĩ võ lâm thì yêu cầu con rể phải có võ công! Lấy chồng theo chồng, gả cho kẻ yếu kém chẳng phải đẩy nữ nhi vào hố lửa sao?

Đỗ Dự nhanh nhẹn vọt tới, luồng gió gào thét bên tai, dù cho hắn chỉ dùng tầng 1 vạn lý độc hành thì tốc độ cũng khá tốt. Nhưng chỉ tốc độ tốt là đối phó được cao thủ võ lâm Bất Giới sao?

Bất Giới khẽ cười cũng xông qua. Nhìn hắn mặt đầy hung tợn, tốc độ tựa hồ không nhanh nhưng một khi vọt lên quả thật dưới chân sinh gió, ảo ảnh trùng trùng, gần như nháy mắt đã đến gần Đỗ Dự.

Đỗ Dự trong lòng khẽ động, vội vàng thảy đổi phương hướng đồng thời ném ra ba cây ngân châm. Đối phó với cha vợ Bất Giới, thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn nên hắn bất đắc dĩ phải dùng độc.

Bất Giới không khỏi ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng Đỗ Dự là tiểu huynh đệ của Điền Bá Quang, Điền Bá Quang là cao thủ hạng hai thì Đỗ Dự cao được đến đâu chứ? Nào ngờ vừa đối mặt, đối phương đã ném ám khí? Như vậy phải tính sao đây?

Đào cốc lục tiên vốn chỉ mong Bất Giới chịu thiệt nên vừa thấy ngân châm ném ra là lớn tiếng hò reo!

"Hay! Chỉ kém ta ném ám khí một chút!"

"Đây đã là một chiêu!"

"Đánh rắm, rõ ràng là ba cây ngân châm, sao có thể tính là một chiêu chứ? Là ba chiêu!"

"Nói bậy, rõ ràng là một chiêu!"

"Thối không chịu được, ngươi mắt vụng không nên nói. Vừa rồi rõ ràng là ba châm, phân biệt ném hướng tuyền cơ, khí huyệt và huyết hải! Đây là ba chiêu!"

Bất Giới hòa thượng nghe thấy đào cốc lục tiên líu lo không ngớt y như có người dùng bình loạn chê tác phẩm mình viết vậy, ngân châm của Đỗ Dự đối phó không khó nhưng những lời ồn ào này làm hắn tức giận không thôi.

"Còn dám nói nhảm thì ta cho các ngươi tiêu chảy đến chết!" Bất Giới tức giận quát.

Đám đào cốc lục tiên vốn tiêu chảy đến miệng lưỡi khô khốc nên nào dám nói thêm gì chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK