Mục lục
[Dịch] Đại Minh Vương Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tiêu Phàm cùng lão bất tử Thái Hư ra khỏi Hội Tân Lâu, vẻ mặt hai người đều rất mãn nguyện.

Thái Hư được ăn mặt mày hồng hào, mà Tiêu Phàm dường như trút bỏ được khúc mắc tích trong đáy lòng từ lâu.

Có một số việc nếu nín lâu ở trong lòng sẽ rất khó chịu, Tiêu Phàm không dám nói mình là người tốt, nhưng hắn ít nhất không thể xem như là người xấu từ đầu đến cuối, người khác có hiểu lầm hắn không thì hắn không quan tâm, chỉ có Lưu Tam Ngô năm nay đã gần tám mươi, sống không được vài năm nữa , Tiêu Phàm không hy vọng lão mang theo oán hận đối với mình tiến vào quan tài, việc này đối với người già mà nói quá tàn nhẫn.

Hôm nay xóa sạch ân thù, chính là một chuyện ngoài dự liệu.

Tiêu Phàm nghĩ đến đây, trên mặt khẽ mỉm cười thanh thản.

Thái Hư liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ bĩu môi:

- Đã ăn uống chùa trước khi đi còn gói thêm hai cái chân giò, đem một lão già lừa gạt ở lại tính tiền, ngươi quá vô sỉ rồi.

- Điều này sao lại tính là vô sỉ? Con tốn nước miếng nói cả đêm mới khiến lão hiểu ra đạo lý nhân sinh, có câu: buổi sớm sáng tỏ thì buổi chiều chết cũng được. Một lời chỉ bảo, hưởng thụ cả đời. Lưu lão đại nhân nên cảm kích con mới phải, chỉ ăn của lão một bữa cơm đã là quá khách khí với lão.

Tiêu Phàm lẫm liệt nói.

- Ăn uống chùa cũng đạt đến loại cảnh giới thế này. Người như ngươi cả đời bần đạo chưa từng thấy.

Thái Hư cảm khái vô hạn.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn lão, hừ giọng nói:

- Đừng có nói giống như không có liên quan gì, người chẳng phải cũng ăn uống chùa của con sao? Lúc này giả bộ hiên ngang lẫm liệt cái nỗi gì?

Thái Hư gãi gãi đầu:

- Cũng đúng nha, ha ha, nói cũng kỳ quái, bần đạo tự mình bỏ tiền như thế nào ăn lại không cảm giác ngon, chỉ có đi ăn chùa của người ta lại thấy thống khoái vui vẻ, vô lượng thọ phật, tại sao lại thế a?

- Là do người ti tiện đó!

- Đồ nhi à, suy nghĩ chút đi, trong triều ngươi có nhiều đại thần đồng liêu như vậy, ngày mai chúng ta ăn của ai?

Tiêu Phàm ngữ khí vô hạn thê lương:

- Một văn tiền bức tử anh hùng hảo hán! Ngày mai ăn của Hoàng Quan đi.

- Thật tốt quá!

Thái Hư nhảy nhót không thôi.

Một đôi vô sỉ sư đồ trong màn đêm tối đen như mực trở về nhà, trong tay mỗi người bọn họ còn mang theo một bao giấy dầu, bên trong là chân giò vẫn còn bốc khói, ân, Tiêu Họa Mi nhất định rất thích.

Đêm lạnh như nước, ban đêm ở Giang Nam vào lúc cuối xuân có thêm chút khí hàn.

Tiêu Phàm cùng Thái Hư hai người chậm rãi đi trên đường trở về nhà, vừa đi vừa đấu khẩu, tràn ngập vẻ sư đồ tình thâm!

Đi qua đường cái đông đúc, rẽ vào khúc quanh quen thuộc là đến một ngõ nhỏ dài hẹp tối tăm vắng vẻ, đầu ngõ hướng ra đường cái giống như một ác ma mở rộng miệng đợi người đến nuốt vào.

Thời khắc Tiêu Phàm đi tới đầu ngõ không tự chủ được khẽ rùng mình một cái, vẻ mặt có chút sợ hãi, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ hàn ý lạnh buốt, tựa hồ sinh ra dự cảm bất thường.

- Sư phụ!

- Làm sao vậy?

- Chúng ta đi đường khác, đừng vào ngõ này!

- Tại sao? Đây là đường gần nhất. Đã khuya rồi còn muốn đi vòng làm gì cho xa?

Thái Hư không bằng lòng.

- Bởi vì con có một loại dự cảm xấu trong đêm nay hai ta sẽ gặp xui xẻo!

Thái Hư cười ha ha:

- Hay là ngươi thấy hai ta về muộn nên sợ hãi? Ngay cả công phu ngoài miệng của bần đạo ngươi cũng học xong rồi, không đơn giản a!

Tiêu Phàm úy kị thò đầu nhìn vào ngõ nhỏ tĩnh mịch, lo lắng nói:

- Sư phụ, ngõ này thực sự có điểm bất thường, hay là chúng ta đi vòng đường khác đi!

Thái Hư không tranh cãi thêm, kéo Tiêu Thần đi vào trong ngõ, mở miện nói:

- Ngươi sợ cái rắm! Bần đạo sớm tính ra ngươi cả đời hưởng hết vinh hoa, mệnh số cực quý, giờ ngay cả cái ngõ nhỏ cũng không dám đi, ông trời thật sự là mắt mù.

- Vậy sư phụ đi trước đi!

Hai người đẩy xô đẩy một trước một sau tiến vào ngõ tối.

Mới vừa tiến vào, biến cố kinh người đã xảy ra.

Trong bóng đêm một luồng u quang chợt lóe lên rồi nhanh chóng phóng tới, sau đó liền nghe được Thái Hư kêu lên một tiếng đau đớn.

- Là ai trong bóng tối ám toán đạo gia?

Thái Hư kinh sợ hét lớn.

Tiêu Phàm đi phía sau Thái Hư, nghe vậy tức khắc cả kinh, vội vàng hỏi:

-Sư phụ, người làm sao vậy?

- Đạo gia trúng chiêu rồi, mau lui lại!

Tiêu Phàm không chút do dự quay đầu hướng bên ngoài ngõ chạy ra, Thái Hư đi theo phía sau Tiêu Phàm, không ngừng thúc giục:

- Chạy chạy! Hôm nay quả nhiên có điềm xấu!

Tiêu Phàm chạy ở phía trước, miệng tức giận hét lớn:

- Con sớm đã nói nên đi đường vòng, người cứ không nghe cơ, sư phụ, kiếp số a, kiếp số a.

- Kiếp cái rắm. . . A.

- Sư phụ lại làm sao vậy?

- Mũi tên trong mông đạo gia có độc, thật là hạ lưu!

Thái Hư vừa sợ vừa giận kêu lên.

Một cỗ sát khí lăng lệ bức nhân đột nhiên từ trong ngõ nhỏ phát ra, nháy mắt tràn ngập xung quanh.

Thái Hư thân trúng hai mũi tên, may mắn không có thương tổn tại chỗ yếu hại, hai người chật vật chạy trốn đầu ngõ, đã thấy nơi cửa ngõ hẹp có năm hắc y nhân bịt mặt tay cầm cương đao canh giữ, ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm hai người, giống như dã thú nhìn thẳng con mồi, âm lãnh, lành lạnh.

Tiêu Thần đỡ Thái Hư khập khiễng kinh hoàng chạy trốn tới đầu ngõ, lúc này nhìn thấy năm tên thích khách, Tiêu Phàm trong lòng vẻ sợ hãi cả kinh, lập tức ngừng cước bộ. Con đường phía trước bị chặn, đường lui khó lường, ở giữa không biết làm gì, hai người đã thân hãm tuyệt cảnh.

Tiêu Phàm cả người không khỏi run lên.

- Là ai? Ai muốn giết mình? Sự tồn tại của ta cản đường kẻ nào sao? Hoàng Trừng? Hoàng Quan? Hay là Yến Vương Chu Lâm?

Bất giác đắn đo suy nghĩ. Năm tên thích khách đang đứng tại cửa ngõ, cách Tiêu Thần cùng Thái Hư chỉ vài bước.

Một cỗ khí tức âm trầm áp ức quẩn quanh tứ phía, ngoài cửa ngõ không một bóng người, hương vị tử vong tràn ngập khiến người ta hít thở không thông.

Song phương vẫn không nhúc nhích, năm tên thích khách giống như chắc chắc con mồi sắp tới tay, lúc đối mặt với hai người Tiêu Phàm không hề vội vã, chậm rãi phân tán thành một trận thế hình rẻ quạt, kết võng đem hai người ngăn tại cửa ngõ.

Khí tức tử vong âm trầm giống như một đôi bàn tay lớn đầy sức mạnh gắt gao xiết cổ hai người. Năm tên thích khách thân hình bất động, nhưng trang phục của bọn hắn lại giống như phồng lên, tựa hồ đã vận đủ lực lượng toàn thân, sẵn sàng vung đao công kích.

Tiêu Phàm cả người run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn chỉ người bình thường, chưa bao giờ trải qua tràng diện chém giết chân chính, người xuyên việt thì như thế nào? Ngươi có lợi hại, chung quy không thể địch vạn người, thích khách tiện tay một đao có thể kết liễu tính mạng mình!

- Sư phụ!

Tiêu Phàm mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của đám thích khách, miệng run giọng kêu.

- Cái gì?

Thái Hư đùi cùng mông mỗi nơi trúng một tiễn, giờ phút này mất máu khiến sắc mặt có vẻ tái nhợt, thần thái mệt mỏi.

- Người không phải đã nói con có tướng vương hầu, cả đời phú quý sao?

Tiêu Phàm run rẩy hỏi.

- Đúng!

Thái Hư phi thường suy yếu trả lời.

Tiêu Phàm nói như khóc:

- Đồ nhi quên không hỏi người. Người tính là số mệnh kiếp này, hay là kiếp sau?

Thái Hư sặc sụa suy yếu nói:

- Nói nhảm! Đương nhiên là kiếp này.

- Vậy người hiện giờ có biện pháp gì không? Vương hầu còn chưa thấy, ngược lại giờ hai ta sắp bị chúng biến thành heo bị xẻ thịt. Sư phụ, người đến cùng có thể đoán mệnh hay không đấy? Hiện tại có người thu phí qua đường, gây khó dễ cho chúng ta này!

Phía trước bị chặn, phía sau chẳng biết có cái gì trong chỗ tối đen chờ bọn họ, tiến không được lùi không xong, địch nhân một khi đã chọn nơi này để ám sát hắn, tất nhiên sẽ chuẩn bị vẹn toàn, đêm nay có thể sống sót mà ra hay không, chỉ có ông trời mới biết.

Thái Hư đẩy cánh tay đang nâng mình ra, sau đó bấm đốt ngón tay vài cái, cười lạnh nói:

- Bần đạo đã sớm biết tính đúng mệnh trung sẽ gặp một kiếp nạn, kiếp nạn này hung hiểm dị thường, tất thấy huyết quang, không nghĩ tới ứng với hôm nay!

Lúc này đây còn giả thần giả quỷ, có được một cực phẩm sư phụ thế này, đêm nay vô vọng trốn thoát.

Trong khi hai người đấu khẩu, năm tên thích khách đã yên lặng tiến sát tới, trong mắt bọn hắn lóe ra quang mang âm lãnh tàn khốc, thân hình hơi xê dịch nóng lòng muốn ra tay, nhưng vẫn giữ thái độ đề phòng.

Tiêu Phàm âm thầm nắm chặt nắm tay, sinh tử sắp tới, cho dù liều mạng cũng phải thử một lần, để cho mấy tên thích khách này kiến thức cái gì gọi là "Sáng kiếm tinh thần" biết rõ không địch lại cũng phải liều mạng cùng chết, đây chính là sáng kiếm!

Đây là biện pháp cuối cùng, chứ nếu có thể trốn mà nói, kẻ đần mới dùng sáng kiếm.

Đám thích khách ngày càng tới gần, thần thái cũng càng thêm cẩn thận, bọn hắn rất chuyên nghiệp, không vì Tiêu Phàm võ nghệ thấp kém mà khinh thị, không coi nhẹ bất cứ địch nhân nào là pháp tắc sinh tồn của bọn hắn.

Thái Hư gục đầu xuống, thấp giọng ho khan vài tiếng, hô hấp nặng nề, thân hình cũng lung lay sắp đổ, giống như đã mất lực nhúc nhích.

Tiêu Phàm thấy thế trong lòng đau xót, lão đầu nhi tuy có chút vô sỉ, nhưng ở chung lâu như vậy, giữa hai người sớm đã có tình cảm thật sâu, không nghĩ tới bởi vì mình khiến lão đầu phải chết, giờ khắc này Tiêu Phàm tràn đầy áy náy.

- Sư phụ, người cố chịu đựng, chúng ta lao ra đi! Tiêu Phàm nói xong hốc mắt phiếm hồng.

Thái Hư thở hổn hển, nét mặt già nua tái nhợt cười thảm vài tiếng, thân hình cũng lảo đảo theo.

Đám thích khách thấy Thái Hư bộ dáng dầu hết đèn tắt thì bất giác buông lỏng cảnh giác, nhưng vừa lúc bọn chúng thoáng thả lỏng thì Thái Hư đang suy yếu đột nhiên trong mắt hiện lên một đạo lãnh quang sau đó khẽ lắc mình, thân hình vút lên không, ống tay áo giống như đôi cánh dang ra, giống như một con đại điểu bay lượn phía chân trời, trong chớp mắt liền vọt tới trước người đám thích khách, sao đó song chưởng vận lực bổ xuống, lập tức có hai gã thích khách như diều đứt dây, kêu thảm thiết bay ra thật xa.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Thái Hư đã nhanh nhẹn đáp xuống đất, liền sau đó thân hình lảo đảo, thở hổn hển.

Ai cũng không nghĩ tới một đích lão đầu nhi đang trong trạng thái dầu hết đèn tắt đột nhiên có thể phát ra vũ lực cao như vậy, trong lúc nhất thời khiến đám thích khách ngây người, không hề động đậy thật lâu.

Giết hai gã thích khách, vòng vây trước cửa ngõ xuất hiện một vết rách.

- Chạy mau!

Thái Hư chụp lấy Tiêu Thần còn đang ngẩn ngơ, lạnh giọng hét to.

Hai người chật vật hướng chỗ hổng trong vòng vây, kinh hoàng bỏ chạy ra bên ngoài, trong chớp mắt liền chạy trốn rất xa.

Đám thích khách lúc này phục hồi lại tinh thần, nhất tề chửi nhỏ một tiếng, rồi khẽ hô lên. Từ trong con ngõ tối đen đồng thời xuất hiện hơn mười gã thích khách, cả bọn hợp thành một đám, vận khởi cước lực hướng hai người đuổi theo.

Hai nhóm người một trước một sau chạy đuổi trên đường cái không người giữa đêm khuya, tất cả đều im lặng tiến hành, trong trầm mặc sát cơ càng thêm ngưng trọng.

Tiêu Phàm bị Thái Hư tóm lấy hướng phía trước chạy như bay, bên tai chỉ nghe được tiếng gió vù vù, bốn phía cảnh vật trôi qua nhanh.

Tiêu Phàm nội tâm vui sướng, thở hổn hển vừa chạy vừa hỏi:

- Sư phụ, thì ra mới rồi người giả bộ. Sư phụ thần công cái thế, chúng ta chạy làm gì, người quay lại xử lý hết bọn hắn không phải là xong sao?

Thái Hư mắng:

- Nghiệt đồ! Nghiệt đồ! Ngày thường kêu ngươi hảo hảo luyện công ngươi không luyện, nếu ngươi có chút võ công hôm nay hai ta cần gì chật vật như thế? Bần đạo thân trúng hai tiễn, khí lực tiêu tán, mới rồi một chưởng kia là bần đạo thừa dịp bọn họ phòng bị buông lỏng, đem hết toàn lực đánh ra một kích, đám người bọn chúng võ công cao cường tất sẽ không lại mắc lừa!

- Sư phụ, con có chủ ý này, con đi tụt quần của bọn chúng, rồi sư phụ đi đánh bọn chúng a!

- Câm miệng! Sống chết trước mắt, ngươi còn tưởng là trò đùa giống lần trước sao!

Không còn khí lực, Thái Hư thực hận không thể cho Tiêu Phàm một chưởng, làm cho hắn chết ngay lập tức, nhận phải một đồ đệ thế này, thật sự là bi kịch của phái Võ Đang, sư môn bất hạnh.

Hai nhóm người chạy đuổi như bay, không thể không nói, Tiêu Phàm trong phương diện chạy trốn rất có thiên phú, bị đám thích khách đuổi theo lâu như vậy, cư nhiên một chút vẻ mệt mỏi cũng không lộ, ngược lại tinh thần mười phần.

Dần dần, thể lực đám thích khách có chút chịu hết nổi, vì thế đuổi theo chậm dần, đội ngũ cũng dần tan rã, có chạy ở phía trước, còn phần lớn rớt lại phía sau.

Tiêu Phàm một bên chạy một bên quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó thở gấp nói:

- Sư phụ! Đồ nhi hiện giờ không hiểu tại sao chúng ta phải chạy?

Thái Hư mắng:

- Ngươi choáng váng à? Có người muốn giết chúng ta, không chạy thì chờ đao đến à?

- Chúng ta vì cái gì không đánh bọn chúng?

- Ngu thế! Bọn họ nhiều người.

Tiêu Thần thản nhiên hỏi, Thái Hư tiện đà đáp.

- Ân?

Thấy có chút lạ, Thái Hư tức khắc quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên, nguyên bản đội ngũ đuổi giết gồm mười mấy thích khách, sau khi chạy lâu như vậy, chỉ còn một tên dáng người trung bình cách hai người vài chục trượng, thở hổn hển bất khuất đuổi theo, bỏ xa đội ngũ phía sau ít nhất hơn trăm trượng.

- Sư phụ, đánh hay không?

Thái Hư hung hăng xì một tiếng khinh miệt, nhe răng cười nói:

- Đương nhiên đánh! Đây là lão thiên cho chúng ta cơ hội trút giận.

Lặng lẽ miệt mài đuổi theo phía trước, hơn nữa rất tích cực chạy trước cả đám thích khách, giờ phút này lại thấy hai người bị đuổi giết dừng bước không chạy nữa. Hắn cũng rất buồn bực, vì sao hai người này không chạy? Hay cơ hội cho ta lập công đến rồi? Ngây người trong chốc lát, sau đó hắn nhìn xung quanh trái phải một lần, rốt cục hiểu được nguyên nhân hai người không chạy. Không ngờ vì hắn đuổi theo tích cực nhất nên không phát giác lúc này chỉ đơn độc một mình.

Một cỗ cảm xúc bi ai tràn ngập trong lồng ngực gã thích khách.

Thích khách còn chưa kịp quay đầu chạy trốn, Tiêu Phàm cùng Thái Hư hai người đã như lang như hổ vọt tới. Sau đó đem thích khách này đánh một trận tơi bời.

Sợ hãi nghẹn cả một đêm tại lúc này hoàn toàn phát tiết ra.

Tiêu Phàm hai mắt đỏ bừng, tay chân cùng sử dụng, rất nhanh đem thích khách đến nỗi mẹ hắn cũng không thể nhận ra. Vừa đánh vừa mắng:

- Ngươi nghĩ ngươi đang thi đấu Maratong đấy à? Chạy thắng là được chắc? Đây là liều mạng ngươi hiểu hay không? Không phải ngươi chết chính là ta vong, ngươi có chút tư duy nào không vậy? Ngươi đầu óc ngu xuẩn thế này còn làm thích khách, đi tìm chết đi!

Chẳng biết qua bao lâu, thích khách lạc đàn đã bị hai người đánh cho bộ mặt hoàn toàn thay đổi, hấp hối, chỉ có thở ra chứ không thấy hít vào.

Tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau truyền đến.

Tiêu Phàm trong lòng căng thẳng, nói:

- Sư phụ, bọn họ lại đuổi theo.

Thái Hư quyết đoán vung tay lên:

- Chạy!

Trong đêm tối như mực, hai người lần nữa khôi phục thân phận chó rơi xuống nước, rất bất đắc dĩ tiếp tục chạy trốn.

Tiêu Phàm một bên chạy một bên thần sắc ngưng trọng tự hỏi.

Việc hôm nay gặp phải có thể nói là hung hiểm cực kỳ, nếu không phải Thái Hư ra sức một kích, phá tan vòng vây, chỉ sợ đêm nay hai người nằm lại trong ngõ kia rồi.

Đến tột cùng là ai muốn giết mình?

Nhìn vào lai lịch đám thích khách này, bọn họ võ công cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa trầm mặc không nói, cùng đám thích khách ám sát Chu Doãn Văn tại Giang Phổ không chút sai biệt, không cần hỏi cũng biết những người này đều là tử sĩ được kẻ quyền cao chức trọng bồi dưỡng.

Ai có đủ năng lực bồi dưỡng được đám tử sĩ này?

Cả triều đình chỉ có vài người cùng mình từng có quan hệ, đến cùng là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết?

Hoàng Trừng? Hoàng Quan?

Không! Không có khả năng là bọn hắn! Bọn họ là văn thần, xưa nay cổ hủ, mặc kệ làm chuyện gì cũng đem Khổng Mạnh treo ở miệng, hơn nữa bọn họ không có can đảm dám ngầm bồi dưỡng nhiều tử sĩ như vậy.

Lưu Tam Ngô?

Không có khả năng, vừa mới tại Hội Tân Lâu, mình đã cùng lão xóa bỏ ân cừu, tuy rằng thời điểm đi ra lại hãm hại hắn một lần, nhưng chỉ vì một bữa tiền cơm, Lưu Tam Ngô như thế nào lại phái tử sĩ xử lý mình.

Còn lại kẻ nào đây?

Đáp án thật quá rõ ràng.

Yến Vương Chu Lâm, trong những người mình đắc tội đích, chỉ có Chu Lâm tay nắm binh quyền, bồi dưỡng được lên đám tử sĩ này, hơn nữa hắn lòng mang dị chí đã lâu, vì nghiệp lớn của hắn, diệt trừ thần tử đắc lực bên người Chu Doãn Văn là hợp lẽ thường.

Chính là hắn! Trong lúc chạy trốn, Tiêu Phàm hai mắt chợt lóe lãnh quang, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Chu Lâm, ngươi giỏi lắm! Theo như lịch sử nói, ngươi quả nhiên là kẻ tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn hiếu sát.

Thù hôm nay không báo, ta thề không làm người! Chẳng những muốn báo, lại còn muốn báo thù ngay đêm nay!

Lão tử không tin cái gì mà quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiêu Phàm ta báo thù, tuyệt đối không cách đêm!

- Đồ đệ, đồ đệ!

Tiếng gọi của Thái Hư đem Tiêu Thần trở về từ trong suy tư.

- Làm sao vậy?

Thái Hư cười đến híp mắt vào, chỉ chỉ phía sau, nói:

- Lại một gã lạc đàn!

- Đánh hắn!

- Tốt!

Sau đó chỉ nghe truyền đến một trận bùm bùm tiếng quyền cưới, còn có thêm cả tiếng kêu rên của gã thích khách lạc đàn đáng thương.

Tiếp sau đó, hai người tiếp tục chạy trốn.

- Sư phụ, con cảm thấy có chuyện rất kỳ quái.

Trong khi chạy trốn Tiêu Thần như có điều suy nghĩ.

- Chuyện gì?

Thái Hư sắc mặt càng ngày càng trắng, chỗ bị trúng tên có vẻ mất máu rất nhiều.

- Chúng ta đêm hôm khuya khoắt tại kinh sư bị người đuổi giết, vì cái gì không kêu cứu mạng? Kinh sư nội thành có năm tên lính tuần tra thuộc đô đốc phủ đấy!

Tiêu Phàm hỏi ra chi tiết cả hai người đồng thời quên mất.

Thái Hư vẻ mặt hiểu ra:

- Ngươi nói, ân, rất có đạo lý!

Tiếp theo Thái Hư giận tím mặt:

- Sao không nói sớm? Máu bần đạo sắp chảy hết ngươi mới nghĩ ra! Não ngươi toàn là phân hả?

- Cứu mạng a, giết người rồi! ! Cẩm Y Vệ Đồng Tri nửa đêm bị người đuổi giết này, thử hỏi còn có hay không vương pháp! !

Tiếng kêu thét thê lương vang vọng giữa đêm khuya. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK