Thành Trường An vẫn nhộn nhịp như thường lệ cho dù mặt trời đã gần xuống núi. Chút ánh nắng muộn màng dát lên con đường lát đá nơi đây, một màu vàng cam chỉ xuất hiện khi chiều tà.
Tuy nhiên, trái ngược với khung cảnh của Trường An, nơi vốn từng tràn ngập thơ nhạc, phong tình và lộng lẫy nhất lại im ắng đến lạ thường. Bách Hương lâu lặng lẽ nằm trong góc phố tối tăm, cánh cửa gỗ tinh xảo luôn rộng mở mỗi đêm nay lại đóng kín.
Cùng thời điểm, tại một nơi khác, yến tiệc xa hoa diễn ra.
Một trăm ca kỹ phong tình vạn chủng bắt đầu múa trước các khan giả. Các nàng mặc áo đơn mỏng, trễ cổ, để hở ra phân nửa bộ ngực đầy đặn của mình, cánh tay uyển chuyển giơ lên theo tiếng nhạc tạo nên những nụ hoa xinh đẹp, tay áo đổ xuống, để lộ làn da trắng ngần. Xoay một vòng, hai vòng rồi ba vòng, làn váy múa dài tha thướt bay phiêu phiêu trong không trung. Một cảnh đẹp khó có thể dung từ ngữ đê miêu tả.
Tiếng nhạc bỗng dừng lại, các ca kỹ duyên dáng đứng ra xa, tạo thành vòng tròn. Phía trong cùng, một nữ tử đeo một tấm mạng che mặt mỏng manh không rõ từ lúc nào xuất hiện.
Nàng ăn mặc hoàn toàn khác các nữ tử xung quanh, một thân bạch y thuần khiết, cổ áo bảo thủ che kín, mạo tựa thiên tiên, không vương chút bụi trần. Tấm mạng che nửa khuôn mặt, chỉ nhìn được đôi mắt trong như nước mùa thu, hờ hững với vạn vật.
Cố Thanh Thanh ngồi xuống, ngón tay ngọc ngà bắt đầu di chuyển trên các dây đàn. Từng tiếng nhạc chậm rãi vang lên, thanh lãnh tựa mây trên trời, mang theo một sức cuốn hút kì lạ. Tiếng đàn như vẽ ra một giang sơn rộng lớn, đồi núi chập chùng, núi non hung vĩ.
Chính lúc khi khung cảnh tươi đẹp ấy hiện ra rõ ràng nhất, âm thanh đột ngột dừng lại – một khoảng lặng. Nốt lặng dừng lại đúng lúc khiến người nghe có thể tiếp tục suy tưởng với những ý nghĩ riêng, dường như đang lãng quên mọi vật xung quanh mình. Nốt lặng ấy, chấm dứt một khoảng trời thanh bình, mở ra một khung cảnh mới, dồn dập, tươi vui hơn, đầy sức sống.
Song, ngay sau đó, tiếng nhạc một lần nữa lại dừng lại, mà nguyên nhân lần này lại là một tiếng hét vang lên.
Năm nay, võ lâm lại xôn xao về bí kíp võ công đã thất truyền, nghe đồn có nó sẽ độc bá thiên hạ, khiến không chỉ người trong giang hồ thèm muốn mà hoàng thất cũng ước ao. Mà người nắm giữ được manh mối duy nhất về nó không ai khác ngoài võ lâm minh chủ - Công Tôn Vận.
Manh mối của bộ bí kíp vô địch - Ám Long Quyền Pháp là bức tranh họa hoa lan thanh nhã, vốn từng thuộc về truyền nhân cuối cùng của bộ quyền pháp đó. Lần này, nói là yến tiệc thơ ca không bằng nói chính là cơ hội để đem khoe chiến lợi phẩm của mình. Đặc biệt, tham dự buổi tiệc tầm cỡ như vậy đa số đều là các môn phái lớn, nhiều cao thủ nội công thâm hậu.
Khóe môi bị che lấp sau tấm mạng của Thanh Thanh khẽ cong lên, càng tốt, thật thuận tiện cho kế hoạch của nàng.
Mọi ánh mắt tập trung đều lên vị minh chủ không rõ vì sao hét lên, chỉ thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, trên tay cầm phong thư màu trắng vừa được thuộc hạ hắn đưa đến, phía trên có vẽ một con quạ với bộ lông đen nổi bật (ô nha).
Cái tên Ô Nha cùng hình ảnh quạ đen vốn không xa lạ gì trong chốn giang hồ, hắn là tên đạo chích kiêu ngạo nhất, võ công thuộc hạng cao cường, chưa lần nào xuất chiêu thất thủ. Thấy quạ đen, là điềm báo xui xẻo. Tuy nhiên, lần này, trước mặt các môn phái lớn cả gan phát thư khiêu chiến thì quả là có phần quá đáng.
Công Tôn Vận mặt đỏ bừng, tiện tay uống một ngụm rượu mà vị mỹ nhân bên cạnh vừa rót, hắn cười sằng sặc, lớn tiếng nói:
“Chỉ e lần này Ô Nha với không nổi bảo vật!! Ta không tin hắn có thể đoạt được Ám Long Quyền Pháp từ tay ta. ”
***
Yến tiệc cứ thế trôi qua, cuối cùng tiết mục chính cũng xuất hiện – tiết mục mà mọi người mong chờ nhất.
Tất nhiên, Công Tôn Vận chỉ đưa theo bang chủ các môn phái lớn mạnh theo. Còn lại các đồ đệ cùng các môn phái nhỏ khác tiếp tục thưởng thức ca nhạc do 101 kỹ nữ từ Bách Hương lâu thực hiện.
Hắn đắc ý chậm chạp bước đi trên hành lang, hưởng thụ sự tán thưởng nịnh, nọt mọi người xung quanh. Cuối cùng, hắn dẫn họ đến thư phòng của mình.
Hai tên thuộc hạ vẫn nghiêm chỉnh đứng canh trước cửa.
“Vẫn ổn chứ?” Công Tôn Vận hỏi nhỏ.
“Bẩm minh chủ, chưa có kẻ nào vượt qua chúng thuộc hạ.”
Hắn ngay lập tức nhếch mép cười ha hả.
“Quả nhiên Ô Nha cũng chỉ có vậy! Nào các vị, bây giờ chúng ta hãy cũng chiêm ngưỡng bức họa nổi tiếng.”
“Cạch” Công Tôn Vận mở cửa phòng, khóe miệng đang đắc ý giương lên bỗng trở nên cứng ngắc.
Nơi đó, nơi mà bức tranh đáng lẽ phải được treo lên lại bị thay thế bằng một dòng chữ cứng cỏi [Ô Nha].
“Không thể nào!” Hắn kinh ngạc thốt lên. Hắn rất tự tin với sự canh phòng lần này. Yến tiệc được canh chừng vô cùng cẩn thận, đặc biệt, hai tên thuộc hạ ban nãy tuy chẳng nổi danh trong giang hồ nhưng võ công cũng không phải hạng tầm thường. Nhớ năm đó, khi hắn tuyển thị vệ, hai kẻ này đơn thương độc mã hạ năm người của hắn mà không hao tổn một sợi tóc! Vậy mà cũng không hề phát hiện có kẻ bước vào căn phòng này?
Suy nghĩ tưởng chừng như dài dòng mà chỉ diễn ra trong giây lát, các bang chủ đã sớm đuổi theo tên đạo chích, tuy nhiên, chẳng ai có bất kì ý nghĩ nào dính dáng đến việc “châu hoàn hợp phố”. (Trả đồ quý lại cho chủ cũ)
Công Tôn Vận vội vàng dùng khinh công đuổi theo bọn họ trước khi quá muộn. Ngay lập tức, hắn phun ra một ngụm máu. Nội công bao nhiêu năm nay của hắn hoàn toàn biến mất như chưa từng thuộc về hắn.
Bóng tối bao trùm lên mọi vật, ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài chẳng thể nào soi rọi buổi đêm tội lỗi hôm nay.
“Minh chủ, cảm giác thế nào?” Một tiếng cười khanh khách vang lên, thanh thúy đánh tan sự im lặng đến đáng sợ của căn phòng. Chủ nhân giọng nói bước ra từ trong bóng tối là vị mỹ nhân thoát tục đánh đàn.
Nàng bỏ mạng che mặt xuống, lộ ra dung nhan kiều diễm tựa yêu tinh, song, nó chẳng làm Công Tôn Vận cảm thấy “nóng” hơn mà lại lạnh toát cả sống lưng.
Quá nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra khiến hắn trở nên nhạy bén, vừa há miệng “A” một tiếng và chẳng cất được nên lời nữa. Cố Thanh Thanh vừa điểm vào Á Môn huyệt của hắn.
Tất nhiên, nếu như bình thường, Công Tôn Vận đã dễ dàng tránh được đòn đánh trực diện này, dù sao võ công nhiều năm vậy của hắn tích lũy cùng không ít. Đáng tiếc, hắn lại trúng thuốc của nàng.
“Cốc rượu đó vốn chính do tiểu nữ tỉ mỉ pha chế, uống vào, chẳng những không thể vận võ công mà mỗi lần thực hiện đều đau như bị hàng nghìn vết thương cứa vào cơ thể. Vậy nên, tiểu nữ mạo muội khuyên ngài vẫn là ngưng làm việc vô ích.” Thanh Thanh vui vẻ nói, đồng thời tự rót cho mình một tách trà thượng đẳng. “Minh chủ, mời.”
Nhấp một tách trà thơm, vị ngọt ở đầu lưỡi lặng lẽ lan tỏa. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và sắc bén.
“Tiểu nữ vốn mong mỏi được nói chuyện riêng một lần với ngài đã lâu, nay quả thực là cầu được ước thấy, bộc lộ hết nỗi lòng.
Chẳng giấu gì ngài, tiểu nữ là Cố Thanh Thanh, là ngoại tôn (cháu ngoại) của Cố trang chủ đã năm xưa.” Giọng nàng ngân dài, đầy châm biếm thưởng thức vẻ mặt ngày càng hèn mọn của kẻ trước mặt.
Công Tôn Vận lắc đầu quầy quậy, hắn cố mở miệng van xin nhưng chẳng thể thốt nên bất kì từ ngữ nào.
“Minh chủ, ta cũng như ngài, thật phấn khích khi được gặp lại bằng hữu cũ của ngoại tổ phụ, hơn nữa còn được ôn lại chuyện xưa” Cố Thanh Thanh làm vẻ mặt hoài niệm, từ tốn nhấp thêm một ngụm nữa.
“Trà quả nhiên là thượng hạng, ngài có muốn thử một chút không?”