Mục lục
Mỹ Thực Cung Ứng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để tránh cho Ô Hải đi, Viên Châu sớm chào hỏi một tiếng.

"Ô Hải ngươi chờ một chút." Viên Châu nói.

"Đi." Ô Hải sờ lấy ria mép gật đầu.

Viên Châu lúc này mới trở lại tiểu điếm, dọn xong đồ vật, rửa sạch sẽ tay, lúc này mới ra.

"Làm sao ngươi biết ta điêu chính là mây." Viên Châu tẩy xong tay ra, nhìn Ô Hải hỏi.

"Rất rõ ràng." Ô Hải sờ lấy ria mép tự luyến nói ra: "Không có chuyện gì, có thể trốn qua sắc bén đều ánh mắt."

Viên Châu nhìn chằm chằm Ô Hải, không nói chuyện, sắc bén ánh mắt gì, hắn mới không tin, Ô Hải kia rũ cụp mí mắt.

"Ta đã biết." Ô Hải đột nhiên chỉ vào Viên Châu, hiểu rõ nói.

"Ngươi biết gì." Viên Châu bị giật mình im lặng.

"Ngươi nhất định là có chuyện muốn hỏi ta, vậy ngươi muốn mời ta ăn cơm, không thì ta là sẽ không nói, bất kỳ gì sự tình cũng sẽ không nói." Ô Hải ta đã xem thấu ngươi mục đích biểu lộ.

"Cho nên trọng điểm của ngươi chính là muốn ăn cơm." Viên Châu bị Ô Hải thần kỳ logic chẹn họng nửa ngày, một hồi lâu mới trả lời.

"Đó là đương nhiên, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất." Ô Hải gật đầu.

"Được, mời ngươi ăn cơm, ngươi nói mây sự tình." Viên Châu đảo mắt đường nhỏ một vòng, sau đó sảng khoái đáp ứng.

"Được rồi, vậy ta muốn ăn..." Ô Hải sờ lấy ria mép, hưng phấn chuẩn bị chọn món ăn.

"Nhà kia mì ngọt đi, nhìn rất không tệ." Viên Châu chỉ vào tửu quán bên cạnh sạp hàng nhỏ.

Sạp hàng nhỏ này chính là một đơn giản xe đẩy nhỏ, có hai thùng inox giữ ấm, ở giữa đặt vào rất nhiều bình bình lọ lọ, nhìn chính là gia vị.

Phía dưới được một khối màu đỏ vải ni lông, viết mì ngọt chữ to.

"Viên lão bản ngươi thật có ánh mắt, ta mì ngọt kia luôn ăn ngon, đến hai bát đúng không." Ô Hải còn chưa kịp mở miệng, bán mì ngọt trực tiếp mở miệng.

"Đúng. Hai bát." Viên Châu gật đầu.

"Compa!" Ô Hải cũng không sờ râu ria, khó thở.

"Mời ngươi ăn mì, nghe rất thơm." Viên Châu quay đầu nhìn Ô Hải, bình tĩnh nói.

Hoàn toàn không sợ Ô Hải một bộ muốn nhào lên cắn người dáng vẻ.

Dù sao, Viên Châu thế nhưng là nuôi Teddy (thật ra là chó poodle đó) Nước Mì nam nhân, tự nhiên không sợ cắn không thắng Nước Mì Ô Hải.

"Được rồi, ăn một bữa thì ăn 1 bữa, coi như điểm tâm, bắt Viên keo kiệt giao tiền." Ô Hải ở trong lòng an ủi mình, nhìn đồng hồ, khoảng cách cơm trưa còn có hai giờ.

"Ta mì ngọt không phải ta khoe khoang, hương vị kia tuyệt đối là các ngươi chưa ăn qua, ăn ngon vô cùng, chỉ cần nếm qua đều không nói ăn không ngon." Kia bán mì lão bản, vừa cho mì sợi thêm gia vị, vừa nói chuyện, khẩu trang cũng đỡ không nổi hắn rõ ràng thanh âm.

"Ta trước kia là tại Thiển Thuỷ bên kia bán, lúc này mới chuyển đến, trước kia đến đều là khách quen, ăn mì của ta đều khen ngon, hai vị ăn cay hay ăn ngọt?" Lão bản vừa nói vừa hỏi.

"Vừa vừa."

"Ngọt lại cay một chút."

Nói ăn vừa chính là Viên Châu, mà ngọt cay thì Ô Hải.

"Được, không có vấn đề, bất quá ta nơi này nhưng không có bàn ghế, hai vị chỉ có thể mang đi ăn." Lão bản tốc độ rất nhanh, lúc nói lời này đã điều chế tốt một tô mì.

"Ừm, có thể, không cần đũa." Viên Châu đột nhiên lên tiếng nói.

"Đúng, ta cũng không cần đũa." Ô Hải cũng theo sát phía sau.

"Được, vừa vặn tiết kiệm chi phí, tiểu bản sinh ý, tạ ơn hai vị." Lão bản cao hứng, đem sắp xếp gọn mì đưa tới.

"Không khách khí." Viên Châu nói.

"Ta nói ngươi làm sao giờ này còn ở nơi này." Ô Hải nghĩ tới nghĩ lui chỉ bắt bí được Viên Châu một tô mì vẫn còn có chút không cam tâm, không khỏi hỏi tới chuyện buôn bán của sạp bán mì ngọt.

"Đây không phải sạp hàng chỉ có ta một người, bận không qua nổi, ta đều là khoảng sau mười giờ đến, năm giờ chiều tới." Lão bản cười tủm tỉm nói mình mở bày.

"Thời gian này đều không có người." Ô Hải đậu xanh rau má.

Cũng không hẳn không có người, mà nơi này sạp hàng nhỏ đều theo chiếu Viên Châu sáng trưa tối ba bữa cơm đến, dhỉ có đến sớm đi, không có dạng này giữa chừng nửa ương đến, đây coi là gì.

"Đây không phải còn có các ngươi nha, cũng không tệ." Mì ngọt lão bản vừa cười vừa nói.

Ô Hải im lặng, bưng lấy mì đứng ở một bên không biết nói gì.

"Mùi vị không tệ." Viên Châu ngửi ngửi trên tay mì sợi, đột nhiên nói.

"Kia là đương nhiên, những này gia vị đó cũng đều là ta tự mình làm." Lão bản nghe xong Viên Châu khích lệ, lập tức tự hào nói.

"Ừm, mì là chính ngươi cán, bột ớt cũng là chính ngươi chế." Viên Châu gật đầu, sau đó khẳng định nói.

"Không sai không sai, không hổ là Viên lão bản, vừa nhìn là biết." Lão bản nụ cười trên mặt không dừng lại qua, nhìn Viên Châu lão bản bán mì rất là cao hứng, dù sao tại quán nhỏ trong lòng, Viên Châu địa vị là rất cao.

Cũng thế, dù sao dạng này cũng coi là nhận đồng, phải biết Viên Châu mới vừa khen mì của hắn rất thơm.

Viên Châu nhẹ gật đầu, không nói chuyện.

Có lẽ là bởi vì Viên Châu danh nhân hiệu ứng, vây tới người chậm rãi trở nên nhiều hơn, một người quán nhỏ lộ ra lực có thua.

"Có thể hay không dùng Wechat.", "Lão bản có gì khẩu vị.", "Viên lão bản đều mua một phần, hương vị chắc rất khá", "Rất ít trông thấy Viên lão bản ở bên ngoài ăn gì."...

Một bát rất nhanh làm xong, không bao lâu Viên Châu cũng lấy được, hỏi thăm giá cả.

"Hết thảy mười tám tệ." Lão bản xem xét Thì không phải là lão thủ, người càng nhiều cũng luống cuống tay chân, tại cuống quít xuất ra một thẻ bài, là nào đó hơi mã hai chiều, phía dưới là nào đó bảo thanh toán mã hai chiều.

"Được rồi." Viên Châu từ tay áo trong túi lấy ra một trương hai mươi, đưa tới.

"Của ngươi hai tệ, cám ơn." Lão bản nhanh nhẹn thối tiền lẻ.

"Ừm." Viên Châu gật đầu, sau đó thu hồi tiền, mang theo Ô Hải chuẩn bị trở về cửa hàng ăn mì.

"Đúng rồi, lần sau Viên lão bản nếu là còn muốn ăn mì, có thể tự mình mang bát, mì này càng ăn ngon hơn, lại càng dễ trộn đều." Lão bản đột nhiên đối Viên Châu cùng Ô Hải bóng lưng lớn tiếng nói.

"Được rồi, lần sau mang bát." Viên Châu lát nữa, sau đó nói.

"Lần sau gặp." Lão bản chào hỏi một tiếng, sau đó tiếp tục chào hỏi khách khứa, vẫn bận xong một nhóm, mới phát hiện, mới vừa nói qua weibo thanh toán nam tử, căn bản không có thanh toán, vừa rồi bận quá, đều không có nhìn trả tiền tin tức.

Hẳn là thao tác vấn đề, dù sao cũng sẽ không chuyên môn có người đến chiếm tám tệ tiện nghi? Mì ngọt lão bản trong lòng nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục chào hỏi khách khứa.

"Ngươi lần sau không phải còn muốn mời ta ăn mì đi." Ô Hải nghe được rất rõ ràng, lần sau gặp, lần sau mang bát, thật quá nguy hiểm, vì vậy Ô Hải cảnh giác nhìn Viên Châu.

"Gia hỏa này cũng quá keo." Ô Hải thầm nghĩ.

"Không biết." Viên Châu thành khẩn nói.

"Ta cự tuyệt, cự tuyệt ăn mì." Ô Hải tức hổn hển nói.

"Kia ăn trước trước mắt mì." Viên Châu đưa cho Ô Hải một đôi đũa.

Đương nhiên, đũa không phải hệ thống cung cấp cái chủng loại kia, mà là Viên Châu mình chuẩn bị đũa, dù sao hiện tại không phải lúc kinh doanh.

Ô Hải nổi giận hơn.

PS: Hôm nay là năm 2017 một tháng cuối cùng ngày đầu tiên, nguyệt phiếu, phiếu đề cử ném, đồ ăn mèo cảm ơn mọi người rồi~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
devilmad123
31 Tháng bảy, 2018 12:03
mình nghĩ đoạn này trong truyện chủ yếu là do tinh thần "Đại háng" đó bạn ơi, tg thích viết kiểu bố là tq bố là nhất. còn ngoài đời thì đúng là đi du lịch bị tính đắt ai cũng hụt hẫng hết á, và dĩ nhiên chỗ nào tính giá đàng hoàng thì nếu có điều kiện người ta sẽ tranh thủ ghé, coi như là đều có nhân quả cả.
ANVIVI89
30 Tháng bảy, 2018 22:35
Đọc chương 356 thấy thực sự hụt hẫng. Tất nhiên, sự giải thích của nam9 hợp logic, thực tế rất nhiều danh lam thắng cảnh du lịch đều tính phí phân biệt giữa ng dân và khách du lịch. Với tư cách ng bản địa, hưởng lợi sẽ thấy bình thường chả có gì. Nhưng khi đứng dưới góc độ khách du lịch, sẽ thấy rõ ràng sự thiếu công bằng, không thoải mái. Từng là nạn nhân của trò kia, hưởng "quyền" gấp đôi giá vì là người không phải bản địa dù đều là người Việt. Biết là điều đó đúng, việc làm của nam 9 cũng "đúng" nhưng chợt nhớ lại sự phân biệt khi bán bánh rán cho một cặp bạn bè ng nước ngoài + Việt Nam ở phố cổ. Vậy, người bán bánh rán đó bán đắt gấp đôi cho anh chàng nước ngoài hình như cũng k hề sai, vậy mà sao cả xã hội lại bất bình, mắng chửi? Rốt cuộc, đúng sai thế nào chắc đều là do vị trí đứng quyết định hết. Chỉ là, vẫn uất ức khi nhớ lại và chợt thấy đồng cảm với anh chàng trong chương này. Tụt trạng thái vô cùng. Cảm ơn cvt.
Tuấn Anh
23 Tháng bảy, 2018 22:11
K có gì đâu, lâu lắm mới có truyện hay thể loại này nên sợ nó drop tiếc lắm :))
Huynh Huy
22 Tháng bảy, 2018 04:38
ok cảm ơn bác
devilmad123
20 Tháng bảy, 2018 14:36
Hiện là chưa (vẫn còn hoang tưởng ko tiết tháo lắm), tương lai có thể là Ân Nhã.
devilmad123
20 Tháng bảy, 2018 14:36
ko drop, có chuyện cá nhân tí, đã up 2 chương, tối sẽ up tới chap mới nhất. Sorry bạn.
Tuấn Anh
20 Tháng bảy, 2018 11:44
4 ngày r k có chương mới, đừng bảo là drop rồi nha :((
Huynh Huy
18 Tháng bảy, 2018 22:21
main có b gái hông
Huynh Huy
18 Tháng bảy, 2018 22:20
wow
devilmad123
16 Tháng bảy, 2018 16:52
lên máy tính coi thử xem
Lương Nguyễn Hà Bình
13 Tháng bảy, 2018 19:54
s tui ko xem tác giả đc
Lý Mộc Quân
12 Tháng bảy, 2018 01:50
Đã thấy, cảm ơn các bác. Mà tác giả cũng xinh đấy
devilmad123
11 Tháng bảy, 2018 15:39
có cả list video của mấy tác giả nè https://www.youtube.com/watch?v=t4ze0lOfrcY&list=PLl3zOpHB_DhotdWNIcFxgqVBFOEpHMOdT
devilmad123
11 Tháng bảy, 2018 15:37
click vô hình tác giả, coi clip giới thiệu ấy
devilmad123
11 Tháng bảy, 2018 15:36
vì con tác ốm mà, dạo này ngày nào cũng có 1 chương à, ngày ko ốm thì là 2 chương
Lý Mộc Quân
11 Tháng bảy, 2018 12:48
Sao có 1 chương vậy devil :/
Lý Mộc Quân
11 Tháng bảy, 2018 12:46
Chỗ nào nói tác giả là gái hả bác
devilmad123
10 Tháng bảy, 2018 15:11
cái hôm thấy có người cập nhật tác giả mình cũng ngạc nhiên mất mấy phút, đúng là ko ngờ.
Bogu Shoma
10 Tháng bảy, 2018 14:13
WAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Đọc tới giờ mới biết tác giả là con gái. Toàn đọc truyện để ăn cơm cho ngon, ko để ý tác giả. Công nhân tác giả nữ mà viết truyện nấu ăn hay thật, mình cứ tưởng ông đầu bếp nào đó viết hay ông "tham ăn" nào đó viết ko chứ. Main lại là nam , ko tưởng tượng được, đa số tác giả nữ viết truyện hay cho main là nữ( nữ cường đó mà). KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG TÁC GIẢ LẠI LÀ CON GÁI, sockkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk.
Lý Mộc Quân
10 Tháng bảy, 2018 11:51
Trừ giàu sụ như Ô Diêm Môn, Nữ Vương, Lăng Không Ăn Sale, Lý độc miệng, có ai ăn hoài đâu
devilmad123
10 Tháng bảy, 2018 00:59
đồ ăn cao cấp, ko phải là cơm văn phòng đâu bạn, bởi vậy trong truyện có mấy dân văn phòng tháng chỉ tới 2-3 lần đó.
Chưa Đặt Tên
10 Tháng bảy, 2018 00:21
giá đồ ăn cũng hơi vô lý nhỉ, 1 dĩa cơm trứng chiên + 1 phần ăn kèm gần 500 tệ, 1 ngày 2 bữa gần 1k, trong khi luơng nhân viên văn phòng 1 tháng 8 9k, vậy làm cả tháng ăn cơm 8 9 ngày thì hết tiền :))
devilmad123
09 Tháng bảy, 2018 22:53
Done rồi đó bạn, hôm trước tui sót chap 1122: Đi BMW đưa hàng, giờ bổ sung luôn rồi, bạn qua xem nhé.
devilmad123
09 Tháng bảy, 2018 22:52
Cuối cùng cũng bổ sung đầy đủ chương thiếu. Mừng quá xa. Cám ơn mọi người, nhất là bạn Tuấn Anh đã ủng hộ và hối chap =)) Cám ơn bạn rungxanh đã đề cử. À, tui đã bổ sung chap mà hôm trước tui copy sót là 1122: Đi BMW đưa hàng, bà con coi nhé.
Tuấn Anh
09 Tháng bảy, 2018 11:15
Ok thanks bác nhiều :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK