Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ngược Ái.

Ngày Từ Thanh Minh đi đầu thai, Thôi Ngọc không đưa tiễn.

Nàng đi hạ độc.

Nói đúng hơn, là nàng chạy đi nấu canh Mạnh Bà cho hắn.

Nàng bỏ gấp đôi Đăng Thạch Thảo vào bắt canh.

Nàng thật sợ Từ Thanh Minh khi đầu thai vẫn nhớ rõ những chuyện ở kiếp trước, một lần bị hắn hành hạ, có đánh chết nàng cũng không muốn chuyện đấy xảy ra lần nữa.

Tuy vậy, nàng cũng không có can đảm đi nhìn hắn uống canh, Thôi Ngọc lăn ra ngủ như chết trong phòng, cho tới khi Khương Tiểu Bạch đạp nàng tỉnh dậy.

– Để yên cho ta ngủ!

Khương Tiểu Bạch đạp Thôi Ngọc một cái không thấy tỉnh lại, nàng vươn tay ra, đổ thẳng cả chén trà tuyết liên lạnh băng xuống ổ chăn, khiến Thôi Ngọc phải bật nhảy khỏi giường.

– Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, còn dám ngủ?

Khương Tiểu Bạch tiến tới véo hai má của Thôi Ngọc, gương mặt bị lạnh do nước bỗng trở nên đỏ ửng. Khương Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nàng, không hề tỏ vẻ “thương hương tiếc ngọc”, chỉ tay mắng:

– Đừng tỏ vẻ đáng thương với tỷ tỷ. Hôm qua dám cáo trạng ta với Diêm Vương, đồ vô lương tâm! Nếu không phải lão gia tử hứa sẽ dành một mảnh đất trồng Đăng Thạch thảo cho ta, tỷ tỷ đây không có thứ đế nhuộm móng!

– Lão gia tử dành riêng một mảnh đất để trồng Đăng Thạch thảo cho ngươi?

Thôi Ngọc trừng mắt nhìn Khương Tiểu Bạch, sau đó nàng cười đến tít cả mắt, tiến lại gần:

– Vậy sau này ta không cần phải giúp ngươi trộm Đăng Thạch thảo nữa rồi? Ngươi biết không, mỗi lần ta nhìn thấy Mạnh Bà, trong lòng đều vô cùng sợ hãi, chỉ sợ người phát hiện ra ta lấy trộm dược, bắt ta đi trông hoa hoa cỏ cỏ của bà. Ngươi biết đấy, Mạnh Bà còn kiệt sỉ hơn so với Diêm Vương…

– Thực ra cũng không cần trộm nữa. Chỉ cần ngươi để ý mảnh vườn giúp ta, đừng để ai trộm mất là được.

Khương Tiểu Bạch ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, đưa tay nghịch cây tiểu tùng bé để trên mặt bàn, thuận miệng nói:

– Quỷ Gõ Mõ muốn đi đầu thai chuyển thế để báo ân, Quỷ Đồ Tể nhìn hắn không vừa mắt, chạy tới chỗ ta lấy Đăng Thạch thảo, cho gấp đôi liều lượng vào bát canh Quỷ Gõ Mõ. Kết quả là tên Quỷ Gõ Mõ kia đầu thai thành một kẻ vừa điếc vừa câm, vô cùng ngốc nghếch. Haiz, Quỷ Đồ Tề đã xác định sẽ bị phạt đòn, ta giúp hẵn cũng không tránh khỏi liên quan.

Một lời vừa nói, sét đánh ngang tai!

Vừa câm vừa điếc, vô cùng ngốc nghếch?

Vừa câm vừa điếc, vô cùng ngốc nghếch?

Trong mắt Thôi Ngọc đầy vẻ ai oán, hận không thể bất tỉnh nhân sự để coi như nàng không hề nghe thấy gì.

Kia là Từ Thanh Minh!

Là Thượng Thần từ thời thượng cổ sơ khai! Trên trời dưới đất ai cũng phải quỳ lạy hắn!

Huống chi kiếp trước nàng còn đâm hắn một đao, kiếp này lại sắp làm làm gẫy chân hắn, thù đã kết thành núi! Nay hắn biết nàng khiến hắn vừa câm vừa điếc, không cần nghĩ đã biết cái kết của nàng sẽ vô cùng thảm!

Nghĩ đến đây, cả người Thôi Ngọc run lẩy bẩy, nàng nhào tới ôm chặt Khương Tiểu Bạch, cười ngọt ngào, nói:

– Tiểu Bạch tỷ tỷ, tỷ dắt muội đi xem mảnh vườn của tý được không ?

**

Thôi Ngọc thật sự tới chăm vườn cho Khương Tiểu Bạch.

Nàng chăm mảnh vườn này đã mấy ngày, nguyên nhân duy nhất nàng phải chịu khổ như vậy, là vì nàng không dám tới nhân gian gặp Từ Thanh Minh.

Tuy trong lòng cố tỏ ra không có việc gì, nhưng nàng cũng cảm thấy lần này là do mình sai trước.

Nhỡ Từ Thanh Minh quá ngốc thì sao?

Thôi Ngọc một tay cầm liềm cắt cỏ, nhìn chằm chằm vào cây Đăng Thạch thảo trước mặt, ngẩn người.

Kỳ thật nếu hắn ngốc, cũng không phải không tốt.

Thôi Ngọc đột nhiên cảm thấy, nàng thật đê tiện.

Nhưng nếu hắn quá ngốc, sẽ bị rất nhiều cô nương xinh đẹp vây quanh “ức hiếp”, ngộ nhỡ hắn lầm tưởng là nàng, vậy phải làm sao?

Nhưng nếu hắn ngốc thật, vậy hắn cũng không cần phải quân lâm thiên hạ, không cần phải lo cho lê dân bá tính, kiếp này, ít nhất hắn có thể sống cho chính bản thân mình.

Nhưng nếu nàng không tới trần gian giúp đỡ hắn, liệu hắn ngốc như vậy, có bị người khác ám toán, tính kế như kiếp trước?

Thôi Ngọc nhìn mặt trời nhỏ dần lặn xuống, nàng đứng dậy, phủi phủi lá cỏ dính trên y phục, xoay người quay trở về tiểu viện của mình.

Ngày hôm sau, mảnh vườn của Khương Tiểu Bạch thiếu mất một người chăm sóc…

**

Có pháp lực của Từ Vi Đại đế, Thôi Ngọc rất dễ dàng tìm thấy Từ Thanh Minh.

Mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý kĩ, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng vẫn cảm thấy bối rối, tay chân cứng đờ.

Trên trần gian lúc này đang là mùa đông, tuyết rơi phủ kín đôi vai nàng, cảnh sắc xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa.

Từ Thanh Minh đứng giữa trời tuyết, chiếc roi trên tay hắn dính đầy máu tươi, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền tuyết trắng, trông vô cùng yêu diễm.

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, tay hắn cầm roi, vụt thật mạnh vào sống lưng gã sai vặt đang quỳ trên mặt đất. Tên sai vặt kia bị đánh đến bất tỉnh, trên lưng của gã chồng chất những vết roi, nhiều không đếm xuể.

Thấy gã sai vặt đã hôn mê, Từ Thanh Minh xoay người, cầm lấy chiếc khăn nhung để sẵn trên bàn, lau máu trên chiếc roi, sau đó hắn ném chiếc khăn vào người tên sai vặt đã bất tỉnh kia, lập tức quay trở về phòng.

Sao hắn lại trở nên như vậy?

Bạo ngược, vô tình, lạnh lùng, đáng sợ.

Thôi Ngọc từ trên bờ tường nhảy xuống, chạy đến bên người gã sai vặt, giúp hắn xử lý vết thương.

Nhưng khi nàng niệm chú xử lý viết thương giúp hắn, không hiểu sao có một chú lực đẩy ngược phép thuật của nàng, dù nàng có thử lại mấy lần cũng không được.

Thôi Ngọc nhìn kĩ miệng vết thương trên người gã, thấy vết roi mơ hồ có kim quang ẩn hiện, nàng đưa tay chạm thử vào, trên ngón tay liền truyền tới cảm giác đau đớn, cánh tay nàng run lên.

Chiếc roi kia chỉ sợ là chân long hộ thể của Từ Thanh Minh, là pháp bảo của hắn luyện thành.

Nàng tuy là Phán Quan, nhưng thật ra vẫn là quỷ.

Nàng được Từ Vi Đại Đế truyền cho chút pháp lực nên may ra mới có thể chạm vào miệng vết thương được, còn để trị loại vết thương này, căn bản nàng không có phương pháp.

Nàng chỉ có thể làm cơ thể gã sai vặt này ấm lên, miễn cưỡng cũng có thể giúp cho hắn tránh bị tuyết làm đông máu.

Sau khi thấy sắc mặt hắn chuyển biến tốt hơn, Thôi Ngọc đứng dậy, nàng nhún chân nhảy ra khỏi tiểu viện, hướng thẳng tới quán trà đối diện, dò la tin tức về Từ Thanh Minh.

– Ngươi hỏi Từ Thanh Minh, Từ đại thiếu gia của hoàng thương sao?

Thôi Ngọc ngổi xổm dưới đất, bên cạnh nàng là một lão khất cái đang ngồi ăn bánh bao, miệng ăn không ngừng, nhưng vẫn không quên kể chuyện cho nàng:

– Từ gia này thật sự vô cùng giàu có, nghe nói ngân khố của Từ lão gia so với hoàng cung đại nội còn giàu hơn rất nhiều. Từ lão gia cũng là người tốt, ngài thường bố thí bữa ăn cho khất cái giống ta, giúp triều đình mở kho lương thực. Đáng tiếc, người lại không có một nhi tử tốt.

Lão khất cái ăn xong chiếc bánh bao kia, chép chép cái miệng, đưa tay về phía Thôi Ngọc:

– Đưa thêm cái nữa.

– Ta còn không có để ăn đấy…

Thôi Ngọc lẩm bẩm trong miệng, nàng lấy trong túi giấy ra một chiếc bánh bao cuối cùng, nói:

– Ngươi đem chuyện của Từ Thanh Minh kể cho rõ. Nếu ngươi dám lừa ta, thì ngươi ăn bánh bao như thế nào, ta sẽ bắt ngươi nôn ra như thế!

Lão khất cái thấy nàng dọa cũng chẳng sợ sệt, hắn cầm lấy cái bánh ăn nhồm nhoàm, thỏa mãn dựa vào tường, nói tiếp:

– Từ lão gia tới hơn tứ tuần mới có một người con trai, chính là Từ Thanh Minh mà ngươi nói. Từ lão gia vô cùng vui mừng, thưởng hồng bao vô số người, mỗi hồng bao cũng đủ để ta ăn trong vài tháng! Đáng tiếc…

Thôi Ngọc không nói gì, nàng đứng dậy, bẻ bẻ khớp tay, tiếng “rắc rắc” vang lên vô cùng đáng sợ, lão khất cái thấy vậy lập tức tiếp lời:

– Đáng tiếc là một người câm.

Người câm?

Thôi Ngọc lảo đảo thân mình,trong lòng cảm thấy hối hận.

– Từ lão gia mặc dù có vạn bạc trắng, tìm mọi đại phu trong thiên hạ nhưng không ai trị khỏi bệnh cho hắn. Sau đó, Từ thiếu gia bị thổ phỉ bắt cóc, tính tình đột nhiên thay đổi. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn hay cười, hiện tại… Haiz, hở chút là đánh người, chỉ là chưa đánh chết người thôi. Từ lão gia không quản được, đánh cũng không nỡ, chỉ biết bỏ mặc làm ngơ.

Lão khất cái cầm lấy cái chén vỡ của mình, lắc lắc đầu, chậm rãi bỏ đi. Lão đi được vài bước, quay đầu lại nói với Thôi Ngọc đang dựa vào tường, suy nghĩ tới thất thần.

– Từ gia chiếu cáo chiêu mộ tiên sinh dạy khẩu âm*, lương tháng bạc vạn, ngươi có thể tới thử xem.

[ Tiên sinh dạy khẩu âm: nghe, đọc và dạy cho người câm]

Thôi Ngọc nghe xong đột nhiên quay đầu lại, nhưng lão khất cái biến mất, không hề thấy bóng dáng.

Nàng cảm thấy rất hoang mang, chớp mắt vài cái, sau đó nàng nhún vai, lập tức chạy tới nơi Từ gia dán thông cáo.

Cách đó không xa, tại miếu thổ địa, Nguyệt Lão cũng đang kể chuyện với Thổ Địa, mặt lão tỏ vẻ lo sợ:

– May mà vị cô nương kia không nhận ra ta, đổi lại là Tiểu Bạch Cô nương, chỉ sợ ta muốn thoát thân cũng khó.

Thổ Địa công đang chăm chú ăn gà quay, mặt đầy mỡ, nghe Nguyệt Lão kể xong, đưa chân gà sang cho lão, miệng nhồm nhoàm nói:

– Nàng chỉ là một Phán Quan nho nhỏ, sao có thể ức hiếp được ngươi?

– Haiz, thôi đừng nhắc nữa. Năm trăm năm trước ta gây ra sai lầm. Giờ thiên đình truy cứu, chỉ sợ vãn hồi không kíp.

Nguyệt Lão nhìn Thổ Địa cặm cụi ăn gà quay, trong lòng hậm hực, nhào tới muốn cướp con gà:

– Ngươi mua gà quay ở đâu ngon vậy? Chỉ cho ta đi.

**

Thôi Ngọc cũng đang ăn gà, nàng ăn tại tửu lâu của Từ gia.

Nàng liếm liếm đầu ngón tay, trong đầu đang suy tính về thông cáo của Từ gia.

Đại ý là họ muốn chiêu mộ người có thể đọc khẩu âm của hắn, nhưng phải được sự đồng ý của Từ Thanh Minh thì mới được tuyển.

Nhìn bộ dạng bây giờ của Từ Thanh Minh, rất có thể Từ gia đã tuyển trên dưới trăm vị tiên sinh, nhưng đều bị hắn dùng roi đuổi đi.

Với cá tính của hắn, chắc chăn sẽ không thích người bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình.

Thôi Ngọc trầm tư suy nghĩ, sau đó mắt nàng sáng lên.

Nàng biến ra chiếc xe lăn, ngồi lên đó, đẩy xe tiến về bảng thông cáo của Từ gia, với tay lên điền thông tin của mình vào đó.

Từ Thanh Minh không thể nói chuyện, nàng thì không thể đi lại, như vậy là đồng bệnh tương liên, hắn sẽ không đánh nàng. Từ Thanh Minh không thích người ta nhìn chằm chằm hắn, nàng ngồi xe lăn thấp hơn hắn nửa người, như vậy là hắn sẽ không để ý tới nàng.

Thôi Ngọc càng nghĩ càng thấy ổn.

Chờ nàng điền xong thông cáo, có một tên tiểu nhị tiến tới phía sau nàng, mặt mày dữ tợn, hắn nở nụ cười nịnh nọt, hỏi:

– Vị cô nương này, người biết đọc khẩu âm sao?

Tất nhiên là nàng biết.

Kiếp trước, thanh thiên đại lão gia Từ Thanh Minh gặp phải án khó, bị cáo là một người câm, lại không biết viết, quan sai muốn hắn điểm chỉ nhưng người đó nhất quyết không chịu, khoa tay múa chân, gào khóc òm tỏi.

Từ Thanh Minh khi ấy lửa giận ngập trời, lập tức hạ lệnh cho nàng đi học khẩu âm, học không xong không cho về.

Khi ấy, Thôi Ngọc không biết làm thế nào, do quá lo lắng nên mất ngủ thường xuyên. Nửa tháng sau, rốt cuộc nàng đã “xuất sư môn”, quay trở lại phủ giúp hắn phá án.

Từ Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của nàng, hắn lại nổi giận lôi đình, bế nàng trở về phòng bắt nàng ngủ, còn nói nếu nàng không ngủ, hắn sẽ ném nàng ra đường.

Chỉ biết uy hiếp người ta!

Thôi Ngọc cau mày nhìn tờ thông cáo, bị người đưa về Từ phủ cũng cảm thấy tức giận, nhìn thấy Từ lão gia cũng tức giận, chỉ riêng nhìn thấy Từ Thanh Minh lại tức giận không nổi.

Ban nãy do nàng đừng trên bờ tường, lại cách xa hắn nên nhìn không rõ, dưới cằm Từ Thanh Minh có một vết sẹo dài kéo tới tận mang tai, nhìn không dữ tợn lắm.

Có vẻ vết sẹo đã có từ lâu, giờ đã mờ bớt.

Từ Thanh Minh vốn đã là đệ nhất mỹ nam trên thiên giới, dù hắn có lịch kiếp bao nhiêu lần, gương mặt vẫn không hề thay đổi.

Nhưng nhìn gương mặt hắn kiếp này, vết sẹo kia khiến Thôi Ngọc có cảm giác gần gũi với hắn hơn.

Hắn của kiếp này chỉ là một phàm nhân bình thường, không phải là Đế quân cao cao tại thượng, không phải là thượng thần thượng cổ.

Hắn cũng sẽ có sinh, lão, bệnh tử, cũng sẽ bị người khác làm tổn thương

Nàng có thể an tâm ở bên hắn, bảo vệ hắn, không cần phải nói với chính mình đừng suy tâm vọng tưởng, cũng không cần phải ngăn cấm bản thân yêu thương hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang