Chiều nay, sau khi nghe Lệ Băng tâm sự. Vic đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn nhận thấy khoảng thời gian vừa qua, mình đã sống thật vô tích sự. Không có mục tiêu, không có phấn đấu....
Hắn quyết tâm phải thay đổi để xứng đáng với Lệ Băng.
Từ ngày lấy nhau đến giờ, chưa khi nào hắn lo lắng đến cuộc sống của mình và nàng. Những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, chưa khi nào hắn nghĩ rằng Lệ Băng ở nhà một mình, lo lắng cho hắn. Những lời thóa mạ sau lưng, Vic cũng trực tiếp bỏ ngoài tai. Nhưng Lệ Bằng đằng sau lại phải hứng chịu tất cả.
Khi còn bé, tình cảm của hắn với Lệ Băng rất tốt. Nhưng sau sự kiện 4 năm về trước.... Nghĩ đến đây, đầu hắn như muốn nổ tung, trên trán hắn gân xanh nổi chẳng chịt.
“A...!” Hắn lấy hai tay ôm chặt đầu... kêu lên một tiếng yếu ớt, ngã xuống giường, ngất lịm đi.
---------------------------------
Khu biệt thự Hắc gia. Mà gọi là biệt thự có vẻ hơi ủy khuất, lâu đài thì xứng đáng hơn.
Hắc lão gia hiện giờ đang ngồi trước bàn ăn. Trên chiếc bàn ăn dài bày la liệt các món ăn nổi tiếng của cả Đông Tây phương.
Tướng mạo lão ai nhìn vào cũng không nén được cười. Lão cao cỡ 1m60, nặng ~120kg, có thể lấy trái bóng để hình dung, trông rất hoạt kê.
Gương mặt hồng hào bèn bẹt như cái bánh bao đi kèm với cái đầu trọc lóc trơn bóng không có lấy một cọng tóc. Tất các những thứ đó hợp lại khiến Hắc Phi trông như một ông lão ngũ tuần hiền lành phúc hậu. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lão lại nuôi một chùm râu dê phía dưới cái cằm nòng nọng mỡ vô cùng phản cảm làm ít nhiều giảm bớt 3 phần phúc hậu thêm vào 6 thành đê tiện.
Người quản gia già nãy giờ đứng bên cạnh, cung kính lên tiếng :”Ông chủ, có điện thoại của Lệ tiểu thư!”
“Đưa máy cho ta.”Lão chìa cái tay ngắn ngủn mũm mĩm ra nhận lấy điện thoại.
Một tay đưa điện thoại lên, một tay lão vân vê chòm râu hiếm hói quý giá dưới cằm. Cái hành vi hay gãi cằm của Hắc Phong ít nhiều cũng là do ảnh hưởng từ lão.
“Có chuyện gì thế con dâu yêu quý.” Giọng lão êm tai đến rợn người.
“Ba à, có chuyện về Hắc Phong con muốn nói với ba.”
“Uh, chuyện về chồng con à, nói đi.” Lão vừa nói vừa lấy dĩa quấn 1 vòng mì cho vào mồm nhai nhồm nhoàm.
“Anh ấy nói muốn tới Bắc Kinh học.”
Phì...!!! Vừa nghe đến thằng ku quý tử muốn đi học, mặt lão đỏ lựng lên. Mì trong miệng vừa trôi xuống nửa đường liền cuốn theo chiều gió bay ngược trở lại bàn ăn.
Khặc...khặc...! Sau một hồi ho sặc sụa lão vội nói với con dâu: “Ờ, được được, sáng mai con với nó qua đây rồi hai đứa lên đường đi luôn, việc còn lại cứ để ba thu xếp. Thế nhé, ba cúp máy đây!” Vừa cúp máy lão lấy tay kéo sợi mì lòng thòng trong lỗ mũi ra, vội vàng đứng lên phân phó cho quản gia đi lo mọi chuyện.
Trời ạ! Ta đang tỉnh hay mơ đây? Thằng quý tử trời đánh thánh đâm kia tự nhiên lại đòi đi học. Mà lại còn mãi Bắc Kinh, sao không phải Hồng Kông? Mà để ý nhiều làm cái đéo gì. Học là tốt rồi. Cho nó biến nhanh ko vài hôm nữa nó lại đổi ý thì bỏ mẹ.
Suốt tối hôm ấy đến cả lúc đi ngủ, lão vẫn cười khằng khặc!
---------------------------------
Vic lồm cồm bò dậy, xung quanh tối đen như mực. Bỗng nhiên có thiếu nữ nắm lấy bàn tay hắn, kéo đi. Hai người băng qua đường.
Phía xa xa, trong một góc tối, chiếc xe tải đợi sẵn ở đó lao thật nhanh về phía hắn...
Tất cả vụt tắt, rồi lại bừng sáng. Khung cảnh xung quanh lộn xộn, mặt đường nứt vỡ, chiếc xe khi nãy lao vào hắn hiện giờ đang nằm ở góc đường, nhăn nhúm thảm hại. Xung quanh đó có mấy xe cảnh sát, nhưng không cái nào còn nguyên vẹn.
Trước mặt hắn là Lệ Băng, mặt nàng tái nhợt. Nàng đang khóc. Vết thương sâu hoắm trên vai nàng giống như bị cái gì đó cào xé, máu theo cánh tay buông thõng chảy xuống, dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống mặt đường.
Trên tay kia nàng cầm thanh kiếm khác trong suốt đang cắm trên ngực hắn. Nhìn xuống dưới, tay hắn đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm. Vic giật mình hoảng hốt. bàn tay đó không phải là tay người, cánh tay đó có vảy, trên bàn tay không phải ngón tay mà là thú trảo.
---------------------------------
Hộc... khụ..khụ...! Giật mình tỉnh lại. Vic thở gấp.
Lệ Băng ở trước mặt. Tay nàng đặt người hắn lay lay. Cổ tay Lệ Băng bị hắn nắm chặt lấy. Mặt nàng hơi nhăn lại, có lẽ do đau. Vic vàng vội buông tay. Trên cánh tay trắng như tuyết của Lệ Băng xuất hiện những vết cào, vẫn còn đang rỉ máu. Hắn không để móng tay. Chẳng lẽ.....
“Anh sao rồi? Lại gặp ác mộng à?” Lệ Băng quan tâm hỏi.
“Tay của em......”
“Không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi, một chút là hết thôi.” Không đợi Vic nói hết nàng đã lên tiếng. Sau đó đỡ hắn đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm. Lệ Băng lúc này đang vắt chiếc khăn để lau mặt cho hắn. Vic chống tay lên thành bồn nước bên canh. Nhìn gương mặt mình trong gương. Hắn giật mình kinh hãi. Trên mặt của hắn xuất hiện hai vằn đen như vết xăm từ sau lưng vòng qua cổ, hướng thẳng về phía sống mũi, dừng lại sát khóe mắt. Tròng mắt đỏ ngàu với mái tóc bạch kim dài phủ xuống làm gương mặt hắn lộ ra vẻ nanh ác cực điểm.
“Đây. ... là sao?” Vic ngây người, vô thức lùi về phía sau.
Lệ Băng bên cạnh vội vàng giữ lấy hắn, nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ giống như người lớn dỗ dành trẻ nhỏ: “Không sao đâu, trước đây anh đã bị một lần rồi, những cái này đến mai là sẽ hết thôi.” Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho hắn.
“Nhưng... sao lại thế này, lần trước là khi nào?”
“Hiện giờ còn quá sớm để nói ra, nhưng anh cũng không cần lo lắng. Có lần em nghe ba nói, người của Lệ gia và Hắc gia không giống như người bình thường. Hai gia đình chúng ta cũng có mối quan hệ đặc thù. Không tin anh xem.” Nói xong nàng đưa cánh tay đến trước mặt hắn. Những vết cào khi nãy giờ đã không còn, chỉ có vài vệt máu đỏ còn vương lại.
Không phải người bình thường? Không phải người thì là cái giống gì? Vic hoang mang cực độ. Nếu những điều nàng nói là đúng, vậy thì giấc mơ kia liệu có phải là thật? Gã thẫn thờ ngồi bệt xuống nền.
Như thấu hiểu những gì hắn đang nghĩ gì, Lệ Băng quỳ xuống bên cạnh Vic, ôm đầu hắn vào ngực mình. Nhẹ nhàng an ủi.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến.
Đến khi anh hiểu rõ những chuyện về mình, về dòng máu mình đang mang. Anh sẽ thấy hãnh diện vì nó.” Áp mặt vào mái tóc hắn, ánh mắt Lệ Băng trở nên mơ hồ, có chút thương cảm.