Vu Minh tìm hiểu thông tin về nhóm hậu cần thêm một lần nữa, hiện nay ở Trung Quốc chưa có chi nhánh nào cả, vì vậy chỉ có thể dựa vào chuyên gia đến đây chuyển hàng. Vu Minh phải chuyển hàng ra ngoài cảng, sau đó chờ nhân viên nghiệp vụ đến Trung Quốc lấy hàng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Vu Minh suýt nữa ném điện thoại đi. Đậu móa, đây lần đầu tiên hắn nhìn đến mấy thứ này, tự dưng làm hắn hết cả hồn. Vu Minh thấy số điện thoại là từ công ty nước ngọt Pedro. Nhấn phím nghe rồi nói:
- Hello!
- Vu, tôi vừa thoát khỏi một vụ tai nạn ô tô.
Tai nạn ô tô? Vu Minh hỏi:
- Nếu anh không thể tới Trung Quốc, vậy có người nào thay thế anh tới không?
- Neo! Hắn là người phụ trách hoạt động thương nghiệp lần này, hắn sẽ căn cứ vào giá thầu thấp nhất để lựa chọn.
Cái gọi là căn cứ vào giá thầu thấp nhất là những quy định không thể thay đổi. Ví dụ như anh không thể cắt giảm bao nhiêu công nhân, không được có hành vi phá hoại tính chất của hoạt động khai thác, vân vân. Tuy nhiên mấy cái luật này cũng chỉlà ở mặt ngoài, vẫn còn có nhiều khả năng thương lượng và không gian để đàm phán.
- Tôi sẽ chú ý nhiều hơn, chính anh phải cẩn thận.
Vu Minh nói:
- Cục Thương mại thành phố A đã thông báo cho cảnh sát rồi, bọn họ sẽ cử nhóm Lôi Vân tới phụ trách an toàn cho các anh.
- Tôi không ngại dùng bạo lực đâu. Hẹn gặp lại, Vu.
- Hẹn gặp lại.
Đỗ Thanh Thanh gọi điện thoại tới, kêu Vu Minh, Lý Phục và Nghê Thu cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Trong lúc ăn, Đỗ Thanh Thanh không tiếp tục tránh né, hỏi về việc chuẩn bị của Lý Phục, Lý Phục tỏ vẻ rất có lòng tin. Hải Na đề nghị buổi sáng ngày hôm sau đi leo núi, mọi người chỉ có Vu Minh là không đồng ý, bị Hải Na bác bỏ, vì thế buổi sáng chủ nhật, trừ Lý Phục chuẩn bị lên ti vi, những người khác cùng nhau đi leo núi.
Hải Na chưa bao giờ lựa chọn tùy tiện, cô chọn một ngọn núi cách thành phố A tám mươi km, được gọi là Bồng Lai. Núi Bồng Lai cao hơn so với mặt biển một ngàn mét, bên trên có một ngôi chùa. Chùa cũng không nổi tiếng, dù sao ở vùng xung quanh núi Bồng Lai này chỉ có hai xã có khu du lịch. Buổi sáng sáu giờ bắt đầu đi, bảy giờ tới xã. Sau khi đậu ô tô, mọi người đi lên núi.
Giữa trưa, mọi người dừng lại, nghỉ ngơi trên chân núi và ăn cơm trưa, Hải Na quyên góp cho chùa hai nghìn tệ tiền hương khói. Mọi người quay xuống núi, khoảng hai giờ rưỡi thì trở lại xã. Bốn giờ thì quay về thành phố A. Mọi người nghỉ ngơi một chút, ăn chút đồ ăn, sau đó đi tới đài truyền hình, bọn họ là khán giả khách quý tại hiện trường của chương trình ‘Tôi là thám tử’
Cách thời gian phát sóng còn có hơn một giờ, Nghê Thu kéo Vu Minh ra bên ngoài hút thuốc, Hải Na và Đỗ Thanh Thanh qua xem Lý Phục, Lý Phục đang thay đồ. Hạ Tri Vũ xuống xe ở cửa đài truyền hình, nhìn Vu Minh và Nghê Thu đang đứng một bên mà hút thuốc, cũng không chào hỏi gì mà trực tiếp đi vào cửa chính đài truyền hình, vệ sĩ của Hạ Tri Vũ lái xe vào bãi đỗ xe ngoài trời bên cạnh.
- Hạ Tri Vũ.
Nghê Thu nhắc nhở.
- Tôi có nhìn thấy.
Vu Minh trả lời.
- Có nghe nói tới việc, cô ta bị người theo dõi?
Nghê Thu có ý tưởng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vu Minh nói:
- Minh tinh nào mà không bị đám thợ săn ảnh theo dõi thì không phải là minh tinhngười nổi tiếng.
Nghê Thu nói:
- Lưu Mãng tới kìa.
Lưu Mãng và Vương Triều, Mã Hán xuống xe, Lưu Mãng giơ tay lên ra hiệu với hai người. Xem như là đã chào hỏi, Trương Long lái ô tô qua một bên. Ở đây có rất nhiều người qua lại, có rất nhiều minh tinh hạng ba, cũng có minh tinh hạng nhất và mấy ông đạo diễn. Nghê Thu và Vu Minh không để ý tới, hút thuốc xong, hai người liền trở về tầng mười ba.
Rất nhanh, nhóm khán giả ở ghế khách quý bắt đầu đi vào chỗ ngồi. Một người phụ nữ cầm Microphone phổ biến một ít quy củ, trong đó bao gồm di động phải chuyển sang chế độ rung. Mặt khác, sẽ có một người đứng ở góc chết của máy quay, khi hắn giơ hai tay lên thì mọi người vỗ tay, khi hắn duỗi thẳng hai tay, khán giả sẽ vẫy chào những người xem truyền hình bằng bàn tay có đeo găng đen.
Nghê Thu cũng hiểu biết kha khá về mấy thứ này, liền giới thiệu cho Vu Minh. Rất nhiều người dẫn chương trình khi thông báo tin tức gì đó thì nhìn vào màn hình đối diện để nói, bản thảotrên tay chỉ là một đạo cụ thôi. Trong buổi phỏng vấn, sẽ có những người chuyên đứng ở bên người quay phim mà giơ giấy, để cho đối tượng bị phỏng vấn đọc. Còn có nếu như người dẫn chương trình nam thì không có mặc quần, bởi vì ánh sáng từ đèn quá nóng, mà cái gọi là quay trực tiếp đều đã có ít nhất năm giây sơ cua, vì dự phòng cho các tình huống bất ngờ xảy ra..
- Thực sự làm tôi mở rộng hiểu biết.
Vu Minh thật lòng nói. Mấy cái thủ thuật mà Nghê Thu vừa nói, không ngờ có thể lừa một tên lừa đảo như hắn mười mấy năm nay.
Tám giờ, Lý Phục, Lưu Mãng và hai vị khách quý khác lên sân khấu, người dẫn chương trình là một người đầu trọc, nghe nói hắn ta được rất nhiều người thích. Hạ Tri Vũ là người được mời riêng đến để dẫn chương trình phần khách quý, cô vừa có mặt, người ở góc chết hai tay giơ lên, Hạ Tri Vũ nhận được những tràng vỗ tay giòn giã. Mấy cái camera nắm giữ màn ảnh, bắt lấy vẻ mặt của vài khán giả thật lòng hâm mộ Hạ Tri Vũ, hơn nữa lại có người kĩ thuật điều chỉnh âm thanh, tiếng vỗ tay càng thêm rung động.
Vu Minh cười thầm, những thủ đoạn này và âm mưu thì có cái gì khác biệt đâu?
Mở đầu chương trình, Hạ Tri Vũ giới thiệu ba vị khách mời, một vị đến từ công ty thám tử Thiên Vượng tên là Nghê Thiên Vượng, một vị là luật sư mới du học trở về, Trần Lăng Tiêu. Hạ Tri Vũ vốn định tiếp tục giới thiệu Lý Phục giống hai người trước, nhưng Lý Phục vừa đứng lên, khán giả liền tự động đứng dậy vỗ tay. Còn có người hô:
- Phục ca cố lên, xử lý cửu giới lưu manh. (ám chỉ Lưu Mãng)
Vu Minh liếc mắt nhìn Nghê Thu, khẳng định là hắn đã tập luyện trước lời thoại của câu này. Đúng vậy, người vừa kêu to chính là Nghê Thu.
Khán giả cười, lại vỗ tay một lúc. Hạ Tri Vũ hơi lúng túng nói:
- Sau đây xin mời cửu giới đài chủ, là Tổng giám đốc công ty thám tử Vạn Sự Thông, đồng thời cũng là một điều tra viên lâu năm, Lưu Mãng tiên sinh.
Người đứng ở góc chết lại giơ hai tay lên, chỉ là do mọi người đã vỗ tay hoan nghênh Lý Phục quá mức nên đau tay, vì thế tiếng vỗ tay dành cho hắn không lớn bằng tiếng vỗ tay cho Lý Phục. Nhược điểm lớn nhất của Lưu Mãng chính là ngoại hình hình không được đẹp cho lắm, xét về tổng thể cũng coi là được, nhưng nếu so với Lý Phục thì hắn ta không bằng một góc. Lưu Mãng nghĩ thầm: Đây chính là một trong những nguyên nhân mình không muốn đứng cùng một sân khấu với Lý Phục.
MC đầu trọc nói:
- Mời đài chủ ngồi.
Bốn cái ghế dựa, ba cái đặt ở phía dưới, một cái ở phía trên. Sau khi bốn người đều ngồi xuống, vòng thứ nhất bắt đầu, khán giả ở ghế khách quý sẽ cạnh tranh nhau đoán. Ngẫu nhiên chọn ra năm vị khách quý để đoán loại hình giết người của hôm nay, người nào đoán đúng thì có phần thưởng.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói:
- Phần thưởng mà chương trình dành cho khán giả khách quý do công ty hữu hạn Hà Mễ, công ty hữu hạn Hà Xác, công ty hữu hạn Hà Thủ tài trợ. Và cũng xin gửi lời cảm ơn đến trang internet Hà Luyến đã dành sự ủng hộ to lớn đối với chương trình. Trong quá trình trực tiếp, hoan nghênh khán giả gọi điện thoại...
Hải Na bóp nắm tay nói:
- Nếu đây không phải là chương trình truyền hình trực tiếp, tôi sẽ đi lên kéo hắn xuống i. Nói lắm thế, cũng không phải là không cho hắn thời gian để quảng cáo.
Vu Minh nói:
- Hải Na, cô đã nằm trong sổ đen của một đài truyền hình, còn muốn nằm trong sổ đen của đối thủ đài truyền hình đó nữa sao?
Hải Na quay mặt nhìn Vu Minh hỏi:
- Cậu cảm thấy nguyên nhân là do tôi?
Câu này không phải câu nghi vấn, là câu phản vấn.
- Không phải, tôi giống như cô, cũng muốn kéo hắn xuống sân khấu.
Vu Minh thẳng thắn thừa nhận.
- ... Trang phục ngày hôm nay là do công ty Hà Phục cung cấp, cảm ơn mọi người.
Thật vất vả đợi cho đầu trọc quảng cáo xong những người ủng hộ chương trình, bắt đầu ngẫu nhiên chọn ra những vị khán giả khách quý.
Người dẫn chương trình đi xuống, nhường chỗ cho đoàn kịch vận chuyển đạo cụ lên sân khấu để chuẩn bị cho màn kịch, sau đó là diễn viên lên sân khấu, vụ án giết người bắt đầu.
Một người đầu bếp, một người nhân viên phục vụ, ba vị khách lên sân khấu. Sau khi nhân viên phục vụ chọn món, đưa thực đơn đến phòng bếp. Đầu bếp bắt đầu làm thức ăn theo thực đơn. Sau đó một vị khách mời hai vị khách khác ăn hai viên kẹo cao su. Để chơi người xem, họ chèn thêm phần quảng cáo vào. Vị khách Ất cho vị khách Bính mượn bút. Sau đó Giáp Ất Bính ba người thay phiên nhau đi vệ sinh.
Đầu bếp mang thức ăn lên, nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi ra, mở bình rượu đỏ. Món thứ nhất là thịt bò kho tàu trộn rau. Nhân viên phục vụ dùng muỗng múc cho ba vị khách mỗi người một phần. Mọi người ăn bò rau trộn uống rượu đỏ. Ước chừng mười mấy giây sau, Bính chết.
Kế tiếp, cảnh sát hỏi lời khai của bốn người, phát hiện bốn người và Bính đều có một ít xích mích trực tiếp hoặc là gián tiếp. Xét nghiệm ra độc dược là Xyanua, trừ chén, cái thìa còn có chén rượu đỏ của người chết ở ngoài, đồ ăn hoặc là chén rượu khác không phát hiện có chất Xyanua. Màn kịch chấm dứt, bốn vị khách quý dự thi có thể hỏi bất cứ chuyện gì đối với cảnh sát và bốn người nhân viên tại hiện trường.
Nghê Thiên Vượng nói:
- Theo tôi nghĩ, mấu chốt vụ án này là như thế nào chuẩn xác giết được vị khách Bính. Hình như mỗi người đều có cơ hội hạ độc đối với Bính. Tôi muốn hỏi cảnh sát, đồ vật mang theo trên người của bốn người bọn họ, đều khôngcó tìm thấy được thuốc độc?
Cảnh sát trả lời:
- Đúng vậy.
Nghê Thiên Vượng suy xét vài giây sau nói:
- Giáp, Ất đi qua nhà vệ sinh, bọn họ và đầu bếp giống nhau, có nhiều cơ hội thuận tiện để tẩy trừ phần thuốc độc còn lại. Nhân viên phục vụ vẫn ở trong tầm mắt, không thể hủy chứng cứ. Loại bỏ nhân viên phục vụ này, người bị tình nghi chỉ có thể là một trong hai người Giáp và Ất.
Hạ Tri Vũ hỏi:
- Vì sao không tính đến đầu bếp?
Nghê Thiên Vượng trả lời:
- Bởi vì đầu bếp không thể đầu độc chính xác được, trừ phi là không cần biết là ai, ngẫu nhiên chọn một người trong ba người để giết, hoặc là muốn đem cả ba người đều giết. Cho nên tôi muốn hỏi cảnh sát, đầu bếp và Giáp, Ất có ... hay không hận thù cá nhân?
Cảnh sát ngồi trên khán đài, gọi cho người làm phim để hỏi ý kiến, sau đó trả lời:
- Không có.
- Cảm ơn.
Nghê Thiên Vượng chấm dứt đề ra nghi vấn.
Luật sư Trần Lăng Tiêu nói:
- Tôi cảm thấy Nghê tiên sinh đã hỏi xong vấn đề tôi muốn biết. Chỉ là tôi cho rằng không thể bài trừ khả năng tự sát. Trong khi điều tra cảnh sát đã phát hiện, Bính đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối. Bính đã từng là đầu bếp của nhà hàng này, sau khi bị khai trừ vẫn luôn ghi hận trong lòng. Thử nghĩ xem, một nhà hàng xa hoa truyền ra vụ án độc chết người, còn có ai dám đến? Trước khi cảnh sát chưa phá được vụ án, ai dám đến nhà ăn này nữa?
Đến lượt Lý Phục hỏi, Lý Phục hỏi:
- Đầu bếp không nhìn thấy các vị khách phải không?
Cảnh sát trả lời:
- Vâng, đúng vậy.
Lý Phục hỏi:
- Hộp kẹo cao su còn thừa bao nhiêu?
Cảnh sát trả lời a:
- Hơn phân nửa hộp.
Lý Phục nói:
- Tôi không có vấn đề nào nữa.
Đến lượt Lưu Mãng, Lưu Mãng hơi buồn bực, dường như so với tin tức mà hắn nhận được có vẻ chênh lệch. Chính hắn nhận được tin tức là Giáp đâm Bính chết. Bởi vì đã muốn nắm chắc, cho nên hắn không chú ý đến các chi tiết phát sinh của vụ án. Nhưng ngoài mặt Lưu Mãng vẫn ra vẻ điềm tĩnh hỏi:
- Ai là người đã mở chai rượu đỏ?
Cảnh sát trả lời:
- Nhân viên phục vụ.
- Ồ, tôi không có vấn đề khác.
Lưu Mãng cũng không biết nên hỏi cái gì nữa.
Vu Minh mừng thầm, ngạc nhiên chưa? Có phải cảm thấy rất kỳ quái tại sao màn kịch lại không giống với kịch bản phải không?
Tiếp theo là thời gian dành cho quảng cáo, trong mười lăm phút quảng cáo này, khán giả có thể gọi điện thoại đến đường giây nóng của chương trình, tất nhiên là có thu phí, nói ra cái nhìn của mình và chỉ ra người bị tình nghi phạm tội. Chương trình sẽ chọn trong các khán giả trả lời đúng ra một người trở thành người dự thi khách quý của chương trình kế tiếp, đồng thời còn có một phần thưởng trị giá 4999 tệ.
Trong mười lăm phút này, khán giả khách quý có thể đi nhà vệ sinh, uống nước. Nhưng không được đi lại xung quanh. Bốn người tuyển thủ dự thi cùng nhau nói chuyện phiếm, hai người chủ trì cũng xúm lại nói chuyện với nhau.
Nghê Thu hỏi:
- Vu Minh, ai là hung thủ vậy?
Vu Minh trả lời:
- Tôi không biết.
Hắn am hiểu là mánh khoé gạt người mà không phải vụ án giết người. Giáp khả nghi, hắn có thể đem độc dược bao ở bên trong kẹo cao su. Nhưng một lon kẹo cao su, lắc một cái liền loạn. Trừ phi là dính kẹo tại miệng hộp. Ất cũng có khả năng, hắn có thể đem độc dược bôi ở trên ngòi bút, sau đó thừa dịp thời gian đi vệ sinh rửa đi. Nhưng hắn vì sao khẳng định Bính sẽ mượn bút? Nhân viên phục vụ là khả nghi nhất, cô ta phụ trách chia đồ ăn cho khách. Nhưng nhân viên phục vụ không có biện pháp xử lý độc dược lưu lại, hơn nữa khi cô ta bưng thức ăn đi ra, không có động tác hạ độc. Đầu bếp cũng có khả năng, tuy nhiên đầu bếp căn bản nhìn không thấy vị trí của khách, đầu bếp không thể khẳng định ai là người sẽ chọn trúng đồ ăn dính thuốc độc.
Đỗ Thanh Thanh phát biểu ý kiến của mình:
- Tôi cho rằng nhân viên phục vụ đã sử dụng bao con nhộng vì thế túi cô ta sẽ không dính độc. Khi bưng thức ăn đi ra, cô ta giấu bao con nhộng trong lòng bàn tay. Sau đó trong giúp Bính chia đồ ăn, liền bỏ bao con nhộng vào trong thức ăn, rồi gắp thêm đồ ăn che đi bao con nhộng. Bao con nhộng sẽ bị hòa tan, nguyên bát đồ ăn đều có độc, Bính ăn đồ ăn rồi uống rượu, hiển nhiên là thuốc độc sẽ dính vào chén rượu.