Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Chi nhánh 2 Công ty Cổ Phần Kim Nhất.

– Mọi người chú ý, mọi người chú ý . Trưởng Phòng Hà vừa vỗ tay vừa hô to ra lệnh cho mọi người tập trung về phía mình.

– Hôm nay chúng ta có đợt ghé thăm của giám Đốc tổng Chi nhánh, mọi người sắp xếp lại bàn làm việc và trang phục ngay ngắn, cứ làm việc bình thường như mọi ngày nhé. Nào mọi người cố gắng làm việc thôi.

Mọi người quay trở lại chỗ của mình, tầm 10 phút sau thì tổng giám đốc bước vào, vẻ lạnh lùng uy nghiêm của anh làm mọi người phải dừng mọi việc đang làm lại, theo sau là anh thư kí trông cũng rất điển trai. Tuy là tổng giám đốc, trông anh lại khá trẻ, chỉ mới 28 tuổi nhưng đã tốt nghiệp thạc sĩ Quản Trị Kinh Doanh tại Hoa Kì, anh tên La Thái Mẫn, vẻ ngoài của anh trông có chút phong lưu nhưng tác phong lại rất nghiêm nghị và giứt khoát, lúc anh đi vào trưởng phòng Hà chạy lại đứng gần bên, vỗ vỗ tay hô lớn.

– Mọi người tập trung, xin giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc La Thái Mẫn, sẽ hướng dẫn và làm việc cùng chi nhánh chúng ta trong vòng một tháng tới.

La Thái Mẫn nhìn sơ bộ một lượt toàn thể công ty, chỉ gật nhẹ đầu rồi nói.

– Trong thời gian tới tôi mong muốn mọi người cho tôi thấy được năng lực làm việc của mình một cách thiệu quả nhất.

Nói xong anh lạnh lùng đi thẳng vào trong theo sự chỉ dẫn của trưởng phòng Hà, tới phòng giám đốc, anh ngồi xuống chiếc ghế xoay, dựa lưng vào ghế, tay đưa ra sau giữ chiếc cổ quay qua quay lại vài cái.

Nhìn thấy được sắc mặt của Mẫn khá mệt mỏi, thư kí Nam liền hỏi:

– Nay anh không khỏe à? nhìn có vẻ đêm qua mất ngủ.

La Thái Mẫn bỗng cười nhẹ.

– Đúng là mất ngủ một chút. À em đưa anh thông tin của cô gái tối qua.

– Ơ sao thế, đuổi người ta về xong lại quan tâm à , tối qua cô ấy tới nhưng thấy phòng anh đã khóa cửa, bấm chuông mãi không thấy anh mở cửa nên bỏ về còn gọi điện trách em đây, thì trước giờ anh luôn phũ như vậy, em nghĩ là anh không hứng thú nên chỉ đành an ủi cô ấy vài câu cho qua thôi.

– Không phải cậu gọi đến sao? Vậy cô gái ấy là ai?

Từ hôm qua La Thái Mẫn cứ nghĩ cô gái ấy chính là do thư kí Nam sắp xếp cho anh, mọi lần đi công tác, Nam vẫn thường hay lén đưa các cô gái đến để chăm sóc Mẫn nhưng đều bị La Thái Mẫn đuổi về, tối qua chính là sự cố ngoài dự tính của anh, bản tính đàn ông của anh đã không thể cưỡng lại được vẻ ngây thơ thuần khiết, kèm theo gợi cảm của Thảo, sau khi phát sinh quan hệ biết được đó là lần đầu tiên của cô anh lại có chút hứng thú.

– Thì đúng là em gọi đến mà, anh cũng phũ với con gái người ta quá đấy, dù sao cũng nên mời người ta bữa cơm chứ. – Thư kí Nam vẫn chưa rõ sự tình vừa nói vừa ra vẻ châm biếm.

– Không, hôm qua có một cô gái nằm trên giường của anh, nếu không phải cô gái cậu gọi đến, vậy thì cô gái ấy ở đâu ra? Mẫn chống tay lên trán, chau mày suy nghĩ.

– Cái gì? – Nam ngạc nhiên – Em thề với anh em chỉ gọi đúng một người, muốn cho anh vui vẻ chút thôi chứ em biết anh lâu nay cũng đâu có hứng thú – Vậy tối qua anh mất ngủ vì cô gái đó sao? Hai người đã *ấy ấy* cả đêm ư? Có cần em đi điều tra giúp anh không? – Nam lại vừa nói vừa cười châm chọc.

La Thái Mẫn không đáp lại, chỉ xua xua tay ra hiệu cho thư kí Nam ra ngoài, anh xoay ghế về phía cửa kính nhìn ra bầu trời xanh, nhớ lại hình bóng người con gái tối qua, khóe môi của anh lại bất giác cong lên

Tan làm, Mẫn quay lại khách sạn, đi lên phòng với niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng cô gái ấy sẽ để lại chút thông tin liên lạc cho anh nhưng khi vào phòng anh chỉ thấy chiếc áo sơ mi của mình được gấp gọn đặt trên bàn, anh cầm lên, mùi hương của cô ấy vẫn còn phảng phất quanh đây, một mùi hương ngọt ngào mà anh muốn chiếm hữu, lát sau chỉ thấy cô nhân viên lễ tân đưa lại cho anh một phong bì và nói:

– Sáng nay có một cô gái gửi cho anh cái này ạ!

Anh nhận ra đây chính là chiếc phong bì mà anh đã để lại, nhưng cô trả lại cho anh với mục đích là gì? Tóm lại cô là ai và tại sao lại xuất hiện trong phòng của anh. La Thái Mẫn liền gọi quản lí khách sạn lại và nói:

– Tối qua lúc tôi đi tắm thì có người lạ đột nhập vào phòng, tôi bị mất một số tài liệu quan trọng, yêu cầu truy xét camera hành lang.

Vì La Thái Mẫn là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh nên quản lí cũng không muốn gây thêm một chút rắc rối nào, khẩn trương dẫn anh ta đi vào phòng quan sát camera.

– Anh còn nhớ lúc đó là mấy giờ không ạ?

– Tầm 7 giờ 30.

Ở hành lang được đặt camera hai chiều, khi các cam được tua đến 7 giờ 30 phút anh đã nhận ra được chiếc váy xanh và mái tóc bồng bềnh chấm lưng của Thảo ở cam số 5, anh nhìn thấy có một cô gái đang hốt hoảng bước đi, bám vào bức tường, có thể thấy lúc này cô đã bắt đầu ngấm thuốc nên đêm qua mới có những hành động như vậy trên giường của anh, sau khi cô chạy vào phòng anh thì liền thấy một gã đàn ông chạy theo đằng sau ngó nghiêng ra vẻ tìm kiếm, vậy là anh đã hiểu ra mọi chuyện. Anh yêu cầu phóng to chân dung của Thảo và gửi cho anh, việc còn lại anh sẽ tự xử lý. Thấy anh không làm khó, quản lí rất vui mừng, cảm ơn anh rối rít.

Quay trở lại phòng, anh gửi tin nhắn cho Nam kèm theo bức ảnh được trích xuất từ camera.

– Em tìm giúp anh cô gái này!

Sau khi nhận được tin nhắn, Nam liền gọi lại

– Anh Mẫn, đó là cô gái hôm qua sao, nhưng mờ như vậy chắc phải mất khá nhiều thời gian đó nhé.

– Ừm không sao, chỉ cần tìm được cô ấy.

Sau hôm xảy ra sự việc đó, Thảo đã đến nhà gặp Phúc, và Lan cũng ở đó, cô ta ngồi trên ghế vắt chéo chân và khoanh tay như chẳng làm gì sai, sau khi Thảo kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Phúc nghe thì Lan lại nước mắt đầm đìa nói cô vu khống mình, muốn chia rẽ tình cảm của cô và Phúc. Nhưng Phúc đã chơi với Thảo hơn 10 năm nay làm sao không hiểu Thảo được, Thảo sẽ không bao giờ can dự vào chuyện của bất kì ai mà không liên quan tới mình, sau khi nghe được câu chuyện từ Thảo, Phúc thực sự cảm thấy tức giận, anh đã cãi nhau với Lan và đòi chia tay.

Vì Thảo biết Lan sẽ không có ý định xin lỗi mình nên cô đành bỏ đi và tự nhủ rằng từ giờ sẽ không can dự vào chuyện tình cảm của bất kì một ai nữa, dù là thân đến mấy, đây đúng là một bài học đáng nhớ dành cho cô. Phúc đuổi theo, rối rít xin lỗi Thảo, cô không trách Phúc, cũng không trách Lan, vì con người khi yêu vẫn thường hay lầm đường lạc lối như vậy.

– Tao không trách mày, chỉ trách con bé đó quá yêu mày nên đã dại dột làm ra những việc như vậy. Tao không trách ai cả. May mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Thôi tao về nhà, tao muốn yên tĩnh nên mày không cần theo tao nữa, khi nào tâm trạng ổn định tao sẽ gọi điện cho mày.

Thảo bắt một chiếc taxi rời đi, để lại Phúc với vẻ mặt ăn năn nhìn theo hình bóng chiếc xe đang dần mất hút.

Mọi người không ai biết thực sự tối hôm đó cô đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều nghĩ rằng cô đã thoát được tên Nhã và trở về an toàn, cứ để mọi người nghĩ cô không sao như vậy là được. Và cô hy vọng sẽ không gặp lại cái người đêm hôm ấy nữa, cứ để cho mọi chuyện đã qua trở thành dĩ vãng như vậy đi.

Nhưng nào ngờ trái đất thật tròn, đôi khi người ta muốn gặp thì lại không thể gặp, người ta không muốn gặp nhất lại cứ luôn xuất hiện trước mắt, đây chính là trò đùa của số phận hay là định mệnh mà ông trời sắp đặt, chưa đầy một tuần sau Thảo đã gặp lại người đàn ông cao ngạo đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK