Mục lục
[Dịch] Tiên Đạo Cầu Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư phụ, người có thấy không? Ta đã vì sư môn mà trừ hại. Sư huynh ah? Đệ đã bào thù cho huynh rồi đấy. Sư huynh, đừng trách đệ đã phế đi đạo hạnh của hắn, với tính cách quá cực đoan của Nam Cung Thanh Sơn, thực lực càng mạnh thì chỉ càng gây họa lớn mà thôi.

Sau khi trận đấu chấm dứt, Từ Thanh Phàm chậm rãi bước xuống, yên lặng ngắm nhìn bầu trời. Mây trên cao tựa như hóa thành hình dáng của Lục Hoa Nghiêm cùng Nhạc Thanh Nho, ánh mắt phức tạp cũng đang nhìn hắn.

- Từ sư huynh.
Đột nhiên vang lên một thanh âm kiều mị, trong thanh âm nhẹ nhàng đó tựa như mang theo chút khẩn trương lẫn mong chờ.

Từ Thanh Phàm quay đầu nhìn lại, ra là Đông Phương Thanh Linh.

- Đông Phương sư muội.
Từ Thanh Phàm cũng khách khí gật đầu chào hỏi. Vốn dĩ hắn cũng muốn hướng tới nàng mà cười một cái, nhưng kì lạ thay, sau khi hủy đi đạo hạnh của Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng hắn dường như nhẹ nhàng đi, rồi lại như thêm phần nặng nề, muốn cười cũng không thể cười nổi.

- Chúc mừng Từ sư huynh thuận lợi tiến vào vòng bát cường.
Đông Phương Thanh Linh tươi cười nói, vui mừng như chính nàng là người được lọt vào vậy.

- Đa tạ sư muội, may mắn mà thôi.
Từ Thanh Phàm chắp tay theo thói quen, khách khí nói.

Nói qua lại khách sáo vài câu, Đông Phương Thanh Linh chợt nhận ra dường như Từ Thanh Phàm có chút không tập trung, nên đã đánh tiếng rời đi. Nhìn nàng lẳng lặng bước đi, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chính mình đã loại nàng ấy, lẽ ra nàng ấy phải oán hận mình chứ? Sao bây giờ lại tỏ ra vui vẻ với mình?

Từ Thanh Phàm lắc lắc đầu, không suy đoán nữa. Hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ điều này.

Nghĩ tới đây, hắn liền đi tới chỗ Kim Thanh Hàn và Bạch Thanh Phúc đang đứng.

Khi Từ Thanh Phàm đến chỗ hai người, Bạch Thanh Phúc vượt lên trước chắp tay nói:
- Chúc mừng Từ sư đệ tiến vào vòng bát cường.

Mà Kim Thanh Hàn bên cạnh hắn cũng hơi chắp tay nói:
- Chúc mừng Từ sư huynh.

- Cảm ơn Bạch sư huynh và Kim sư đệ.
Từ Thanh Phàm đầu tiên là chắp tay hoàn lễ, trong ánh mắt có chút cô đơn rồi nói tiếp:
- Ta hiện giờ phải trở về để bái tế sư huynh, muốn an bài một số di vật của huynh ấy. Hơn nữa, chuyện hôm nay ở Thiên Chi Linh, ta cũng phải bẩm báo với sư phụ và sư huynh nữa.

Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua vật trong tay, ánh sáng của “Huyền Mộc Giản” đã trở nên ảm đạm. Đây là di vật đã làm bạn với Nhạc Thanh Nho hơn mười năm. Bây giờ, Từ Thanh Phàm muốn đem trả lại cho huynh ấy.

Nghe lời nói đó, vẻ mặt của Kim Thanh Hàn cũng hơi buồn bã, hiển nhiên là nhớ tới phong phạm nho nhã của Nhạc Thanh Nho sư huynh, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Bạch Thanh Phúc lại muốn giữ lại, liền nói:
- Ngay bây giờ là đến trận đấu của Phượng Thanh Thiên, Từ sư đệ không ở lại để xem một chút sao? Hắn là ứng cử viên số một đấy. Nếu Từ sư đệ muốn vào được trận chung kết thì ắt phải thông qua cửa của hắn. Hiểu biết nhiều hơn một chút luôn luôn tốt.

- Cảm ơn ý tốt của Bạch sư huynh, nhưng vừa mới vì sư môn diệt trừ phản đồ, hiện tại sư đệ chỉ muốn bái tế sư phụ, sư huynh mà thôi, đối với việc khác hoàn toàn không có chút hứng thú.
Từ Thanh Phàm áy náy trả lời.

- Vậy cũng được, ta không miễn cưỡng đệ nữa.
Bạch Thanh Phúc tiếc rẻ nói:
- Đáng tiếc ta còn tưởng rằng khi ngu huynh với Kim sư đệ chiến đấu, Từ sư đệ có thể ở đây mà trợ uy cho chúng ta. Đáng tiếc a.

- Ta tin cho dù không có sự trợ uy của ta, Bạch sư huynh cùng với Kim sư đệ đều có thể dành chiến thắng.
Từ Thanh Phàm chân thành nói.

Chính xác là như vậy, Kim Thanh Hàn là ứng viên cử viên số hai, còn Bạch Thanh Phúc thì lại càng cao thâm khó lường. Từ Thanh Phàm cảm giác được thực lực của hắn nhất định sẽ không dưới Kim Thanh Hàn. Hai người này muốn tiến vào vòng bát cường cũng không phải là việc khó.

Nhìn bóng lưng Từ Thanh Phàm chầm chậm đi về khu hậu sơn, mang theo ba phần cô đơn lẫn thương cảm, Bạch Thanh Phúc cảm thán mà nói:
- Từ sư đệ thật là một người trọng tình nghĩa.

Kim Thanh Hàn đứng bên cạnh nghe được lời nói của Bạch Thanh Phúc, cũng yên lặng gật đầu thừa nhận. Không biết có phải đang hồi tưởng lại cảnh Từ Thanh Phàm lúc đó không quen không biết mà ra tay cứu hắn hay không.


Trong hậu sơn.

Từ Thanh Phàm đứng yên lặng trước mộ phần của Nhạc Thanh Nho, nghĩ tới trận tỷ thí của hôm nay đã chấm dứt lúc trước, cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy bầu trời giờ đây đã trở nên đen kịt. Những ngôi sao sáng điểm trên tấm màn trời đen như nhung, ánh sáng chiếu xuống rọi làm hiện ra rõ dáng vẻ cô đơn của hắn.

“Huyền Mộc Giản” của Nhạc Thanh Nho, sau khi Từ Thanh Phàm trở lại hậu sơn cũng đã chôn nó ở trước mộ phần Nhạc Thanh Nho. Đối với người bên ngoài, Huyền Mộc Giản là một kiện phòng ngự tương đương với trung cấp pháp khí, chôn nó xuống không khỏi có chút lãng phí. Nhưng đối với Từ Thanh Phàm mà nói, “Huyền Mộc Giản” chỉ là di vật của sư huynh Nhạc Thanh Nho, nghĩ đến việc Nhạc Thanh Nho vẫn dùng đến nó hơn mười năm qua, giờ ở dưới âm phủ không có nó, liệu có quen không?

Cho nên Từ Thanh Phàm quyết định để nó đến thế giới bên kia để bồi tiếp cho chính chủ nhân của mình.

Có đôi khi, cứ nguyên tắc quá cũng không phải là một chuyện tốt. Ví như việc Từ Thanh Phàm quyết để cho “Huyền Mộc Giản” đi theo bồi tiếp vị sư huynh đã quá cố của mình, căn bản là không nghĩ tới sẽ chiếm đoạt cho bản thân. Tuy trong lòng sẽ trở nên thanh thản, nhưng dẫu sao hẳn không khỏi có chút tiếc nuối. Hiển nhiên có thêm một pháp khí tốt sẽ làm thực lực được tăng cường rất nhiều.

Nhưng nếu bản thân không có nguyên tắc thì con người sống còn có nghĩa gì? Có thể sẽ hơi đáng tiếc, có thể sẽ phiền não, có thể sẽ thống khổ, nhưng mình có nguyên tắc riêng của mình, vậy thì cứ kiên trì giữ vững nguyên tắc đó. Cũng chỉ như vậy, khi còn sống cũng như đến khi cuối đời, nếu có bất chợt nhìn lại, tâm ta mới có thể thanh thản được.

Tại Thần châu hạo thổ trong truyền thuyết, thủa hồng hoang thời sơ khai, thiên là thiên, địa là địa, giữa hai nơi đó chỉ là một mảng hỗn độn. Lúc đó trên bầu trời không hề tồn tại ngôi sao, cũng giống như dưới đất không có sa mạc. Nhưng sau khi loài người được sinh ra, đã có thể cảm ứng được thiên địa. Mỗi khi có một người mất đi, trên bầu trời lại xuất hiện một ngôi sao, biểu thị cho công đức của người đó. Khi còn sống tích càng nhiều công đức, thì ngôi sao đại diện cho họ càng rực rỡ. Đồng thời trên mặt đất cũng rơi xuống một hạt cát, biểu thị cho tội ác của họ, nếu hành vi phạm tội càng nhiều, thì mầu sắc hạt cát càng thêm đậm.

Giờ phút này, trên bầu trời có hàng nghìn, hàng vạn ngôi sao kia, biết được ngôi sao nào đại biểu cho Lục Hoa Nghiêm, ngôi sao nào đại biểu cho Nhạc Thanh Nho? Ngay chính mình sau khi chết đi, không biết ngôi sao đại biểu cho bản thân sẽ xuất hiện ở nơi nao?

Từ Thanh Phàm ngẩng đầu nhìn trời, tìm kiếm ngôi sao của Lục Hoa Nghiêm và Nhạc Thanh Nho.

- Sư phụ cùng sư huynh khi còn sống đều là người tốt như vậy, chắc chắn ngôi sao của họ rất sáng?
- Không biết sau khi ta phế đi đạo hạnh của Nam Cung Thanh Sơn, sư phụ với sư huynh sẽ nghĩ thế nào? Vui mừng hay tức giận?

Đêm nay, Từ Thanh Phàm lặng yên đứng trước mộ phần của Nhạc Thanh Nho, mắt nhìn lên trời, trong lúc nhất thời đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ quá khứ đến hiện tại, rồi lại từ hiện tại tới tương lai. Thời gian cứ từ từ trôi qua, bất tri bất giác, nơi phương xa phía chân trời, những tia sáng đã bắt đầu xuất hiện.

Cùng một buổi tối, trong khi Từ Thanh Phàm còn đang có hàng nghìn hàng vạn mối suy nghĩ, thì Nam Cung Thanh Sơn tại căn phòng của mình đang không ngừng kêu khóc thảm thiết.

Đại bộ phận vết thương trên người hắn đều đã khỏi hẳn, nhưng vết thương trong lòng lại càng thêm đau đớn.

Linh Hải huyệt đã bị phá, đạo hạnh đã bị hủy.

Trong nháy mắt khi Từ Thanh Phàm dùng “Nhận Thảo” đâm thủng “Linh Hài huyệt”, hắn đã biết cuộc đời này thế là xong rồi. Giờ bản thân đã là một người bình thường, điều này đối với thói quen làm một tu tiên giả thần thông đầy mình, hắn làm sao có thể chịu nổi. Khi không có sức mạnh trong tay, hắn lấy gì để tự bảo vệ bản thân đây?

Nhưng giờ phút này, hắn không hề có chút nào hối hận, trong đầu hắn chỉ còn có niềm oán hận vô hạn.

Hắn hận Từ Thanh Phàm vô tình, tàn nhẫn đã hủy đi một thân đạo hạnh của hắn.

Hắn cũng hận các vị sư phụ, sư huynh. Hắn có thể cảm giác rõ được ánh mắt lạnh lùng của vị sư phụ hòa ái kia sau khi biết đạo hạnh của bản thân hắn đã bị hủy. Còn với các vị sư huynh trước đây đối với mình thập phần khách khí thì bây giờ lại thản nhiên không có chút phản ứng nào.

- Một ngày nào đó, ta muốn đem mọi sự thống khổ mà ta phải chịu trả lại cho sư môn các người.
Nam Cung Thanh Sơn vô cùng oán hận nói. Rồi hắn lại vùi đầu mà khóc rống lên, còn đâu bộ dạng lạnh lùng, tàn độc khi trước? Bởi vì hắn biết, đạo hạnh một khi đã bị hủy đi, vĩnh viễn sẽ không trở lại được như xưa.

- Phì…..đạo hạnh của ngươi bây giờ đã bị hủy…lấy cái gì ra mà báo thù được đây?.
Trong khi Nam Cung Thanh Sơn đang khóc, ngọn đèn trong phòng đột nhiên bị thổi tắt một cách quỷ dị, thanh âm khàn khàn đó không biết từ chỗ nào mà vang lên, không ngừng quanh quẩn trong phòng, tựa như tiếng kêu rít của loài rắn, vô cùng cổ quái. Mà căn phòng vốn đã âm u, nay có thêm thanh âm đó lại càng thêm phần kinh khủng. Trong nháy mắt, Nam Cung Thanh Sơn bị dọa cho sợ đến rùng mình.

- Ngươi là ai? Nơi này là của Cửu Hoa Môn, nếu ngươi dám gây bất lợi cho ta thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Nam Cung Thanh Sơn nhìn quanh căn phòng trống, sự kinh hoàng trong lòng không cách nào kiềm chế được, thanh âm run run, lớn tiếng quát.

- Ta cảm giác được sự hận thù vô hạn trong lòng ngươi.. Phì…ngươi cũng không nên lớn tiếng để lôi kéo sự chú ý của đồng môn.. Phì… ta đã bố trí kết giới quanh căn phòng này, bọn họ không nghe được tiếng hô của ngươi đâu.
Cái thanh âm kinh khủng kia vẫn tiếp tục quanh quẩn trong phòng, mang theo sự mê hoặc.

- Huống chi.. Phì.. ngươi ngẫm lại xem, hôm nay sư phụ, sư huynh ngươi đã có thái độ thế nào sau khi ngươi bị thương, Phì…ngươi bây giờ còn có thể trông cậy vào họ sao? Con người ngươi… cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, không thể tin tưởng vào người khác được.

- Những người khác đều không thể tin, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghe được thanh âm quỷ dị đó nói, Nam Cung Thanh Sơn trong lúc nhất thời có chút thất thần, tự mình lẩm bẩm. Đột nhiên hắn lại ôm đầu khóc rống lên:
- Nhưng ta đã là một phế nhân, làm sao có thể báo thù được?
Trong thanh âm nặng nề mang theo sự tuyệt vọng đó, còn có thêm sự oán hận mạnh mẽ.

- Ngươi có thế hồi phục đạo hạnh đã mất.. Phì….
Lời thanh âm quỷ dị nọ đã làm cho Nam Cung Thanh Sơn tạm ngừng khóc.

- Không thể, huyệt Linh hải của ta đã bị phá hủy, chính sư phụ ta còn không có biện pháp. Ngươi có thể có cách sao?
Nam Cung Thanh Sơn quát lớn, trong thanh âm tràn ngập sự không tin tưởng.

- Ta cũng không có cách nào, nhưng chủ nhân ta thì có. Phì…không nên so sánh chủ nhân ta với tên sư phụ bất tài của ngươi..Phì..

- Thật không? Ngươi không lừa ta đấy chứ?
Nam Cung Thanh Sơn như buồn ngủ gặp chiếu manh, đầy kỳ vọng hỏi.

- Đương nhiên. Phì…không chỉ có năng lực hồi phục, còn có thể làm cho thực lực của ngươi mạnh hơn lên. Ta có thể cảm giác được sự thù hận đang tràn ngập trong ngươi, mà chỉ cần có lòng thù hận.. Phì…chủ nhân ta có thể ban cho ngươi sức mạnh mà ngươi vĩnh viễn không thể nào có thể tưởng tượng được.

Nghe nói tới đây, Nam Cung Thanh Sơn đầu tiên vui mừng như điên, sau rồi bắt đầu dần kiềm chế, khôi phục lại vẻ âm trầm như trước tỉnh táo hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì muốn giúp ta? Hay ngươi bắt ta phải làm cái gì cho ngươi? Hơn nữa, ta muốn ngươi đi ra đối mặt, ta không có thói quen nói chuyện với một căn phòng trống.
- Ngươi đã nhất định muốn thế ..phì…được rồi.

Theo hướng thanh âm hạ xuống, căn phòng của Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên hiện ra một bóng người, rồi thân hình cũng dần dần trở lên rõ ràng. Nam Cung Thanh Sơn rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của người thần bí kia.

Theo hướng thanh âm hạ xuống, căn phòng của Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên hiện ra một bóng người, rồi thân hình cũng dần dần trở lên rõ ràng. Nam Cung Thanh Sơn rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của người thần bí kia.

Chỉ thấy người này da dẻ nhẵn nhụi, trắng nõn mịn màng. Nhưng vô luận như thế nào, làn da của hắn cũng không giống người bình thường, nếu để ý kĩ sẽ phát hiện thấy làn da lộ ra bên ngoài lớp quần áo có một ít vảy màu trắng. Mà đôi mắt của người nọ nhìn lại càng giống như một cái khe dọc dựng thẳng đứng, không ngừng lóe ra lam quang quỷ dị. Kinh khủng nhất là người này có một cái lưỡi giống như lưỡi rắn, đầu lưỡi tách ra giống chữ Y, không ngừng thò ra ngoài liếm láp mặt mình, bộ dáng đó làm người ta phát buồn nôn, quá ghê tởm.

- A!!!
Mặc dù trước đó Nam Cung Thanh Sơn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi chứng kiến bộ dạng quái vật kia, đã không nhịn được mà hét toáng lên, âm thanh hoảng sợ đó không ngừng vang vọng khắp xung quanh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK