Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thái Mẫn thấy Nam lặng lẽ khoá trái cửa, nhìn qua Thảo thấy mắt cô rưng rưng như muốn khóc, anh chỉ xoa nhẹ lên đầu cô và nói.

– Em ra làm việc đi! nếu em ở trong đây quá lâu mọi người sẽ nghi ngờ đấy. Còn Nam em không cần bận tâm đến, anh ta không dám nhiều chuyện đâu.- Mẫn ra vẻ ôn nhu nói như cưng chiều thú cưng.

Thảo không nghĩ rằng Mẫn lại dừng lại như vậy, dù cô đã cắn anh đến chảy máu, anh vẫn không hề tức giận. Thảo vội đứng dậy kéo váy xuống, chỉnh lại áo, vuốt lại mái tóc rối che qua cổ, nơi có những vết hôn, trước khi ra khỏi cửa không quên quay lại tức giận trừng mắt với Mẫn, nhìn bộ dạng hấp tấp của Thảo anh bật cười, ngoài kia bao cô gái ao ước được anh nhìn đến một lần không được, còn cô lại muốn thoát khỏi anh càng nhanh càng tốt.

Thảo vẫn còn hoảng hồn, run rẩy đi ra ngoài, mọi người vẫn đang bận rộn với công việc của mình, dự án ngày càng nhiều việc, không ai để ý đến cô, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn làm việc lại cảm thấy khó chịu, ngán ngẩm thở dài “chả nhẽ phải xin nghỉ việc”, cô chưa gặp người đàn ông nào cuồng bạo như anh, Thảo cúi xuống ôm đầu, Mai nghe tiếng động đằng sau liền quay lại.

– Sao thế? Giải quyết được chưa?

– À… ừm cũng tạm được rồi Mai. – Cô mỉm cười trả lời, mong là Mai không để ý đến khuôn mặt đỏ ửng của mình lúc này.

– Vậy tốt rồi, cố gắng lên! Mà sao cổ Thảo đỏ thế kia? Bị con gì cắn à?

Thảo hốt hoảng đưa tay lên cổ, vừa xoa xoa vừa lúng túng nói

– À chắc bị muỗi đốt rồi, thôi không sao đâu Mai làm việc đi.

Mai quay lên lục trong ngăn kéo lấy ra một chai dầu đưa cho Thảo – Này bôi đỡ cho khỏi sưng.

– Ừm mình cám ơn nhé! – Thảo thật sự quá ngại ngùng, không biết Mai có nghĩ gì không.

Vừa đến giờ tan làm, Thảo đã thu dọn đồ đạc sẵn, chỉ chờ đồng hồ điểm đúng 5 giờ là cô liền bay nhanh ra cửa chấm công rồi ra về. Đi bộ một đoạn để đến trạm xe buýt, 22 tuổi đầu nhưng Thảo vẫn chưa dám chạy xe máy, vì vẫn còn ám ảnh chuyện hồi nhỏ bị xe tông, Thảo chọn đi xe buýt vẫn là an toàn nhất. Từ nhà đến chỗ cô làm không xa lắm, chỉ khoảng 10km, ngồi xe cũng tầm 15 phút là tới nơi.

Ngồi trên xe Thảo không ngừng suy nghĩ, “có nên nghỉ việc không? Công việc bây giờ quá tốt với mình, vừa có thể học hỏi được rất nhiều điều, lại có thể phát huy tính sáng tạo, nếu không phải tại tên biến thái kia thật sự Thảo quá mãn nguyện với công việc hiện tại. Nghe nói La Thái Mẫn chỉ về công tác trong vòng một tháng sau đó sẽ về lại trụ sở, “hay mình cứ cố gắng còn khoảng hai tuần nữa là anh ta đi rồi, trong thời gian này chỉ cần hạn chế tiếp xúc với anh ta là được”.

Thảo quá ngây thơ khi đã nghĩ như vậy, cô không biết được La Thái Mẫn là một con sói già sao? Một khi anh đã nhắm trúng ai thì có mà chạy đằng trời. Kể từ đên hôm ấy Thảo đã để lại một chút cảm giác đặc biệt trong Mẫn, cảm giác muốn chiếm hữu cả thể xác và tâm hồn, đây có phải là định mệnh sắp đặt hay là đang muốn thử thách anh, trong cuộc sống hoàn hảo này, cũng phải có thử gì đó muốn có mà không được chăng?

Thảo đang miên man trong dòng suy nghĩ thì ting ting, âm báo tin nhắn vang lên, là Phúc.

– Lẩu Bò Nam Dương, 62A Nguyễn Văn Trỗi, Quận 3, 6 giờ tao đợi ở đấy nhé.

Thật sự do công việc bận rộn cộng thêm bị La Thái Mẫn giày vò, Thảo đã quên béng mất hôm nay có hẹn với Phúc, cô nhắn lại.

– 7 giờ nhé, tao về tắm rửa thay đồ rồi qua ngay.

– Okie tao đợi.

Thảo quay trở về tắm rửa, thay trang phục thường ngày với chiếc áo thun và quần jean đơn giản, cô quay cổ ra phía gương và dùng kem nền để che đi những vết đỏ ban sáng. Dù chỉ là trang phục giản dị nhưng vẻ xinh đẹp yêu kiều của Thảo cũng khiến không ít chàng trai phải ngoái nhìn khi cô đi ngang qua. Thấy Thảo bước đến, Phúc vẫy vẫy tay.

– Thảo, ở đây!

– Mày đợi lâu chưa? tao xin lỗi đường hơi tắc. Sao mày biết quán này? Hôm qua công ty tao cũng mới ăn ở đây đấy, giá khá chát à nha. – Thảo làm ra vẻ trêu đùa.

– Không sao, tao cũng mới tới à, thấy trên mạng người ta đánh giá nhiều nên đến thử xem sao, mày không cần lo tiền tao không thiếu, tao gọi trước cái lẩu rồi đó, mày gọi thêm món gì đi – Phúc nói rồi đưa menu qua cho Thảo.

– Thôi được rồi ăn lẩu trước rồi tính, hôm qua tao cũng mới ăn, mày gọi nước gì chưa – Thảo nói rồi đưa tay lên gọi phục vụ.

– Tao mới gọi vài lon bia, mày uống gì gọi đi.

– Tao uống bia luôn.

– Em lên lẩu cho chị nhé, cho chị thêm 10 lon bia.- Thảo nói với bé nhân viên đứng bên cạnh.

Phúc nghe thấy vậy liền mở to mắt

– Tao đã gọi 10 lon rồi.

– Kệ đi, uống cho đã, không hết thì trả lại – Thảo nói xong lại ngước lên nhìn Phúc – Tí nữa tao chia tiền với mày, yên tâm.

– Lắm chuyện! tao đã nói là mời mà, bữa nay sao thế, lại còn đòi chia tiền cơ à? – Phúc cười châm chọc.

– Ừ bữa nay tao đi làm rồi mà, hôm nào có lương tao mời lại một bữa hoành tráng nha.

Nhìn thấy vẻ mặt đã tươi trở lại của Thảo, Phúc xị mặt hỏi

– Tao tưởng mày không chơi với tao nữa!

– Mày hâm à, mày có làm gì sai đâu mà.

– Nhưng mà cũng một phần lỗi ở tao, thôi từ nay tao chả dám yêu ai nữa – Phúc nói rồi chép miệng, tay cầm lấy lon bia khui cái tách rồi rót cho Thảo.

– Thôi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa, uống đi cho – Thảo nói rồi đưa ly lên chạm với Phúc.

Hai người cứ say mê nói chuyện công việc, chuyện về bạn bè, gia đình…Bỗng bắt gặp Lan cùng vài người bạn cũng đi vào, sao dạo này cô cứ gặp phải oan gia vậy không biết. Lan từ xa đã nhìn thấy Phúc, cô bước nhanh tới phía bàn hai người.

– Tôi biết ngay hai người sẽ vui mừng khi tôi ra đi mà – Lan đứng chống nạnh, nói với giọng điệu mỉa mai.

Thảo thở dài ngán ngẩm nhìn Phúc, Phúc vội đứng dậy kéo Lan ra ngoài, hai người đứng đó cãi nhau một hồi, Thảo ngồi lặng lẽ khui thêm một lon bia uống cạn, rồi lại thêm một lon nữa, sao hôm nay cô cảm thấy mệt mỏi thế này, bây giờ cô không còn tâm trạng để ăn nữa, Thảo đứng dậy, cầm lấy túi xách đi về phía Phúc và Lan, thấy cô ta vẫn cứ tiên tục lớn tiếng quát vào mặt Phúc, Thảo lên tiếng.

– Cô có thôi đi không? Cô vẫn chưa biết sai mà vẫn dám lên tiếng hạ nhục tôi như vậy sao?

– Tôi sai, tôi sai vì nghĩ rằng chị là bạn thân của anh ấy, nào ngờ chị là con cáo, giả vờ làm bạn thân để tranh giành anh ấy với tôi đúng không, chị muốn thể hiện rằng tôi chỉ là cái bóng của chị ư?- Lan vừa chỉ tay vào mặt Thảo vừa quát.

– Em có thôi đi không? Phúc đứng ra trước mặt Thảo lên tiếng.

– Anh lúc nào cũng đứng về phía chị ta như vậy, sao hai người không yêu nhau luôn đi, còn giả vờ giả vịt diễn kịch trước mặt tôi làm gì, đúng là loại đàn bà hai mặt.

Lúc này cơn thịnh nộ trong người Thảo đã lên đến đỉnh điểm, cô vung tay tát vào mặt Lan một cái.

– Cô tỉnh táo lại được không? Nếu tôi và Phúc có tình ý gì với nhau thì đã là ở bên nhau lâu rồi, cô nghĩ mình còn có cơ hội chen vào sao. Nếu cô đã không tin tưởng người yêu mình như vậy, thì cô không xứng đáng có được tình yêu này. Cái tát này tôi trả cho cô vì những gì cô đã làm với tôi.

Thảo quay qua nhìn về phía Phúc nói – Mày nên cảm thấy may mắn vì nhờ có tao mày mới giải thoát được cái tình yêu ngu ngốc này.

– Cô… – Lan tức giận muốn đưa tay ra nắm tóc Thảo thì Phúc lấy tay ngăn lại.

– Thôi mày giải quyết nốt chuyện hai người đi, tao mệt rồi về trước đây, hôm khác gặp! Và tôi, không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa. – Thảo liếc qua Lan một cái rồi quay lưng bỏ đi!

Sau khi cãi nhau Lan cũng bỏ đi, Phúc quay lại bàn ăn, nhìn những lon bia được bóp méo nằm lăn lóc trên bàn, lòng anh chợt cảm thấy chua xót, có phải cách thể hiện tình cảm của anh với Lan, với Thảo đã sai, hay là anh đã không nhận ra được tình cảm thật sự của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK