Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NÓI SƯ ĐỆ TA VẬY MÀ CÒN ĐỊNH ĐỘNG ĐẾN ĐẦU HỌC TRÒ TA SAO? COI CHỪNG TA TRỞ MẶT!

Là một thế gia chưa xuống dốc, Cố gia vẫn có chỗ dừng chân trong kinh thành, lúc trước Cố Ích Thuần vào kinh không ở, bây giờ Cố Ích Tương tới, cũng dời đến đó. Trước khi Cố Ích Thuần kết hôn thế nào, thì hiện tại, vẫn thế.

Chỉ là lần này, thái độ của Cố Ích Tương không giống như lúc em trai quyết định hôn sự. Ông hơn em mình đến mười tuổi, ở cái tuổi này, mà còn bôn ba như thế, có thể thấy không hoàn toàn chỉ vì đứa bé mới sinh.

Cố Ích Thuần lệnh cho Cố Nại đi đón ông nội, mình ở nhà chuẩn bị tiệc chiêu đãi.

Sự sắp xếp này khiến Cố Ích Tương không vui trong lòng, lúc kết hôn không tới đón được thì thôi, bây giờ ta vội vàng tới đây, con cũng đã có, mà vẫn không biểu hiện hiểu lễ nghi thủ pháp chút nào! Dù gì Cố Ích Tương cũng làm tới Thứ sử, tuy rằng bị Ngụy Tĩnh Uyên khiến cho rớt chức, nhưng vẫn còn thông minh, ráng nhịn cơn tức này.

Nghe Cố Nại nói: “Ông chú bảo, vốn muốn tự mình đến đón, nhưng mấy ngày nay khách khứa không ngừng, không thể phân thân. Ông chú đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, mời ông nội buổi chiều đến dự.” Cố Ích Tương cố nén, trong mắt Cố Đỉnh có tia bất mãn. Vì ông nội chưa lên tiếng, trước mặt đám đông, chung quanh cũng có một số thân thích khác của Cố thị bản chi, Cố Đỉnh đành ráng nhịn.

Cố Ích Tương chậm rãi gật đầu: “Đã biết.” Sau lại hỏi han vài câu với dòng họ, ai cũng muốn đến chỗ ông làm khách, đều bảo: “Đi xe ngựa rất mệt, Phò mã lại đang chờ trong kinh, hôm nay không tiện tiếp đãi. Ngày sau không thiếu dịp, phải gần gũi với nhau một chút.”

Sau đó Cố Ích Tương mới cáo lỗi rồi vào thành, đi thẳng về nhà của mình để ‘nghỉ tạm’.

Sao mà nghỉ được?

Cố Ích Tương mang theo kế hoạch của bản tông mà đến, trong đoàn xe thật dài, mấy chiếc chở nữ quyến, có một chiếc chở em họ của Cố Đỉnh và Cố Nại, Cố Di.

Đến nhà Cố gia trong kinh, đã được quét tước sửa sang chờ vào ở. Các nô tì được huấn luyện nghiêm chỉnh đã sắp xếp hành lí đâu vào đấy, Cố Di xuống xe, đầu tiên chào ông nội, gặp anh trai, sau đó mới lặng lẽ vào hậu viện. Cố Ích Tương nhìn cháu gái, thở dài trong bụng.

Đó là một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, đã ra dáng thiếu nữ, bình thường dịu dàng tao nhã, hành động cũng mang phong phạm đặc trưng của thế gia. Giọng nói không cao không thấp, thái độ với ông nội không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, động tác như nước chảy mây bay: “Mời ông nội nghỉ ngơi.”

Khi Cố Nại rời khỏi nhà thì Cố Di vẫn còn là một cô bé, bây giờ đã ra dáng thiếu nữ, bạn trẻ Cố Nại bỗng có cảm giác ‘nhà có con gái lớn’. Thấy em gái tới chào, cũng nói: “A Bảo trưởng thành rồi.” Tên lúc bé của Cố Di là A Bảo.

Cố Ích Tương có một nỗi chua xót trong lòng, Cố gia sao lại lăn lộn đến mức này? Ông mang cháu gái đến, chính là có ý gả cháu vào hoàng thất. Trong lòng không tình nguyện, nhưng vì gia tộc phải gả! Yếu ớt nói với Cố Di: “A Bảo tạm thời đi nghỉ đi, ngày mai lại đi thỉnh an bà thím của con.”

Cố Di im lặng làm lễ rồi đi ra. Ba ông cháu bắt đầu trao đổi với nhau, chủ yếu là Cố Ích Tương hỏi, Cố Nại trả lời, Cố Đỉnh bên cạnh rót nước.

Cố Nại nói qua tình hình trong kinh và tình hình của bản thân suốt hai năm qua, những cái này đã nói qua trong thư nhà cả rồi. Cố Ích Tương muốn hỏi tới những việc mà không tiện nói trong thư nhà, hoặc những chuyện sắp tới: “Chuyện của Vệ vương, cháu không bị liên lụy, rất tốt. Trong Sùng Văn quán ổn chứ?” (Cố Nại được Trịnh Tĩnh Nghiệp viết thư tiến cử vào phủ Vệ vương – chương 22)

Gia đình Vệ vương xảy ra chuyện này, Trịnh Tĩnh Nghiệp vì mặt mũi của Cố Ích Thuần nên kéo Cố Nại ra, cho vào Sùng Văn quán làm Đãi chiếu bát phẩm. Phẩm cấp không cao, nhưng rất ‘thanh quý’, coi như cũng là trung tâm. Cố gia biết mờ ám trong chuyện này, nhưng cũng không nói dụng ý của Trịnh Tĩnh Nghiệp.

Cố Nại thành thật trả lời: “Trong đó có rất nhiều nhân sĩ học vấn phong phú.”

“Ông chú của con gần đây thế nào rồi?”

“Ông chú mới có con nên rất vui, chỉ ở bên chú họ (chỉ con trai Cố Ích Thuần)suốt.”

“Gần đây ông chú của con có nhận một học trò, nghe nói là con nhà Trì gia? Con gặp chưa? Trông thế nào?”

“Trì gia bảy trăm năm, quả có chỗ thú vị.” Bạn trẻ ngây thơ Cố Nại bị vẻ đạo mạo của Trì Tu Chi mê hoặc.

Cuối cùng Cố Ích Tương hỏi quan hệ của Cố Ích Thuần và Trịnh gia: “Quả rất thân mật khắng khít sao?”

Cố Nại do dự một chút rồi trả lời: “Ông chú và Trịnh tướng tình thâm nghĩa hậu khiến mọi người rất hâm mộ, quả thật đúng là…” Cậu không tìm ra được tính từ, thật muốn bảo rằng, Cố Ích Thuần thiếu nữa là đổi thành họ Trịnh.

Cố Ích Tương nghe Cố Nại báo cáo xong, cảm nhận thế nào không cần phải nói: “Anh em các con cũng đã lâu rồi không gặp, Đại lang (Cố Đỉnh) đã đến kinh thành, hai anh em phải thân thiết với nhau hơn, Thất lang (thứ tự của Cố Nại) giải thích với anh con một số phong tục trong kinh đi.” Đuổi hai thằng cháu ra ngoài, Cố Ích Tương ngửa mặt nhìn xà nhà, hồi lâu mới cúi đầu.

Cuộc gặp gỡ của hai anh em nhanh chóng diễn ra, buổi tối Cố Ích Tương không đến thăm em trai, sáng hôm sau Cố Ích Thuần đã tới gặp.

Hai bên chào hỏi nhau một lúc, Cố Ích Thuần cười hỏi Cố Ích Tương trên đường vất cả không, còn bảo: “Nghe bảo chị dâu cũng tới à?”

Đây cũng là nỗi khổ của việc cưới công chúa, em dâu thì cần tới gặp chị dâu, nhưng em dâu là ‘quân’, mà chị dâu là ‘trưởng’. (ý bảo công chúa thì thuộc vào hoàng thất, là Quân, nhưng vợ của Cố Ích Tương, là dâu Trưởng, ở trong nhà có vai vế lớn hơn).

Cố Ích Tương tới đây cũng không phải để so đo trên dưới, liền đổi đề tài: “Đều đến cả, rồi sẽ gặp, nhưng mà đệ,” suy nghĩ một chút, “Thật ra đường làm quan rất rộng mở. Còn đứa cháu kia của ta thì sao? Lúc trước ta nói với đệ rồi, sau khi lập gia đình sẽ biết niềm vui cha con, giờ tự xem đi, sao nào?”

Cố Ích Thuần vừa có con trai, tâm trạng đang vui vẻ thì sau khi anh trai tới trở nên kém hẳn, ông sợ bị bán đi nhất, đã thế còn phải hai tay dâng tiền bán thân của mình cho gia tộc! Không ai có quyền đó! Bây giờ nghe Cố Ích Tương nhắc tới chuyện này, lập tức mở radar đề phòng.

“Chuyện tương lai thế nào còn chưa biết được, là con của công chúa.” Lắc đầu.

Cố Ích Tương nói: “Thì thế nào? Đệ….bây giờ thì hơi muộn một chút, nhưng cũng không phải không làm được. Đàn ông con trai, sau khi thành gia thì phải lập nghiệp. Đệ không chịu làm quan, trong nhà để công chúa làm chủ, còn gì là đàn ông nữa nữa chứ! Sau này con đệ trưởng thành, đệ dạy nó thế nào?” Thiếu tí là nói toạt ra thành “Muốn làm lão mặt trắng, ăn bám sao”.

Cố Ích Thuần cười ha hả: “Thằng con này của đệ, không sợ nó hiền lành, chỉ sợ nó sinh chuyện.” Con trai là cháu ngoại của Hoàng đế, dính vào mấy chuyện lôi thôi của hoàng thất thì ích lợi gì? Tiêu gia (họ của người nhà Hoàng thất) chém người nhà còn thuận tay hơn cả thái dưa. Trừ việc đó ra, thì cũng chẳng lo gì hơn, cũng không sợ bị người khác ức hiếp. Mẹ của thằng bé không phải người bình thường, nhà ngoại cũng chẳng phải không phân trái phải, hơn nữa, ông còn một phòng tuyến cuối cùng – Trịnh sư đệ.

Cố Ích Tương có bảy trai sáu gái, tiếc là con rể đều chỉ là quan liêu tầng trung, không có người trong kinh. Trước mắt chỉ có Cố Ích Thuần, nhưng sống chết lại không chịu đứng ra; là người đứng đầu một nhà, Cố Ích Tương phải rút dao kề cổ em trai buộc ông phải ra làm quan!

Đầu Cố Ích Tương cứ nhức bưng bưng, đừng thấy mấy năm gần đây Cố Ích Thuần ra dáng danh sư như vậy, chứ thật ra trước đây vốn là phường hay sinh sự khiến người ta nhìn thấy là nhức đầu. Chưa kể tới hành động vĩ đại ‘Đào hôn’ của ông năm nào, sau này, gây sự xém tí nữa là muốnphản gia. Cố Ích Tương cũng hiểu rõ một việc rằng, sự bất hòa của Cố Ích Thuần với gia tộc là rõ như ban ngày.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Cố Ích Thuần cũng là họ Cố.

“Đệ phải nghĩ cho cả nhà chứ!” Tâm trạng của Cố Ích Tương tệ hẳn.

Cố Ích Thuần nhếch khóe miệng, đảo mắt một vòng: “Cả nhà còn phải thế nào nữa?”

Cố Ích Tương tận tình khuyên bảo: “Nếu không để tâm, chỉ sợ sau này người trong kinh sẽ quên mất chữ ‘Cố’ viết thế nào!”

Đừng thấy thế gia kiêu ngạo như vậy, nhưng một khi quyền lợi bị gián đoạn, bọn họ cũng rất sốt ruột. Thế gia là gì, không phải trông vào lịch sử nhà bạn bao nhiêu năm, mà là trong một quãng dài lịch sử đó, có bao nhiêu vị quan lớn. Cha của Cố Ích Tương làm Thái úy hai năm, mặc dù đó là một chức quan rất vinh dự nhưng lại không nắm binh. Từ Cố Ích Tương, đến Cố Đỉnh đã qua ba đời nhưng lại không có một quan lớn nào cả, Cố Ích Tương rầu đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu thế hệ của Cố Đỉnh không chịu phấn đấu, toàn bộ Cố gia thế nào ông không biết, nhưngchi của ông, sẽ nằm mấp mé ở ranh giới của xã hội thương lưu.

Thế gia thanh cao, nhưng thật ra nắm một loại tài nguyên kiêu ngạo trong tay, nếu tài nguyên bị mất dần, bọn họ sẽ rất sốt ruột, làm đủ thủ đoạn, nhưng lại đỏ mắt khinh thường nhìn quyền lợi, dùng một câu nói khá thô bỉ nhưng rất chính xác để hình dung thì là – “Vừa muốn XX lại muốn xây đền thờ.” (XX nghĩa là gì thì tự lĩnh hội).

Cho dù không để ý đến sự nông cạn của hoàng thất, nhiều khi cưới công chúa cũng chẳng vui đâu, còn tìm đủ mọi cách để tránh, nhưng nếu Hoàng đế bày ra bộ dạng kiểu ‘không phải khanh thì không được’ thì bọn họ vẫn cảm thấy sướng âm ỉ trong bụng, cảm thấy rất có mặt mũi.

Thế nên, nói chư vương vô lễ, mỗi khi hoàng thất muốn chọn vợ cả, hoặc Hoàng đế muốn tìm vợ lớn vợ bé, bọn họ cũng quên luôn chuyện ‘kết thân với đế thất không vui, khá vô lễ’ khi cưới công chúa, vì sau khi thành thân thích rồi vẫn có thể đánh cho tàn phế.

Cố Ích Thuần rất bất đắc dĩ, đúng là ông mang họ Cố thật: “Trước mắt trong kinh không ổn, bứt ra sẽ không kịp, huynh muốn làm gì?”

Cố Ích Tương không khách khí: “Đương nhiên vì tiền đồ cho cả nhà! Lúc này không làm, thì muốn đợi đến bao giờ? Nước đục mới dễ bắt cá, đợi người khác bắt xong, nước cũng đã trong thì còn dùng được cái chỗ khỉ giógì nữa!” Lời nói cũng bắt đầu bất nhã, “Không ăn cá, chẳng lẽ muốn nhai cỏ à?”

Cố Ích Thuần cau mày, nhanh chóng hiểu ý Cố Ích Tương: “Bây giờ huynh muốn làm gì?” Đây là hỏi kế hoạch cụ thể.

Cố Ích Tương nghiêng người, nói vào tai Cố Ích Thuần, nghe xong Cố Ích Thuần vô cùng giận dữ: “Đông cung thế nào còn chưa biết, huynh còn muốn gả A Bảo vào làm dâu Đông cung? Vẫn không biết nước nơi đó sâu bao nhiêu mà? Coi chừng không sờ được cá, còn khiến con bé chết đuối! Trịnh thị không tốt? Không có Trịnh Tĩnh Nghiệp thì huynh cũng chẳng đưa đám Thất lang vào được Sùng Văn quán được đâu! Cái chuyện qua sông đoạn cầu thế này, đừng có nói nữa!”

Thế mà cũng nghĩ ra được! Một bên muốn để Cố Đỉnh ở lại trong kinh để tiện làm việc, một bên muốn cắt đứt với Trịnh gia, Cố Ích Tương nghĩ như vậy, Cố Ích Thuần đúng là chịu thua. Năm đó ông cảm thấy rất phẫn nộ, bản thân mình không sai, chỉ vì thân phận mẹ ruột không tốt, từ bé đã không được coi trọng, suýt nữa mang đi ‘hòa thân’, thấy Cố Ích Tương cũng chẳng giỏi giang gì. Bây giờ xem ra, ông đã quá ngây thơ! Cố Ích Tương rất giỏi, ít nhất ở cái chỗ vô sỉ này, màn ‘bán con cầu vinh’ đúng là chân truyền từ cha ruột!

Cố Ích Tương nói: “Bây giờ đệ ra tay, cũng là bảo vệ cho sư đệ tốt của đệ, nay đứng trên bờ nhìn, người ta đâm đầu vào Đông cung thì sau này làm gì còn phần cho đệ nữa. Đệ cũng một bụng thi thư, nói thật cho ta nghe, trên đời này có kẻ nào bất hòa với Đông cung mà có kết cục tốt không? Cho dù Đông cung ngã, Trịnh Tĩnh Nghiệp có đường sống nổi không?”

Cố Ích Thuần đen mặt, không cần Cố Ích Tương nhắc, không có, chưa từng thấy. Có làm thì cũng bị trả thù, bị xử lý đem làm giá y. (áo đỏ – ý nói nhuộm máu)

Cố Ích Tương thở dài: “Đệ trọng tình nghĩa, nhưng hãy suy nghĩ kĩ một chút. Trước mắt hắn ta thành hay không cũng còn chưa biết. Mà Thái tử là chính tông, bây giờ đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, vẫn lợi hơn nếu vào chỗ chư vương.” Tốt nhất chờ khi Trịnh Tĩnh Nghiệp xử lý được Trần thị (gia tộc của Thái tử phi), Thái tử một thân một mình thì sẽ kéo ra.

“Cho dù không vì cái này, ta cũng không muốn thấy đệ như hiện tại. Đệ cũng là danh sĩ trong nước, là chồng của Trưởng công chúa, không ra làm quan, không nhận học trò mà lại trở thành một thầy giáo bình thường cho Trịnh gia như thế sao!” Rất mất cmn địa vị?!

Cố Ích Thuần cảm thấy rất mệt: “Đệ mệt rồi.”

Cố Ích Tương thấy hôm nay đã đạt được mục đích, cũng đổi đề tài: “Nghe Thất lang nói, Trì gia có người con phong nghi tú mỹ lắm, có thể xem là một tài năng?” Ông ta có ý mua chuộc.

Cố Ích Thuần nói: “Đứa trẻ này không phải vật trong ao (ý nói Trì Tu Chi là người có hoài bão lớn).” Nói sư đệ vậy lại còn định động vào học trò ta, coi chừng ta trở mặt!

Cố Ích Tương nghĩ, định bớt tí thời gian nhìn họ Trì kia một cái, nếu có thể đào tạo, đưa về làm con rể cũng được. Miễn là họ Trì kia có tài, tiền đồ sẽ không vấn đề, nói cách khác, coi như Cố Ích Thuần tự tiến cử, ở đây còn có Trịnh Tĩnh Nghiệp cơ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK